Đương nhiên mấy người Thái Xác không hiểu từ "chiến tranh thành luỹ" mà Đỗ Văn Hạo nói nên đều quay mặt nhìn hắn.
Thái Xác nói: "Đỗ tướng quân. Nếu như là chiến tranh kéo dài, chúng ta tổn thất nhiều quá chỉ e Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không đồng ý".
Đỗ Văn Hạo nói: "Đó là đương nhiên. Chúng ta không e ngại lâm vào chiến tranh nhưng chúng ta cũng muốn tận dụng khả năng để tránh chiến tranh.Bởi vì bây giờ chúng ta còn chưa nắm chắc sẽ thắng nên mới không mở rộng chiến tranh, muốn dùng chiến hoà. Có nghĩa là trong thời gian tác chiến nếu quân Tây Hạ đưa ra đề nghị hoà đàm, chúng ta có thể để chúng tới biên giới đàm phán, đồng thời lại dùng thắng lợi trên chiến trường, buộc chúng nhượng bộ. Điều này gọi là chiến hoà".
Chiêu này của Đỗ Văn Hạo đương nhiên học được qua chiến tranh Triều Tiên.Nghe vậy mọi người đều gật đầu.
Hàn Chuẩn vuốt râu nói: "Đỗ tướng quân. Theo như lời tướng quân nói lúc trước.Hai chiến thuật đó lúc trước chiến tranh với quân Tây Hạ và Đại Liêu, quân ta đã thử dùng qua. Tướng quân đã nghiên cứu qua các trận đánh điển hình hẳn cũng biết hiệu quả cũng tạm được".
"Đó là bởi vì không có điều thứ ba" Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Trước kia chúng ta sử dụng chiến thuật vườn không nhà trống, tư tưởng cũng cường điệu là đánh lâu dài. Nhưng một khi xảy ra chiến trận, trước khi xuất trận tướng soái lãnh binh cực kỳ tin tưởng, chia binh tấn công.
Tất cả đều liều lĩnh tham công, nhìn thấy quân địch dễ dàng sụp đổ liền diễu võ dương oai cho là mình vô địch thiên hạ, dẫn quân đánh sâu vào nội địa mà không biết là mình bị quân thù dẫn dụ xâm nhập.
Kết quả là bị kẻ thù tập trung ưu thế binh lực một trận tiêu diệt. Vấn đề mấu chốt của tại hạ chính là điều thứ ba. Chỉ có quán triệt thông suốt điều thứ ba, thực hiện tốt, kế sách vườn không nhà trống mới có tác dụng".
Phó sứ Xu Mật viện Lâm Hi nói: "Đỗ tướng quân. Hai điểm trước của tướng quân chúng ta đều có thể hiểu. Điểm cuối cùng chiến tranh thành luỹ là có ý gì?Tướng quân có thể giải thích kỹ lưỡng cụ thể áp dụng điều này không?"
Chiến thuật thành luỹ tằm ăn rỗi là Đỗ Văn Hạo đã học được trong thời kỳ chiến tranh cách mạng ruộng đất. Quốc Dân Đảng đã áp dụng thành công chiến thuật này trong lần thứ năm tấn công các khu Xô-Viết.
Đỗ Văn Hạo đã nhiều lần nghiên cứu kinh nghiệm tác chiến của Đại Tống với Tây Hạ. Hắn đã nhiều lần tự hỏi nếu như mình chỉ huy tác chiến cùng Tây Hạ thì sẽ áp dụng chiến thuật tác chiến như thế nào.
Giờ đây khi hắn đã bước vào Tể chấp, có quyền quyết định, đương nhiên sẽ không khiêm nhường.
Hắn quyết tâm dùng chiến tranh cục bộ này để thử nghiệm tư tưởng chiến lược của mình có được tiến hành thông suốt hay không để chuẩn bị cho các chiến dịch quy mô lớn sau này.
Đỗ Văn Hạo nói tiếp: "Đồng thời với việc làm vườn không nhà trống ở khu vực biên giới, sẽ xây dựng chiến trại ở biên giới. Mỗi chiến trại có một đô nhân mã trú đóng ( Tống binh biên chế mỗi đô là một trăm quân ), dùng hàng rào cự mã vây quanh chiến trại. Bốn phía xung quanh đào hào cự mã cùng công sự phòng ngự. Bên trong chiến trại chủ yếu sử dụng sàng nỏ bắn xa, thần tí cung ( Thần tí cung do Tống Thần Tông thời Bắc Tống phát minh, thân cung dài ba xích ba, dây cung dài hai xích năm, tầm bắn xa đạt tới hơn ba trăm bốn mươi thước, được mệnh danh là vũ khí không gì bì nổi, trở thành một trong những loại vũ khí trang bị cho quân cung nỏ của Đại Tống ) và cường nỗ. Tất nhiên cũng chuẩn bị Phong hoả đài đốt lửa báo hiệu. Tích trữ lương thảo và nước uống để dùng lâu dài.Trong khi đó các chiến trại phân bố theo hình tam giác, hỗ trợ, dựa vào nhau. Mỗi toà chiến trại cách nhau năm trăm bước. Bởi vì tầm bắn của thần tí cung chúng ta ước chừng là hai trăm năm mươi bước ( chừng bă trăm tám mươi mét ) như vậy khi quân địch tiến vào tầm bắn có thể dùng hoả lực đan xen tiêu diệt".
Hoàng Lý hỏi: "Điều này chỉ e không ổn. Quân địch có thể dùng máy bắn đá cự ly xa công kích hay tập trung binh lực tấn công chiếm trại thì sao? Khi đó thì cần phảo làm gì?"
"Không nên nóng vội! Tại hạ vẫn chưa nói xong.
Đại đội binh lực của chúng ta bố trí ở một chỗ cách không xa tuyến chiến trại của chúng ta. Đội kỵ binh bố trí ở phía trước để có thể nhanh chóng phối hợp tác chiến. Đóng ở sau chính là đại đội binh lực.
Như vậy một khi chiến trại có địch quân tấn công, Phong hoả đầi đốt khói báo động làm hiệu.
Hậu quân sẽ lập tức tiếp viện, quyết chiến cùng quân địch.
Cần phải chú ý là hậu quân không được phân chia. Nhất định phải tập trung binh lực vào một chỗ. Nếu không rất có thể sẽ phạm phải sai lầm làm bừa.
Điểm chính của chiến thuật này chính là đánh bước nào củng cố bước ấy. Chiến trại như những chiếc vòi dài, vừa là thành luỹ tấn công, vừa là trạm gác tiền tiêu.Đồng thời với sự hậu thuẫn của lực lượng bộ binh chiếm ưu thế, toàn tuyến chiến trại tấn công từng bước một, từng bước tiến mạnh về phía trước, bức quân địch không thể cùng quân ta quyết chiến chính diện, phát huy ưu thế binh nhiều tướng mạnh của quân ta, lấy nhiều đánh ít.
Nếu như quân địch bỏ chạy, tuyệt đối không thể tiến hành truy kích bởi vì chúng ta thận trọng tiến lên phía trước. Đối với những hạng người liều lĩnh tham công, bất luận là có lập công hay không đều xử trảm theo quân pháp".
Đối với mọi người đây là lần đầu tiên nghe thấy loại chiến thuật này. Lâm Hi hỏi: "Vậy làm thế nào có thể tiến lên phía trước giống như tằm ăn rỗi?"
Quả thực Đỗ Văn Hạo cảm thấy nhức đầu: "Điều này rất đơn giản.
Chiến trại không phải là thành trì mà chỉ là hàng rào kỵ mã hình thành tường rào chướng ngại vật tạm thời, có thể di chuyển.
Chiến tuyến hình tam giác phân ra làm ba hàng.
Một hàng ở đỉnh phía trước, hai hàng phía sau. Hàng phía sau đồng loạt dỡ xuống di chuyển lên trên ít nhất hai tầm tên bắt đầu đống trại. Đồng thời đại đội binh lực bố trí phía sau bắt đầu nhổ trại tiến theo sau. Như vậy gọi là luân chuyển tiến lên phía trước.
Đây chính là từng bước xâm chiếm".
Thái Biện cười ha hả nói: "Mỗi một chiến trại bố trí một trăm quân. Cứ mỗi khoảng cách năm trăm bước bố trí một chiến trại. Xin hỏi Đỗ tướng quân. Biên giới Tây Hạ và Đại Tống chúng ta kéo dài mấy ngàn dặm. tướng quân định chuẩn bị bao nhiêu binh lực tác chiến? Chỉ e là một trăm vạn quân cũng không đủ? Ha ha. Tần Thuỷ Hoàng xây tường thành còn không vây hết Hoa Hạ lại"
"Chỉ cần thiết lập chiến trại ở các khu vực quan trọng là được" Trong khoảng thời gian này Đỗ Văn Hạo chuyên tâm nghiên cứu tình hình tác chiến Tây Hạ nên hắn đã tương đối quen thuộc với các địa phương xung yếu ở biên giới hai nước. Đỗ Văn Hạo sai thân binh mang lên một tấm bản đồ biên giới Tống Hạ.
Đỗ Văn Hạo mở bản đồ ra, chỉ vào vùng Hoàn Châu nói: "Đây là chiến trường giao chiến chủ yếu của quân ta và quân Tây Hạ. Từ chỗ này khoảng cách tới kinh thành Tây Hạ là gần nhất.
Chỉ cách phủ Hưng Khánh, kinh thành Tây Hạ có mấy trăm dặm. Chỉ cần giục ngựa giơ rôi trong hai ba ngày là tới chân thành kinh đô Tây Hạ. Vì thế chúng ta dùng Hoàn Châu làm căn cứ tổng hậu cần, tập trung toàn bộ vật tư chiến tranh ở đây. Binh lực cũng tập trung chủ yếu ở vùng này, biến vùng này thành vườn không nhà trống. Bắt đầu kiến tạo chiến tuyến chiến trại đầu tiên sau đó thận trọng tiến lên như tằm ăn rỗi".
Hàn Chuẩn hỏi: "Nếu như đẩy quân địch lui về các thành trấn thì sao? Nên làm gì để ép chúng bỏ thành trì?"
"Dùng vũ lực ép chúng bỏ thành".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Hi lại hỏi: "Bức như thế nào?"
"Trước hết vây kín ba mặt, chỉ chừa đường lui ở cửa bắc, dùng đại pháo công thành và vũ khí công thành nhưng không được công thành.
Những nơi còn lại tiếp tục tiến lên phía trước.
Nếu như viện binh quân địch tới tiếp viện thì lại chính là vây điểm đánh viện binh.Khi quân địch rút lui tuyệt đối không thể truy kích. Tiếp tục tiến lên phía trước như chiến thuật của quân ta.
Quân thủ thành nhìn thấy thành sắp bị bao vây chặt. Nhất định chúng sẽ chọn cách bỏ thành chạy trốn. Nếu chúng không bỏ trốn thì lập tức vây thành bốn xung quanh nhưng không được công thành.
Đến giây phút cuối cùng quân địch hoặc bị ép phải ra khỏi thành quyết chiến hay là đầu hàng. Thành thì bị phá".
Hàn Chuẩn suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Ta thấy phương án tiến lên trước từng bước có thể thực hiện được".
Đỗ Văn Hạo lại nói: "Chiến tuyến của quân ta thận trọng tiến lên phía trước. Mỗi lần chúng ta tiến lên trước một bước là một bước tiến gần tới kinh thành Tây Hạ. Tây Hạ sẽ càng khẩn trương hơn, sớm muộn sẽ bức được chúng quyết chiến cùng với quân ta.
Trong khi đó một khi tiến hành quyết chiến quy mô lớn, quân ta có thể phát huy tối đa ưu thế binh lực của mình.
Một khi chúng ta có thể tiêu diệt đại bộ phận quân Tây Hạ hay chiếm được kinh thành Tây Hạ, toàn bộ phòng tuyến Tây Hạ sẽ sụp đổ".
Thái Xác nói: "Kế hoạch tác chiến này của Đỗ tướng quân nghe rất mê người. Ha ha ha. Nhưng loại chiến thuật này quân ta chưa từng áp dụng bao giờ, cũng không biết hiệu quả tới mức nào".
Vương Giai nói: "Ta lại cảm thấy có thể làm được. Thận trọng, tiến tới đâu ăn chắc tới đó. Chiến thuật thành luỹ cùng với chiến tranh tằm ăn rỗi. Điều này có thể chậm rãi, từng bước một tiến lên phía trước.
Ít nhất còn an tâm hơn nhiều so với việc triệu tập hơn mười vạn quân tấn công quy mô lớn.
Ta tán thành chiến pháp này" Vương Giai là quan Tể tướng đầu triều. Ông ta đã tỏ thái độ tán thành, trong lòng những người khác cũng bắt đầu thầm cân nhắc.
* Sàng nỏ Thần tí cung cường nỏ
Tuy chiến pháp này của Đỗ Văn Hạo lần đầu tiên bọn họ nghe thấy. Nhưng tư tưởng cơ bản của chiến thuật này là lấy thủ làm công, thận trọng, chậm rãi tiến lên. Chiến thuật này hoàn toàn phù hợp với tư tưởng chiến thuật phòng ngự truyền thống của quân đội Đại Tống, cũng có thể phát huy ưu thế phòng thủ truyền thống của quân Đại Tống nên bọn họ dễ dàng chấp nhân nên ai nấy cũng chậm rãi gật đầu.
Thái Xác mỉm cười nói: "Chiến pháp này mới lạ như vậy, chỉ e nếu để người khác lại không nắm bắt được điểm mấu chốt. Bản tướng tiến cử Đỗ tướng quân là binh mã Đại nguyên soái, thống nhất chỉ huy. Chẳng hay chư vị nghĩ thế nào?
Đương nhiên tất cả mọi người đều lên tiếng đồng ý, kể cả Vương Giai cũng gật đầu nói: "Chi bằng hãy để Đỗ tướng quân toàn quyền phụ trách mới có thể đảm bảo chiến pháp này không bị biến dạng".
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: "Ty chức đa tạ chư vị đại nhân tín nhiệm. Ty chức cung kính không bằng tuân lệnh, đảm nhiệm chức binh mã Đại nguyên soái của chiến dịch lần này.
Nhưng vấn đề là Thái Hoàng Thái Hậu đã lệnh cho ty chức tiến hành chỉnh đốn quân đội vì thế ty chức không thể ra tuyền tuyến trực tiếp chỉ huy tác chiến. Hơn nữa cũng nói thật ty chức chưa quen thuộc binh pháp, trực tiếp chỉ huy tác chiến chỉ e rất khó giành thắng lợi.
Tốt hơn hết vẫn nên bổ nhiệm một vị tổng chỉ huy mặt trận, cụ thể là phụ trách chỉ huy tác chiến ở tuyền tuyến".
Thái Xác nói: "Điều này chỉ sợ người khác rất khó có thể hiểu hết ý nghĩa tác chiến của tướng quân, khi đó sẽ xảy ra sự cố không hay".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Chỉ cần vị tổng chỉ huy mặt trận này bố trí tác chiến hoàn toàn dựa theo sắp đặt của ty chức là được. Bởi vì ý nghĩa tác chiến đã định hình. Trước tiên thiết lập cảnh vườn không nhà trống trong phạm vi một trăm dặm ở biên giới sau đó bắt đầu tiến hành kiến tạo tuyến chiến trại ở tuyến đầu, dùng cường nỏ cự địch, Phong hoả đài cảnh báo. Tuyến hai bố trí kỵ binh nhanh chóng phối hợp tác chiến. Tuyến ba bố trí đại đội binh lực chiếm ưu thế, chuẩn bị quyết chiến với quân địch.
Những vấn đề này tổng chỉ huy mặt trận chỉ cần bố trí đúng theo kế hoạch. Nơi nào cần xây dựng chiến trại, tổ chức tuyến hai. Địa điểm bố tí binh lực tuyến ba, quân địch tấn công thì ứng chiến thế nào.
Chỉ cần nhớ kỹ những điều này là có thể đẩy mạnh chiến thuật chiến trại vững bước tiến lên phía trước. Toàn bộ chiến tuyến chỉ có thể phòng thủ bị động, không được chủ động tấn công ra bên ngoài.
Phàm người nào liều lĩnh cho dù có đánh bại tiêu diệt quân địch thì cũng phải xử trảm. Đây chính là sự nghiêm minh của quân luật.
Tác chiến như vậy, nhiệm vụ tác chiến của tổng chỉ huy mặt trận sẽ tương đối đơn giản. Bình thường sẽ không phạm phải sai lầm lớn".
"Chư vị đại nhân nghĩ thế nào?" Vương Giai đã ước định hôn lễ của Đỗ Văn Hạo và nhi nữ bảo bối vào đầu tháng sáu. Đương nhiên lúc này ông ta không muốn để Đỗ Văn Hạo chạy ra tuyền tuyến chỉ huy tác chiến nên lập tức gật đầu nói: "Bản tướng cảm thấy Đỗ tướng quân nói rất đúng. Đỗ tướng quân phụ trách chỉnh đốn quân đội toàn diện. Đây chính là đại sự Thái Hoàng Thái Hậu quan tâm nhất.
Đặc điểm của chiến pháp này là thận trọng, vững chắc tiến lên trước, không liên quan tới chiến pháp phức tạp. Tướng soái bình thường cũng có thể đảm nhiệm được.
Nhưng cần phải có giám sát để tướng soái không thể liều lĩnh để tránh bị quân địch bao vây".
Thái Xác nói: "Chức vị tổng chỉ huy mặt trận này do ai đảm nhiệm?"
Vương Giai suy nghĩ một lát rồi nói: "Chức vụ tổng chỉ huy mặt trận hãy do Tư chính Đại học sĩ, Ngự sử trung thừa Lữ Công đẩm nhiệm, Tuyên Khánh sứ Lý Hiến làm giám quân".
Đỗ Văn Hạo chắp tay hỏi: "Tể tưướng đại nhân, xin hỏi Lữ Công đại nhân là quan văn hay là võ tướng?"
"Quan văn".
"Vậy còn Lý Hiến, người này đã từng cầm quân chưa?"
"Cũng đã từng cầm quân. Lần chinh chiến Tây Hạ trước đã từng đảm nhiệm chức giám quân".
Đỗ Văn Hạo cố gắn suy nghĩ để tìm ra từ diễn đạt phù hợp.Hắn khom người nói: "Ty chức cho rằng khi đối địch dụng binh vẫn do võ tướng cầm quân thì tốt hơn.
Dù sao khi cầm quân tác chiến nhất định phải am hiểu binh pháp, quen thuộc quân sự. Chỉ có người tài năng hiểu được cách cầm quân mới có thể đảm nhiệm được".
Vương Giai và Thái Xác đưa mắt nhìn nhau. Thái Xác nói: "Đỗ tướng quân. Quan văn lãnh binh chính là di chiếu của Thái Tổ. Từ thời xưa đã vậy".
Đỗ Văn Hạo đã cẩn thận nghiên cứu qua cái được cái mất của chiến tranh Đại Tống với Tây Hạ và Đại Liêu nên hắn hiểu rất rõ. Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến quân Tống thất bại liên tiếp. Đúng vậy phần lớn các cuộc chiến của Đại Tống đều do quan văn không hiểu quân sự cầm quân.
Nhưng mà nếu nói thẳng ra như vậy nhất định sẽ đắc tội với các đại thần trong Tể chấp. Hắn mới đặt chân vào Tể chấp nên chưa muốn đắc tội với quá nhiều người. Dù sao thì Tể chấp cũng quyết định sự việc theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số.
Vừa rồi những người này đã nhượng bộ, đồng ý với kế hoạch dụng binh của hắn.Bọn họ còn đồng ý phương án tác chiến của hắn. Bây giờ giống như ngọn cờ no gió, hắn không thể vì việc này mà làm mối quan hệ thêm căng thẳng.
Hơn nữa kiến nghị vẫn chờ cha vợ tương lai là Vương Giai phát biểu.
Hắn lại càng không thể tranh cãi lại, chỉ có thể tìm đường khác giải quyết vấn đề này, nhất định phải tìm tới Thái Hoàng Thái Hậu để nàng thay đổi quyết định này.Hàn Chuẩn lại nói: "Vậy cần phải xuất bao nhiêu binh lực?"
Tả thừa Thượng thư Thái Biện nói: "Đỗ tướng quân nói chiến thuật này chủ yếu dùng ưu thế binh lực làm hậu thuẫn. Vì vậy nếu xuất binh ít chỉ e không ổn. Ty chức cho rằng xuất năm vạn quân. Chư vị đại nhân nghĩ thế nào?"
Hàn Chuẩn nói: "Lấy quân binh lộ nào?"
Thái Biện nói: "Chiến sự xảy ra ở chính lộ Hoàn Khánh, đương nhiên là phải dùng toàn bộ binh lực lộ Hoàn Khánh. Hình như binh lực lộ Hoàn Khánh có cửu tướng phải không Đỗ tướng quân?"
Bản thân Đỗ Văn Hạo là tam nha Đô Kiểm Điểm, sau khi nhậm chức việc cấp bách đầu tiên là phải tìm hiểu việc bố trí binh lực trong cả nước. Vì vậy trong một tháng qua hắn đã tìm hiểu rất rõ ràng các lộ binh lực bố trí trong cả nước. Hắn liền gật đầu nói: "Thái đại nhân nói không sai. Hiện tại quân đội bố trí ở lộ Hoàn Khánh có cửu tướng cùng với hơn bảy vạn người. Hơn tám ngàn chiến mã. Chỉ có điều trong số đó có chừng bốn phần là Sương quân.
Còn một phần là Phiên binh gì đó, hương binh địa phương cùng quân cung thủ nha môn địa phương".Vốn Tống Thần Tông muốn thay đổi chế độ xã hội, tiến hành thay đổi chế độ xây dựng quân đội, thực hiện binh tướng pháp kết hợp đội pháp.
Cái gọi là nội quy quân đội "Tương" của ông ta giống như quân đoàn hỗn hợp của xã hội hiện đại.
Chủ yếu dùng cấm quân là chính.
Ngoài ra còn có Sương quân trú đóng ở địa phương, Phiên quân, Hương binh cùng quân cung thủ nha môn địa phương được sắp xếp trong biên chế.
Bởi vậy quân số của mỗi loại quân không giống nhau, chênh lệch rất lớn. Nhiều thì hơn một vạn, ít thì mấy ngàn.
Hàn Chuẩn hỏi: "Vậy chúng ta có bao nhiêu Cấm quân ở đó?"
"Nếu như tại hạ nhớ không lầm thì Cấm quân Hoàn Khánh có bốn vạn người".
Vương Giai cau mày nói: "Vẫn còn chưa đủ. Cũng không thể điều động toàn bộ binh lực của Kinh Lược Ti Hoàn Khánh lên trước".
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: "Theo như ty chức thấy. Đây là một trận chiến đánh lâu dài vì vậy không thể chỉ trông cậy vào binh mã của một lộ quân để giải quyết vấn đề. Lúc này hẳn nên tiến hành thay đổi pháp chế quân sự. Hãy lấy toàn bộ sáu lộ binh mã của Thiểm Tây lục lộ an phủ ti đưa vào phạm vi điều động cho chiến dịch lần này".
Hàn Chẩn kinh ngạc nói: "Tổng số nhân mã của sáu lộ này có bao nhiêu?"
Những con số này Đỗ Văn Hạo đã ghi nhớ hắn liền giơ ngón tay nói: "Hoàn Khánh Kinh Lược ti là quân tác chiến chính diện với quân Tây Hạ của chúng ta vì vậy nên bố trí tại đây số binh lực chiếm từ ba tới bốn phần tổng binh lực của cả nước. Tổng nhân số đại khái từ ba mươi tới bốn mươi vạn quân. Đương nhiên trong số này có tính cả Sương quân và các loại quân không thể tác chiến chỉ có thể vận lương cùng các công việc phụ trợ. Cấm quân chính thức tác chiến ở đây chừng hai mươi vạn".
Hàn chuẩn nói: "Hai mươi vạn sao? Vậy có nhiều quá không? Trong khoảng thời gian này quân Tây Hạ mỗi lần quấy nhiễu cũng không tới một vạn quân, chỉ khoảng bốn, năm ngàn quân gì đó.
Hai mươi vạn binh lực chúng ta xuất quân chinh phạt. Thứ nhất giết gà dùng dao mổ trâu. Thứ hai rút hết binh lực ở các địa phương khác có thể khiến cho không còn binh lực, quân địch sẽ thừa cơ tràn vào".
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Quân ta bố trí dọc theo tuyến phía bắc Hoàn Châu, ở chỗ gần với kinh thành Tây Hạ nhất. Mỗi một bước tiến lên phía trước là một bước tới gần kinh thành quân Tây Hạ.
Nếu như quân địch tập kích gây rối ở địa phương khác, quân ta vẫn không thể chia binh, vẫn tiếp tục xâm nhập phía trước.
Trước tình huống kinh thành Tây Hạ bị uy hiếp, quân Tây Hạ tuyệt đối sẽ không dám rút binh lực bảo vệ kinh thành đi đánh lén nơi khác
Chúng tất sẽ tập trung binh lực ngăn cản tuyến đầu quân ta.
Chính vì vậy các địa phương khác sẽ không bị quân Tây Hạ xâm lấn quy mô lớn. Mặc dù có đi chăng nữa cũng chỉ là vây Nguỵ cứu Triệu mà thôi để phân tán binh lực chúng ta".
Hàn Chuẩn gật đầu nói: "Nói vậy cũng đúng".
Đỗ Văn Hạo nói tiếp: "Lúc trước sở dĩ ty chức đề nghị dùng binh lực sáu lộ Thiểm Tây Lục lộ an phủ ti tham gia chiến dịch này, không phảo là mang tất cả binh lực tập trung ở đó mà chúng ta sẽ tiến hành chế độ thay phiên tác chiến.
Nói một cách đơn giản chính là binh mã của lục lộ an phủ ti đều thay nhau ra trận tác chiến cùng quân địch.
Mỗi lần thay phiên hai đạo nhân mã. Cấm quân trực tiếp tác chiến không thể ít hơn năm vạn quân. Sương quân phụ trách quân nhu có thể không theo giới hạn đó. Thời hạn thay phiên là nửa năm một.
Việc thay nhau ra trận như vây thứ nhất có thể tránh cho tướng sĩ tác chiến lâu dài quá mệt mỏi.
Thứ hai tướng sĩ của tất cả các lộ binh mã đều có thể thay nhau ra trận.
Tôi luyện sức chiến đấu, khảo nghiệm tướng sĩ, chuẩn bị cho sau này tác chiến quy mô lớn".
Vương Giai khen ngợi: "Chủ ý này rất hay! Thay nhau ra trận. Nửa năm một vòng. Mỗi lần đổi phiên năm vạn lập tức ra trận".
"Hay" Mọi người đều đồng ý. Tể tướng đầu triều đã tán đồng, mọi người cũng hiểu được vị Tể tướng này đã bao che cho con rể tương lai của mình.
Trong khi đó đây cũng không phải là vấn đề có tính nguyên tác gì cả.
Chủ yếu là phương pháp này phù hợp với đòi hỏi của chiến thuật đánh lâu dài nên tất cả đều đồng ý với đề nghị của Đỗ Văn Hạo. Tài sản của baongoc