Chiều hôm sau
"Này, Thẩm Mộ Diễn, bác sĩ nói xem kết quả kiểm tra của cậu không thấy có gì bất thường, cơ thể vẫn khỏe mạnh." Hứa Thiệu ở phía sau Thẩm Mộ Diễn, trong tay cầm một bản kết quả khám tổng quát, anh ta không phải là bác sĩ nhưng những số liệu và báo cáo đơn giản này cũng có thể hiểu được.
Cái tên Thẩm Mộ Diễn này căn bản đến một chút bệnh cũng chẳng có, bác sĩ đều nói anh có thể đã chịu một sự kϊƈɦ động lớn, thế nhưng họ Thẩm đúng lúc bác sĩ vừa nói xong đã đứng dậy bỏ đi.
Hứa Thiệu ngẫm nghĩ, bác sĩ cũng không nói câu nào mạo phạm tới anh_Thẩm đại công tử mà!.
Hứa Thiệu đuổi theo Thẩm Mộ Diễn, vô ý lại đụng phải một người.
" Ấy da, là anh à." Hứa Thiệu quen biết người này: "Là bạn học lúc nhỏ của Đường Tiểu Nhiễm đây mà."
Thẩm Mộ Diễn vốn dĩ đã đi đến cửa rồi, nghe thấy ba từ " bạn học lúc nhỏ của Đường Tiểu Nhiễm" liền đứng khựng lại, quay người, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên trông thấy một khuôn mặt khá điển trai, Thẩm Mộ Diễn lạnh lùng nhìn một lượt, nhếch mép : "Dung Đồ Phong."
Tính ra, Dung Đồ Phong, Thẩm Mộ Diễn và Hứa Hạo bọn họ cũng được xem là cùng nhau lớn lên.
Nhưng lúc nhỏ, khi sang nhà nhau chơi, Đường Tiểu Nhiễm đã mơ ước Thẩm Mộ Diễn sẽ là tân lang, còn cô là tân nương. Còn Dung Đồ Phong? Anh ta lại thích Đường Tiểu Nhiễm.
Lớn lên một chút, ba người bọn họ cũng nhận ra rằng, Dung Đồ Phong từ nhỏ đã thật sự có ý với Đường Tiểu Nhiễm, nhưng tâm tư Đường Tiểu Nhiễm lại dành hết cho Thẩm Mộ Diễn, cô chỉ xem Dung Mộ Phong là "bạn thân", Dung Đồ Phong cũng không giải thích, chấp nhận cùng Đường Tiểu Nhiễm giữ mối quan hệ "bạn thân" này.
Nhưng Dung Đồ Phong và Thẩm Mộ Diễn, mối quan hệ của họ lại chẳng mấy thân thiết.
Dung Mộ Phong mặc một chiếc áo blouse trắng, "tôi là bác sĩ làm việc tại bệnh viện này, chúng ta tình cờ gặp nhau không phải rất kì lạ sao?" Dung Đồ Phong buông những lời có phần độc ác: "Trái lại anh…," anh ta đưa mắt liếc Thẩm Mộ Diễn, nở nụ cười chẳng mấy tốt lành gì: "Không phải đã làm ra chuyện thất đức gì nên mắc phải chứng bệnh khó cứu chữa rồi chứ."
Hứa Thiệu khoanh tay đứng bên cạnh, dựa vào tường xem
Những lúc như thế này, anh ta có ngốc mới chen chân vào giữa làm rối rắm thêm cái quan hệ chẳng mấy tốt lành của bọn họ.
Dựa theo những kinh nghiệm của ngày trước thì hai người này đều không hề tầm thường, ai cũng chẳng vừa gì ai.
Quả nhiên
"Không thể hiểu được Dung Đồ Phong anh lại quan tâm tôi đến vậy." Thẩm Mộ Diễn phản bác lại rồi bỏ đi, Dung Đồ Phong lập tức nhếch môi " hơ hơ" một tiếng: "Đúng vậy, tôi quan tâm xem anh chừng nào chết, đến lúc ấy tôi sẽ chăm chỉ nhang khói cho anh, cầu cho anh lên đường sớm bị quỷ dữ báo thù."
Thẩm Mộ Diễn vừa nghe thấy thế liền bình thản đáp lời: "Anh bỗng dưng lại bận tâm đến tôi, tôi thấy, kẻ muốn trả thù tôi nhất là anh đấy, ai bảo Đường Tiểu Nhiễm đối với Dung công tử anh một chút yêu đương cũng chẳng có nốt."
Thẩm Mộ Diễn cũng thật là lời lẽ độc ác, lúc trước vẫn tốt, nhưng khi đối diện với Dung Đồ Phong, chẳng biết vì duyên cớ gì, mỗi câu từ đều như hận không giết được ai: "Tiếc là người đàn bà ấy, bây giờ tôi không cần đến nữa, anh có thể mang đi được rồi." Câu nói này, thái độ này của anh như ám chỉ "người đàn bà ấy" như rác rưởi, nói bỏ là bỏ đi.
Câu này nói ra có phần hơi quá đáng, sắc mặt Dung Đồ Phong lập tức biến sắc đi vô cùng khó coi, Hứa Thiệu xông lên trước chặn giữa hai người, vừa lúc đó thì…
"Bốp!"
"Ui đau chết rồi!" Hứa Thiệu bên má trái ăn trọn một quả đấm của Dung Đồ Phong, lúc nhìn thấy đôi mắt trợn ngược trắng dã của họ Dung anh đã đóan được cái tên Thẩm Mộ Diễn này mà nói hết câu, Dung Đồ Phong thế nào cũng động thủ.
Thẩm Mộ Diễn thấy Hứa Thiệu thay mình chịu đòn, trong lòng bỗng bừng bừng lửa, thở hồng hộc.
"Hứa Thiệu, anh là con chó mà Thẩm Mộ Diễn nuôi à?" Dung Đồ Phong cười mỉa mai.
Ánh mắt Thẩm Mộ Diễn lạnh lùng: "Hứa Thiệu, anh tránh ra."
Hứa Thiệu cũng phát cáu rồi!
"Mẹ nó! Tôi đứng ra khuyên can mấy cậu, là tôi sai sao? được, được! Mấy cậu đánh đi! Tôi không cản nữa!" Nói rồi quả nhiên bước tránh qua một bên, "nhưng tôi nhắc trước, ở đây là bệnh viện, hai người các anh một là tổng tài của Thẩm Thị, một là công tử của Ngụy gia, nếu bị người khác nhìn thấy, ngày mai khắp các mặt báo lớn nhỏ sẽ đưa tin không ít đâu."
Thẩm Mộ Diễn nghe vậy, lạnh lùng nhìn Dung Đồ Phong, hất cằm: "Hôm nay Hứa Thiệu thay tôi nhận lấy nắm đấm của anh, không có lý do gì để anh ta phải chịu oan, tối nay gặp nhau ở câu lạc bộ đi." Nói dứt lời, không đợi Dung Đồ Phong kịp phản ứng, Thẩm Mộ Diễn quay người rời khỏi bệnh viện.
Câu lạc bộ mà Thẩm Mộ Diễn nhắc đến, chính là câu lạc bộ quyền anh, nơi mà một số người đến chỉ để đánh nhau.
Hứa Thiệu vốn dĩ đang dựa vào tường bệnh viện, thấy Thẩm Mộ Diễn bỏ đi, anh ta vội vàng đứng thẳng người dậy, phủi phủi lớp bụi bám sau lưng áo, rồi quay sang nhìn Dung Đồ Phong: " Thẩm Mộ Diễn nói như thế quả thực có phần quá đáng, nhưng anh làm như vậy trước mặt anh ta, thẳng mặt trù dập anh ta chết đi, miệng của anh cũng độc ác không kém."
Hứa Thiệu dứt lời, phủi phủi ᘻôиɠ chuẩn bị rời đi.
Phía sau, vọng lại một tiếng cười châm chọc:
"Tôi độc miệng đến mấy cũng không bì được với một kẻ độc tâm."
Hứa Thiệu vừa nghe đột nhiên đứng lại, tay bỏ trong túi áo, xoay nửa người nhìn Dung Đồ Phong đang đứng phía sau, "Nói lời thì phải nhớ lời. Dung Đồ Phong, tôi nhớ anh cũng là người dám nói dám làm, từ lúc nào cũng học theo thói nhỏ nhen tiểu nhân rồi?"
Dung Đồ Phong chẳng thèm để ý đến Hứa Thiệu, tay bỏ vào túi áo blouse, quay người toan bước đi.
Hứa Thiệu không để anh ta rời đi như thế, "Đợi đã", anh túm lấy Dung Đồ Phong: " Nói cho rõ ràng đi."
"Chẳng có gì để nói cả. Không liên quan đến anh, tránh ra."