Tống Y

Chương 384: Hang hổ

Đỗ Văn Hạo bộ dạng cảm động đến chảy nước mắt, vội vàng chỉnh lại vạt áo rồi khom mình nói: "Hoàng huynh khoan hồng đại lượng, ngu đệ sau này sẽ không nhắc tới nữa." Ung vương lúc này mới chuyển giận thành vui, nói: "Lần trước Thái tể tướng nói với bản vương, hứa cho ngươi đảm nhiệm chức xu mật phó sứ, bản vương lập tức đáp ứng rất thống khoái.

Hiền đệ tại phủ lộ thành đô nghênh chiến phiến quân Thổ Phiên Tây Sơn lộ, dưới tình huống lấy ít địch nhiều, né tránh mũi nhọn của chúng, dắt mũi địch nhân, lợi dụng chiến cơ có lợi kịp thời tổ chức phản kích, giành được toàn thắng, tiêu diệt toàn bộ phiến quân Tây Sơn bộ, trận này thắng rất đẹp.

Tuy ngươi tự ý nắm quân quyền, phạm phải đại kỵ, nhưng cũng là vì quân tình khẩn cấp mà thôi.

Bản vương đã khuyên hoàng huynh đừng xử phạt ngươi quá nặng, hơn nữa còn phải chú ý tới tài năng quân sự của ngươi, thép tốt thì phải dùng trên lưỡi đao, vị trí xu mật phó sứ này chính là để sẵn cho ngươi đó.

Ha ha!" Đỗ Văn Hạo trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: "Hoàng huynh quá khen.

Hắc hắc!" "Được rồi! Sau này bản vương đăng cơ sẽ để ngươi suất quân bắc chinh Tây Hạ cho bản vương, tiêu diệt đám chuột Đại Liêu này, hoàn thành đại nghiệp thống nhất giang sơn." Đỗ Văn Hạo vừa kinh vừa hỉ vội vàng đứng dậy, chắp tay nói: "Đa tạ hoàng huynh, ngu đệ sẽ cúc cung tận tụy, sau này huy sư bắc thượng san bằng Hạ Liêu." "Được rồi, chúng ta một lời đã định.

Ngươi hiện tại quay về đi, việc khác không cần quản làm gì, chỉ cần thay bản vương nói với mẫu hậu, để người sớm quyết định, tránh cho đêm dài lắm mộng." "Vâng!" Đỗ Văn Hạo cúi người đáp ứng rồi vén áo đứng đó, chưa có ý tứ cáo từ.

Ung vương thấy vậy liền mỉm cười nói: "Hiền đệ còn có chuyện khác ư." "Vâng." Đỗ Văn Hạo từ trong lòng lấy ra mộ quyển sách, nói: "Ngu đệ nghe nói hoàng huynh thích cổ thư thiện bản.

Ngu đệ vào lúc tuần y khắp nơi vừa hay mua được quyển sách này.

Cũng không biết có tác dụng gì hay không, đặc biệt cầm tới cho hoàng huynh xem thử." Sở thích đối với cổ đại thiện bản của Ung vương đã đạt tới trình độ điên cuồng, đã từng vì mưu đoạt một bản Đông Tấn Phật kinh thiện bản của tể tướng Phú Bật mà hại cho Phú Bật tan nhà nát cửa.

Hiện tại nghe Đỗ Văn Hạo nói hắn có một bản cổ thư thì lập tức có hứng thú, mặc dù không tin Đỗ Văn Hạo có thể thu được sách tốt gì nhưng vẫn đứng dậy bước đến nhận.

Sau khi nhìn một cái thì mắt Ung vương lập tức trợn tròn lên, hô hấp cũng biến thành gấp rút, ngay cả tay cũng trở nên run rẩy, lời nói cũng không còn lưu loát: "Vô Lượng Thọ Kinh do tự tay Tuệ Viễn...Tuệ Viễn đại sư viết.

Trời ơi, đây chính là trân bản đó.

Chậm đã, nói không chừng chính là chất phẩm, đợi bản vương xem kỹ đã." Ung vương hai tay cầm sách mà giống như là cầm tâm can của mình bước về chỗ ngồi, cẩn thận đặt sách lên bàn, bình tĩnh lại rồi dùng ngón tay đang run rẩy lật từng trang giấy, mắt sáng rực lên, nói: "Không sai, giấy này của thời Đông Tấn." Hắn vừa lật xem vừa không ngừng gật đầu, chỉ dùng thời gian một bữa cơm để đọc.

Ung vương lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng kích động, nói: "Hiền đệ, bộ sách này đúng là Vô Lượng Thọ Kinh Phạm văn do Tuệ Viễn đại sư thời Đông Tấn tự mình viết.

Ông ấy cùng Vương Hi Chi là hảo hữu, trên thư pháp nhận được sự chỉ điểm của Vương Hi Chi, rất có phong vị của thư thánh.

Lời tựa của quyển sách này chính là thủ tích của ông ấy, còn có ấn chương nữa.

Bản vương cũng có được một bản Phật kinh Phạm văn do chính tay Tuệ Viễn đại sư viết.

Ấn chương bên trên giống hết như ấn chương trên quyển này của hiền đệ, chắc là bản gốc được hoàn thành sao chép vào cùng thời!" Đỗ Văn Hạo cười hắc hắc, nói: "Là thật thì tốt quá rồi." Ung vương cầm quyển kinh thư mà vui đến mức không khép miệng lại được, vén áo dài ngồi xuống, tay vẫn đặt trên bản Phật kinh, mắt nhìn Đỗ Văn Hạo: "Hiền đệ, bộ sách này bản vương mua lại, ngươi nói giá đi, bản vương tuyệt đối không mặc cả." "Không không không, hoàng huynh, quyển sách này, ngu đệ không thể bán." Trên mặt Ung vương lóe lên vẻ không vui, giơ một ngón tay lên: "Bản vương ra giá một trăm lượng hoàng kim." Một trăm lượng hoàng kim có thể nói là tương đương với một trăm vạn nhân dân tệ.

Đỗ Văn Hạo lắc đầu.

Ung vương lại giơ năm ngón tay lên: "Năm trăng lượng.

Hiền đệ, năm trăm lượng hoàng kim không phải là ít đâu." Đỗ Văn Hạo vẫn chỉ mỉm cười lắc đầu.

Ung vương nắm chặt quyền đầu: "Nể mặt huyền đệ, ta ra giá chót là một ngàn lượng hoàng kim." Đỗ Văn Hạo vẫn chỉ lắc đầu.

Ung vương chậm rãi bỏ tay xuống, nói: "Xem ra hiền đệ không muốn tiền rồi.

Hắc hắc, muốn gì thì cứ nói đi." Đỗ Văn Hạo cúi người nói: "Ngu đệ không muốn gì cả, quyển sách này là tiến cống cho hoàng huynh làm quà mừng hoàng huynh đăng cơ." Ung vương ngây người rồi lập tức bật cười, tay chỉ vào Đỗ Văn Hạo, nói: "Hiền đệ, ngươi hay lắm! Ha ha ha, tốt! Hảo huynh đệ! Lễ vật này của ngươi thật sự là tặng vào tâm khảm của bản vương đó.

Đa tạ hiền đệ, ha ha ha." "Đây là điều nên làm mà." Đỗ Văn Hạo lại cười hắc hắc, nói: "Ngoài ra, ngu đệ còn mua mấy trăm con dê béo, chuẩn bị đưa tới cho các huynh đệ của thị vệ mã quân và thị vệ bộ quân.

Bọn họ cực khổ nhiều ngày chắc cũng mệt mỏi lắm rồi.

Chỉ là chỗ dê bò này đều còn sống, phải giết mổ chắc cũng phí chút công." Ung vương khen: "Huynh đệ quả thực là nghĩ rất chu đáo.

Không sao cả, dê nướng cả con vừa hay là thứ mà các huynh đệ thích nhất.

Vậy chiều nay bản vương dẫn ngươi đi gặp mặt các huynh đệ, để họ mời ngươi mấy chén rượu.

Bản vương biết tử lượng của ngươi rất khá.

Ha ha ha." Ung vương lại sờ sờ bộ kinh thư đó, quả thực là yêu thích đến độ không nỡ rời tay.

Đỗ Văn Hạo tặng quân đội thủ hạ chính là một bầy dê sống, tất nhiên không thể hạ độc được, cho nên mới không hề nghi ngờ gì hắn, liên tục xưng tán Đỗ Văn Hạo nghĩ rất chu đáo.

Đỗ Văn Hạo lại cúi người, nói: "Ngoài ra ngu đệ còn có một kiến nghị nhỏ, không biết có thích hợp hay không." "Ừ, kiến nghị của hiền đệ thì lúc nào chẳng chuẩn xác, cứ nói ra đi." "Ngu đệ định một lát nữa vào cung thuyết phục Hoàng Thái Hậu, để người triệt tiêu binh quyền của Điện tiền thị vệ đô chỉ huy sứ Vi Ngạn, không biết có được hay không?" Ung vương vừa kinh ngạc vừa vui mừng đứng bật dậy, tay vẫn còn cầmquyển Phật kinh, kinh ngạc thốt lên: "Cái gì, hiền đệ quả thật có thể thuyết phục mẫu hậu triệt tiêu binh quyền của đô chỉ huy sức Vi Ngạn ư." "Ngu đệ chỉ là muốn thử, cũng không có gì nắm chắc." "Được được!" Ung vương liên tục nói hai chữ được.

Cố kỵ duy nhất của hắn chính là Điện tiền thị vệ quân nắm giữ hoàng cung của Vi Ngạn.

Đây là chướng ngại lớn nhất khi hắn đăng cơ.

Chỉ cần nhánh quân đội này quay đầu làm thủ hạ của mình, vậy thì không còn phải lo lắng điều gì nữa.

Thiên hạ đã xác định là nằm trong tay mình rồi.

Ung vương bước tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, thậm chí có chút thiết tha, nói: "Hiền đệ, ngươi nếu quả thật có thể hoàn thành chuyện này.

Bản vương sau khi đăng cơ, chức xu mật sức chính là của ngươi.

Bản vương ngoài ra còn phong cho ngươi làm Trung Dũng hầu." Từ xu mật phó sứ hứa cho lên thành xu mật sứ, Đỗ Văn Hạo cười đến nỗi miệng ngoác tới tận mang tai, cúi mình chắp tay nói: "Đa tạ hoàng huynh, vậy nếu Hoàng Thái Hậu đồng ý giải trì quân quyền của Vi Ngạn thì ngu đệ nên bảo Hoàng Thái Hậu giao điện tiền thị vệ quân cho ai chỉ huy đây." "Giao cho ngươi là được rồi." Ung vương bị một chuỗi tin mừng khiến cho lòng hoa nở rộ, nghe Đỗ Văn Hạo chủ động hỏi vậy thì càng không nghi ngờ gì hắn, không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay.

"Ngu đệ nếu có thể hoàn thành chuyện này sẽ lập tức quay lại nghe hoàng huynh sai khiến." "Rất tốt, mau đi đi.

Bản vương đợi tin tức tốt của ngươi.

Ha ha ha." Ung vương ôm kinh thư, cười vô cùng đắc ý.

"Vâng." Đỗ Văn Hạo cáo từ rồi rời khỏi Ung vương phủ.

Sau khi bước lên kiệu, nụ cười của hắn biết thành lạnh lùng, phân phó khởi kiệu tới thẳng hoàng cung.

Hoàng Thái Hậu đã thông báo cho tất cả thị vệ hoàng cung, Đỗ Văn Hạo có thể tự do ra vào hoàng cung.

Cho nên Đỗ Văn Hạo một đường thông suốt tới thẳng chính đường thẩm cung của Hoàng Thái Hậu.

Hoàng Thái Hậu đang ngồi trên giường mềm, mặc váy màu đen, hông thắt đai màu trắng, đứng bên cạnh là Tiêu công công.

Lão vốn là thiếp thân thái giám ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, căn cứ theo sự an bài của Đỗ Văn Hạo, Hoàng Thái Hậu lệnh cho lão sau này theo hầu mình.

Tiêu công công đương nhiên biết đây là chủ ý của Đỗ Văn Hạo nên vui vẻ đáp ứng.

Mặc dù Tiêu công công cũng ủng hộ Lục hoàng tử, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn chưa nói kế hoạch cho lão biết, loại tuyệt mật này càng ít người biết thì càng tốt.

Cho nên Đỗ Văn Hạo ho khan một tiếng, nháy mắt với Hoàng Thái Hậu rồi chu miệng về phía các cung nữ và thái giám ở bên cạnh.

Hoàng Thái Hậu hiểu ý, xua tay nói: "Tiểu Tiêu tử, các ngươi lui xuống hết đi." "Vâng!" Tiêu công công dẫn tất cả các cung nữ, thái giám lui ra ngoài.

Trong nhà chỉ còn lại Đỗ Văn Hạo và Hoàng Thái Hậu.

Đôi mắt phượng của Hoàng Thái Hậu Ung vương buồn nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo, muốn nói rồi lại thôi.

Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn cửa phòng đã đóng kín rồi bước về phía Hoàng Thái Hậu.

Hắn nhìn thấy trong mắt của Hoàng Thái Hậu rõ ràng là có một tia vui mừng rất khó phát giác, trong lòng lập tức quyết định bước tới trước giường mềm, vén áo bào rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thái Hậu, sau đó gọi khẽ một tiếng: "Thao Thao!" Hoàng Thái Hậu nghe thấy hắn gọi tiểu danh của mình, hai má liền đỏ hồng, trong mắt lóe lên một tia nhu tình.

Đỗ Văn Hạo liền đưa tay ra, ôm lấy eo thon của bà ta.

Hoàng Thái Hậu bị hắn ôm eo, cả người lập tức cứng đờ.

Lần trước hai người cũng từng ôm ấp nhau, nhưng đó là Hoàng Thái Hậu vì đang ở trong lúc tâm trí hoảng hốt, sầu khổ.

Hiện tại đột nhiên thân mật như thế này, Hoàng Thái Hậu vẫn không thể thích ứng kịp.

Dẫu sao thì bà ta đã gần hai mươi năm rồi không bị nam nhân ôm như vậy.

Đỗ Văn Hạo cảm thấy thân thể bà ta cứng đờ, nhưng cũng nghe thấy tiến thở gấp rút của bà ta, nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt của bà ta, gan càng lớn hơn, tay kéo bà ta vào lòng.

Hoàng Thái Hậu ối chà một tiếng, muốn giãy dũa nhưng đừng nói là mấy ngày nay bà ta cơm nước ăn không vô, đã hư nhược tới cực độ, mà cho dù là mình thường thì một nữ tử yếu đuối như bà ta sao có thể địch được cái ôm này của Đỗ Văn Hạo, giãy dụa hai cái rồi buông xuổi nằm trong lòng hắn thở hổn hển.

Đỗ Văn Hạo cũng không dám làm quá, chỉ ôm lấy bà ta, nhưng tới bước này rồi thì hắn cũng không biết tiếp theo nên làm gì.

Hoàng Thái Hậu mượn cơ hội này để bình ổn lại tâm thần, ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: "Tình hình sao rồi?" Đỗ Văn Hạo mỉm cười, ôm bà ta chặt hơn, nói: "Ta làm việc thì nàng yên tâm đi, tất cả cứ án theo kế hoạch mà tiến hành." "Ừ, vậy thì ngàn vạn lần đừng khiến hai hoàng nhi bị thương, đương nhiên càng không thể làm bị thương Lục hoàng tôn." Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ lòng bàn tay của bà, nói: "Ta nhớ rồi." Hoàng Thái Hậu triệt để thả lòng người, dựa vào đầu vai hắn, hai mắt nhắm lại, thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói: "Đợi chuyện này xử lý xong, ta thực sự muốn được ngủ liền mấy ngày mấy đêm, mệt quá." Đỗ Văn Hạo ôn nhu nói: "Đúng vậy, mấy ngày này nàng chịu khổ quá rồi.

Có điều tương lai sau này sẽ buông rèm nghe chính sự, lúc đó nàng sẽ bận đến nỗi không có thời gian để nghỉ ngơi đâu." "Ta mặc kệ, ngươi phải giúp ta xử lý." Hoàng Thái Hậu câu này thì lại cảm thấy mình đang nũng nịu giống như một tiểu cô nương vậy, có chút xấu hổ đỏ bừng cả mặt, giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị Đỗ Văn Hạo ôm chặt không nhúc nhích được.

Sự giãy dụa của Hoàng Thái Hậu khiến Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy cứ ôm như vậy không cũng thỏa đáng lắm, liền buông lỏng tay, giả vờ hờn dỗi nói: "Một tên mao đầu tiểu tử, không quyền không thế như ta, người ta không thèm để vào mắt đâu." Hoàng Thái Hậu mượn cơ hội này ngồi thẳng dậy, hừ một tiếng, nói: "Bọn chúng dám, ai dám không để ngươi vào mắt ta sẽ lột da hắn." Đỗ Văn Hạo cười to một tiếng, lớn gan đưa tay ra vuốt nhẹ lên khuôn mặt trắng nõn như thiếu nữ của bà ta, nói: "Hung ác quá, ta sợ lắm." Hoàng Thái Hậu mặt lập tức đỏ bừng, cúi đầu xuống.

Không biết vì sao mà Hoàng Thái Hậu cảm thấy mình khi ở trước mặt Đỗ Văn Hạo liền biến thành một tiểu cô nương không hiểu chuyện, thích cảm giác hắn ôm mình, thích nghe những lời nói trấn tĩnh của hắn, thích nhìn ánh mắt kiên nghị của hắn.

Ở trong lòng hắn, mình như trở lại tuổi thanh xuân, sự thống khổ của mấy ngày nay có hắn liền được giảm bớt đi rất nhiều.

Hoàng Thái Hậu trong lòng ấm áp ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại nhẹ nhàng dựa sát vào lòng hắn, mặt tựa vào bộ ngực săn chắc của hắn rồi thẽ thọt gọi: "Văn Hạo." Đỗ Văn Hạo thấy bộ dạng xấu hổ như thiếu nữ của bà ta, quả thật khiến người ta phải động lòng, không nhịn được mà nhẹ nhàng ve vuốt mái tóc suôn mượt như tơ lụa của bà ta.

Bà ta không trang điểm, chỉ để tóc xõa ra sau gáy rồi dùng một đoạn vải trắng buộc lại.

Đỗ Văn Hạo trong lòng âu yếm dí sát mặt vào, một mùi hương thoảng thoảng như chui sâu vào tâm can, trong lòng không nhịn được mà cúi đầu hôn lên mái tóc của bà ta.

Thân hình Hoàng Thái Hậu khẽ run rẩy.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo hôn bà ta, cho dù là chỉ là hôn lên tóc, nhưng dẫu sau đây cũng là lần đầu tiên được nam tử hôn sau gần hai mươi năm.

Tim bà ta không khỏi đập thình thịch, tâm hoảng ý loạn càng dụi sâu vào ngực hắn.

Hai người nhất thời im lặng ôm nhau, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của đôi bên.

Một lát sau, Hoàng Thái Hậu mới kề má lên má hắn, thấp giọng nói: "Đỗ Văn Hạo, ngươi giúp ta như vậy, bảo ta phải cảm tạ ngươi thế nào đây?" Đỗ Văn Hạo thở dài một tiếng, nói: "Tới lúc đó nàng chỉ cần bảo Ung vương và Tào vương đừng giết ta là được rồi." Hoàng Thái Hậu ngây người, ngồi thẳng dậy rồi nghi hoặc hỏi: "Bọn chúng vì sao lại muốn giết ngươi." Đỗ Văn Hạo liền đem chuyện mình cưỡng ép Ung vương, Tào vương ra kể lại một lượt.

Hoàng Thái Hậu nghe xong liền mỉm cười, nói: "Chuyện này á, ngươi không phải là cố ý, chỉ là hiểu nhầm mà thôi.

Nhan nhi và Mạch nhi sẽ không nhỏ nhen như vậy đâu.

Tới lúc đó ta sẽ nói với chúng đừng tìm ngươi làm phiền, ngươi cứ yên tâm đi." Đỗ Văn Hạo cười khổ, nói: "Ta nghe nói Ung vương gia thù rất dai, ta lúc đó bắt hắn đi ngay trước mặt mọi người, lại còn làm Tào vương gia bị thương ở cổ.

Loại sĩ nhục này bất kỳ ai cũng đều không dễ dàng bỏ qua đâu.

Thao Thao à!"