Đỗ Văn Hạo tiếp nhận, hắn móc trong người ra một tờ ngân phiếu đưa cho tên Hiệu uý: "Huynh đệ hãy nhận lấy".
Tên Hiệu uý nhìn lướt qua thì thấy đó là tờ ngana phiếu hai mươi lượng, hắn rất cao hứng. Hắn từng nghe nói vị quan Đề Hình, Ngự y đại nhân này là người hào phóng, trọng nghĩa khinh tài. Bây giờ chứng kiến quả không sai, hắn liền ôm quyền thi lễ tạ ơn, tiếp nhận tờ ngân phiếu rồi mới đứng dậy, quay người rời đi.
Nếu là quân tình khẩn cấp, người ngoài không có quyền nhìn, phải lui ra ngoài.
Lúc này Đỗ Văn Hạo mới dùng tiểu đao mở lớp xi niêm phong, lấy từ bên trong ra một ống quyển màu vàng sáng rực.
Nhìn thấy ống quyển màu vàng này Đỗ Văn Hạo liền hiểu rõ đây là thánh chỉ của hoàng thượng. Trong lòng Đỗ Văn Hạo vô cùng ngạc nhiên, tại sao Hoàng thượng lại dùng tin cấp báo quân tình tám trăm dặm mà không dùng thái giám truyền chỉ?
Nhưng ngay bây giờ không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Đỗ Văn Hạo vừa mở ống quyển ra đã trợn tròn mắt kinh ngạc. Thì ra đây lại là ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu. Trên thánh chỉ chỉ có một câu: "Bệnh tình Hoàng Thương nguy kịch, hoả tốc vào kinh".
Hẳn bệnh tình của Hoàng Thượng đã thập phần nguy kịch bằng không Thái Hoàng Thái Hậu đã không dùng quân tình cấp báo tám trăm dặm để hắn vào kinh khẩn cấp. Hơn nữa nhất định Thái y trong triều cũng đã thúc thủ vô sách, lúc đó Thái Hoàng Thái Hậu mới nghĩ tới chính hắn.
Trước khi rời kinh thành, Đỗ Văn Hạo đã từng kiểm tra kỹ càng tình trạng sức khoẻ của Tống Thần Tông. Hắn phát hiện Tống Thần Tông có dấu hiệu suy thận. Hắn đã kê một đơn thuốc, căn dặn Tống Thần Tông phải uống thuốc đúng thời hạn. Ngoài ra khi ở phủ Thành Đô, hắn đã bất ngờ thu được trên người tên gian tế của dân tộc Thổ Phiên một bọc Đông Trùng Hạ Thảo, hắn đã đưa Ninh công công mang về cho Hoàng Thượng dùng. Đạo Thánh chỉ này rốt cuộc lại không nói là Hoàng Thượng bị mắc bệnh gì nhưng cũng có thể hiểu rõ một chút nếu như bệnh thận của Hoàng Thượng trở nên nguy kịch, nhất định đã không uống thuốc đúng theo đơn hắn đã kê. Nếu không tuyệt đối trong vòng một năm, bệnh của Tống Thần Tông sẽ không thể trở nên nguy kịch như vậy.
Đỗ Văn Hạo lập tức thông báo Bàng Vũ Cầm và mấy người Lý Phố tới phòng của mình. Hắn trầm giọng nói: "Ta có việc khẩn cấp cần phải vào kinh ngay. Thanh Đại đi theo đi. Trầm sư gia cùng mấy người Lý Phố hộ tống những người còn lại vào kinh sau".
Trầm sư gia cùng Lý Phố không dám hỏi, cả hai khom người nhận lệnh.
Bàng Vũ Cầm lại nôn nóng hỏi: "Tướng công, có chuyện gì khẩn cấp?"
Chuyện bệnh tình hoàng Thượng nguy kịch là chuyện tuyệt đối bí mật, là chuyện người ngoài tuyệt đối không thể biết. Đương nhiên Đỗ Văn Hạo cũng không dám nói lung tung. Hắn chỉ nói: "Đây là tin tức tuỵêt mật, ta không thể nói. Bây giờ ta phải lập tức xuất phát".
Kha Nghiêu hấp tấp nói: "Ca, muội cũng muốn đi theo ca".
Đỗ Văn Hạo sầm mặt nói: "Không được!".
"Tại sao?"
"Không cần biết tại sao. Không được là không được".
Kha Nghiêu thấy sắc mặt Đỗ Văn Hạo âm trầm , nghiêm trọng, nàng hiểu hắn nói đúng, nàng cũng hiểu đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng nên không dám mè nheo. Nàng chỉ chu môi đứng sang một bên.
Những người còn lại càng không dám hỏi nhiều. Lâm Thanh Đại thu thập bọc hành lý rất nhanh, phái người đi tới các trạm dịch. Bọn họ muốn đổi ngựa ở các trạm dịch để đi cả đêm vào kinh. Bệnh tình Hoàng Thượng nguy kịch không phải là chuyện đùa giỡn.
An Dật Long nghe nói Đỗ Văn Hạo phải lập tức vào kinh, hơn nữa lại đi trước, hắn lại nghe nói Đỗ Văn Hạo mới nhận được tin cấp báo quân tình tám trăm dặm từ kinh thành nên càng không dám hỏi. Hắn chỉ cuống quýt liên lạc với trạm dịch rồi đi tiễn hai người Đỗ Văn Hạo.
Hai người Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại không kịp cáo biệt quan lại nha môn đã vội vàng lên ngựa của trạm dịch, chắp tai cáo biệt, giục ngựa, ra doi nhanh chóng rời đi.
Từ Giang Tây tới kinh thành đường xá xa xôi nhưng hai người dùng tuấn mã. Trên đường băng băng, chỉ biết thay ngựa, ngày cũng như đêm chạy không ngừng nghỉ. Trên đường đi không dừng chân chút nào, trải qua mấy ngày đêm không chợp mắt cuối cùng cũng tới phụ cận kinh thành.
Ngay khi hai người đi vào cửa nam kinh thành thì thấy trên tường thành cao cao có treo một lá cờ trắng dài mấy trượng, thê lương tung bay trong gió. Ở cửa thành cũng nhiều quan binh hơn thường lệ. Hơn nữa ai cũng quấn lụa trắng ở eo.
Đây là quốc tang!
Đỗ Văn Hạo không khỏi thầm kêu khổ, cuối cùng vẫn tới chậm. Nhất định Tống Thần Tông đã băng hà.
Đỗ Văn Hạo phóng ngựa qua, quan thủ cổng thành nhận ra Đỗ Văn Hạo, hắn ôm quyền thi lễ nói: "Đỗ đại nhân, ngài đã trở lại".
Đỗ Văn Hạo ghìm cương ngựa nói: "Vì sao trong thành ai cũng để tang?"
Quan thủ cổng thành than dài một tiếng, hắn chắp tay hướng Hoàng cung nói: "Hoàng Thượng cùng Thái Hoàng Thái Hậu đã băng hà" Nói xong hắn che mặt rơi lệ.
Đỗ Văn Hạo ngẩn ngơ. Ý chỉ gửi cho hắn là của Thái Hoàng Thái Hậu. Tại sao bây giờ đã băng hà?: "Chuyện này xảy ra khi nào?
"Hôm qua. Hoàng Thượng băng hà buổi sáng, buổi chiều lão tổ tông Thái Hoàng Thái Hậu cũng về cõi tiên. Ô ô ô".
Trong lòng Đỗ Văn Hạo lạnh buốt. Hắn vội bảo Lâm Thanh Đại đi về Ngũ Vị đường còn hắn đi vào Hoàng cung, Lâm Thanh Đại nói: "Không, thiếp theo chàng vào. Có chuyện gì còn giúp chàng".
Đỗ Văn Hạo không nói nhiều, hắn gật đầu mang theo Lâm Thanh Đại, giục ngựa chạy thẳng vào Hoàng cung.
Trên đường thỉnh thoảng hai người gặp binh giáp tuần tra. Đây cũng là chuyện hết sức bình thường, đương nhiên cần phải tăng cường đề phòng, ngăn ngừa có người thừa cơ gây loạn. Bên ngoài Hoàng cung càng đề phòng nghiêm ngặt hơn. Có thể nói ba bước một tốp, năm bước một trạm gác, trọng giáp kỵ binh tuần tra liên tục.
Thái giám trông coi Hoàng thành nhìn thấy Đỗ Văn Hạo chạy tới, hắn đứng tại chỗ khóc lóc nói: "Ngự y đại nhân, ngài đã tới chậm. Hoàng thượng đã băng hà. Lão tổ tông Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã…".
Đỗ Văn Hạo rơi lệ hỏi: "Ta đã nghe nói. Hôm nay ai chủ trì trong triều?"
"Thượng thư Thái Xác, Thái đại nhân".
Đỗ Văn Hạo không quen biết người này. Hắn gật đầu hỏi: "Ai làm chủ sự trong nội cung?"
Hoàng Thái Hậu".
Hoàng Thái Hậu thì đương nhiên Đỗ Văn Hạo rất quen thuộc. Lần đó Đỗ Văn Hạo đã chữa khỏi căn bệnh đau bụng kinh niên hơn mười năm của Hoàng Thái Hậu. Hoàng Thái Hậu từng bị căn bệnh này tra tấn tới chết đi sống lại nên bà vô cùng cảm kích Đỗ Văn Hạo. Năm đó bà còn tặng Đỗ Văn Hạo gối tơ vàng của tiên đế.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi linh cữu quàn ở nơi nào thì được biêt vì mới qua đời nên linh cữu của Hoàng Thượng tạm thời quàn ở điện Cần Chính. Linh cữu của Thái Hoàng Thái Hậu thì ở tẩm cung của người.
Lâm Thanh Đại không được phép vào Hoàng cung nên đành phải đứng bên ngoài cửa Hoàng cung chờ đợi. Một mình Đỗ Văn Hạo vào trong.
Không khí trong nội cung cực kỳ bi thương. Đỗ Văn Hạo tới trước điện Cần Chính thông báo tên. Hắn nhanh chóng được phép vào. Đỗ Văn Hạo tiến vào trong điện. Tiếng khan khóc vang lên ầm ầm. Một viên quan bụng phệ đứng trước mặt hắn, nhìn hắn với thái độ hung ác.
Đỗ Văn Hạo chẳng hiểu sao cả. Viên quan hướng dẫn khẽ nói: "Đỗ đại nhân, vị này là hữu Thượng thư bộc xạ kiêm Trung thư thị lang Thái Thực, Thái đại nhân".
Tống Thần Tông thay đổi chế độ xã hội. Cái gọi là hữu Thượng thư bộc xạ kiêm Trung thư thị lang này chính là hữu Tể tướng, là nhân vật ở dưới một người, ở trên vạn người, thảo nào lại có vẻ mặt như vậy.
Đỗ Văn Hạo vội vàng khom người thi lễ nói: "Ty chức Đỗ Văn Hạo tham kiến Thái đại nhân".
Thái Thực hừ giọng mũi một tiếng, hắn ưỡn bụng hỏi: "Ngươi là Ngự y Đỗ Văn Hạo?"
Đỗ Văn Hạo nghe giọng nói của hắn chút ác ý, trong lòng không khỏi khó chịu nhưng hắn vẫn khom người nói: "Dạ, ty chức chính là Đỗ Văn Hạo".
Thái Thực lạnh lùng nói: "Ngươi đã là Ngự y của Hoàng Thượng. Khi bệnh tình Hoàng Thượng cực kỳ nguy kịch, ngươi đang ở đâu?" Trong lòng Đỗ Văn Hạo thoáng khó chịu . Hắn khom người nói: "Ty chức phụng chỉ tuần y, đề điểm hình ngục. Lúc trước ty chức đang tuần y ở phương nam, nhận được tin cấp báo quân tình tám trăm dặm về bệnh tình nguy cấp của Hoàng Thượng. Ty chức đang ở phủ Lư Giang đã lập tức lên đường không kể ngày đêm".
Thái Thực quát to: "Lớn mật! bệnh tình Hoàng Thượng trầm trọng như vậy, ngươi vẫn đi ngao du sơn thuỷ. Trong lòng ngươi có Hoàng Thượng nữa không?
Đỗ Văn Hạo thầm tức giận, hắn thầm nghĩ người này chưa hỏi rõ trắng đen đã chụp mũ loạn bậy như này. Đây là phong thái của một tể tướng sao? Nhưng đối phương là quan lớn, hắn nào dám chống đối nên nén giận đáp: "Ngay khi ty chức nhận được tin quân tình cấp báo tám trăm dặm đã chạy suốt cả ngày đêm, không ngờ vẫn đến chậm một bước".
Chỉ nói bậy" Thái Thực lạnh lùng nói: "Bản tướng hỏi ngươi, ngươi có biết Hoàng Thượng mắc trọng bệnh trong người không?"
"Trước khi ty chức rời kinh, quả thật Hoàng Thượng có bệnh nhẹ nhưng hoàn toàn chưa tới tình cảnh nguy hiểm. Còn vì sao Hoàng Thượng lại mắc bệnh nặng thì ty chức hoàn toàn không rõ".
"Ngươi đã biết Long thể Hoàng Thượng có bệnh vậy vì sao ngươi vẫn muốn rời kinh thành, bản thân tiêu dao tự tại ở bên ngoài?"
Quả thực Đỗ Văn Hạo lâm vào cảnh giở khóc dở cười: "Đại nhân, không phải là ty chức tự tiện tời kinh thành ra ngoài tiêu dao tự tại mà là vì Thánh mệnh của Hoàng Thượng".
Đỗ Văn Hạo mới nói tới đây, lập tức có người bên cạnh tức giận nói: "Đỗ Văn Hạo! Ngươi thân là Ngự y của Hoàng Thượng, lại không để ý tới Long thể Hoàng Thượng đến nỗi không kịp chạy chữa, tự ý rời khỏi cương vị của mình, ngươi đáng tội gì?"
Đỗ Văn Hạo vội quay đầu nhìn, hắn chỉ thấy đó là một người béo ục ịch, mặc quần áo tang, đang trợn mắt nhìn hắn.
Đỗ Văn Hạo vội vàng ôm quyền, khom người nói: "Không dám thỉnh quý danh của đại nhân".
Người ục ịch đó hừ một tiếng nói: "Bản quan mà ngươi cũng không nhận ra sao?" Viên quan hướng dẫn vội vàng nói: "Vị này chính là Kiểm Giáo Lịch sử quán, Tá lang Tà Thứ, Tà đại nhân".
Đỗ Văn Hạo hoàn toàn chưa nghe nói về nhân vật này, thế nhưng hắn vẫn chắp tay nói: "Điều đại nhân vừa mới nói chính là áp tội cho người khác. Sau khi ty chức nhận được tin cấp báo tám trăm dặm…".
"Bản quan mặc kệ ngươi làm cái gì sau đó. Ta chỉ hỏi ngươi, trước đó ngươi làm cái gì? Ngươi thân là Ngự y vì sao lại tự ý rời bỏ chức trách của mình?"
"Ty chức không có".
"Lớn mật. Trước Hoàng linh, ai dám làm huyên náo?" Bên cạnh Đỗ Văn Hạo lại vang lên một giọng nói. Đỗ Văn Hạo vội quay đầu lại thì thấy đó là một trung niên thân thể gày còm, người mặc quần áo tang, khoan thai đi tới, nhìn mặt rất quen nhưng không nhớ nổi là ai.
Lần này không đợi Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi, viên quan hướng dẫn ở bên cạnh vội giới thiệu: "Đỗ đại nhân, vị này là Tào Vương".
Lập tức Đỗ Văn Hạo nhớ ra, Tào Vương Triệu Mạch này là tứ Hoàng tử của tiên đế Tống Anh Tông, thân Hoàng đệ của Tống Thần Tông. Mặc dù sau khi Đỗ Văn Hạo vào kinh, hắn không kết giao với giới quyền quý nhưng Đỗ Văn Hạo đã gặp qua hai vị Vương gia đó. Lúc đó Tống Thần Tông vì né tránh mấy người Tư Mã Quang quỳ gối khuyên can nên mới giả bộ té xỉu. Vương, công đại thần trong triều đều tới thăm. Tào Vương này cũng ở trong số đó. Lúc ấy Đỗ Văn Hạo cũng chỉ gặp qua một lần hơn nữa khi ấy có quá nhiều người, lại bận xem bệnh cho Hoàng Thượng nên cũng không quá chú ý.
Đỗ Văn Hạo vội vàng khom người nói: "Ty chức tham kiến Vương gia".
Tào Vương liếc nhìn Đỗ Văn Hạo rồi nghênh ngang nói: "Ngươi chính là Ngự y Đỗ Văn Hạo?"
"Đúng là ty chức".
"Khi bệnh tình Hoàng huynh ta nguy kịch, ngươi đang ở đâu?"
Trong lòng Đỗ Văn Hạo thoáng giận dữ. Tại sao khẩu khí của ba người này lại giống nhau như vậy? Chính bản thân mình năm đó nhậm chức Thành Đô phủ lộ Nhã châu cũng không phải lén lút mà đi, không chỉ có công văn chiếu cáo của bộ Công, còn có cả Thánh chỉ của Hoàng Thượng tuyên triệu. Dù gì thế nào mấy người này từ đầu đến cuối chỉ làm như không nghe thấy gì hết.
Không đợi Đỗ Văn Hạo giải thích một tiếng, Tào Vương đã quát to: "Người đâu. Bắt tên Ngự y ngu ngốc, không làm tròn trách nhiệm, tự rời bỏ chức trách lại. Tống vào Thiên lao".
Thị vệ bên ngoài dạ dan một tiếng, vọt vào trong điện, chụp lấy tay Đỗ Văn Hạo nhưng bàn tay chúng vừa chụp vào bả vai Đỗ Văn Hạo đã gào lên đau đớn, liên tiếp rụt tay lại.
Đỗ Văn Hạo nhân dịp thị vệ còn đang hết sức lúng túng, hắn đã thi triển Phân cân thác cốt thủ Lâm Thanh Đại đã dạy bắt được một thị vệ ở bên cạnh, tháo khớp cổ tay của hắn, túm lấy đơn đao trong tay hán. Ngay khi Tào Vương còn chưa lấy lại tinh thần, Đỗ Văn Hạo đã như tia chớp lắc tới, một tay túm lấy Tào Vương chắn trước ngực, tay phải cầm đơn đao đặt trên cổ Tào Vương gia, lạnh lùng nói: "Nếu muốn hắn chết thì hãy xông lên".
Tất cả mọi người trên đại điện đều sợ ngây người. Không ai tưởng tượng được một Ngự y yếu ớt lại có dũng khí dám dùng sức mạnh bắt ép tào Vương gia con tin, hơn nữa công phu lại rất cao.
Đỗ Văn Hạo không còn lựa chọn nào khác. Từ lúc nhận được ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn liên tục chạy khắp ngày đêm về kinh, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, gần như cả ngày hắn đều ngồi trên lưng ngựa. Mỗi khi thay ngựa chỉ tranh thủ chợp mắt, mấy ngày đêm liền chạy tới kinh thành dù không kịp cứu chữa Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu nhưng công bằng mà nói, hắn không dám chậm trễ chút nào. Tào Vương gia này quả thực võ đoán, tự phán xét mình rời bỏ chức trách, quả thực là gán tội xằng bậy, còn muốn hạ lệnh tống giam. Lập tức Đỗ Văn Hạo tức giận, bất chấp tất cả, âm thầm phát động lạp tác trong góc áo, dựng thẳng những đầu nhọn của nhuyễn giáp. Những thị vệ đó đương nhiên không thể bắt được hắn, hắn lại thừa dịp lộn xộn chế ngự Tào Vương.
Đỗ Văn Hạo không muốn là người thế tội trong chuyện này, chết một cách oán ức trong đại lao.
Tất cả mọi người đều quát mắng Đỗ Văn Hạo bỏ binh khí xuống. Đỗ Văn Hạo không thèm để ý. Đơn đao trong tay hắn cứa một đường nhỏ trên cổ Tào Vương gia. Máu tươi chảy ròng. Tào Vương kinh hoàng hét lên: "A! Đỗ đại nhân tha mạng. Tha mạng".
"Nếu không muốn chết, hãy bảo chúng lùi lại phía sau" Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói.
Lui lại phía sau. Các ngươi muốn giết bản Vương sao? Lui lại cho Lão Tử" Tào Vương xua tay, hoảng sợ gào lên.
Những thị vệ vây xung quanh cuống quýt thôi lui lại nhưng vẫn quát mắng đòi Đỗ Văn Hạo thả người.
Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: "Các ngươi đừng nghĩ ghép tội cho Lão Tử. Đừng nghĩ Lão Tử chỉ là một quả hồng mềm".
Thái Thực chỉ vào Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi đừng làm xằng bậy. Nếu ngươi làm bị thương Tào Vương gia. Ngươi muốn cả nhà ngươi chết sao?"
Tuy Đỗ Văn Hạo không biết tại sao mấy người này muốn vu oan hãm hại cho một Ngự y nho nhỏ như hắn nhưng hắn vẫn mơ hồ đoán được trong này tất nhiên có liên quan tới việc tranh đoạt quyền lợi trong Hoàng cung, hắn cũng không muốn dây dưa ở chỗ này nên lạnh lùng nói: "Thôi đi! Lão Tử hiểu rõ quỷ kế của các ngươi. Ta mặc kệ các ngươi tranh đoạt quyền lợi như thế nào. Ta không muốn dính vào các ngươi. Ta chỉ muốn cao chạy xa bay. Các ngươi muốn ta gánh tội thay, là con cờ của các ngươi thì đừng có mơ".
Nói xong đơn đao trong tay hắn lại cứa một vòng. Trên cổ Tào Vương gia lại có một vết cắt, máu tươi lại tứa ra. Tào Vương sợ hãi tới cực điểm, gào lên: "Đỗ đại nhân, đừng kích động. Có chuyện gì hãy từ từ nói. Ngươi muốn cái gì bản Vương cũng đều đồng ý".
"Hoàng Thái Hậu. Ta muốn gặp Hoàng Thái Hậu" Đỗ Văn Hạo hiểu rõ. Thái Hoàng Thái Hậu cực kỳ quyền uy, luôn cực lực bảo vệ hắn đã chết rồi. Người lúc này có thể cứu hắn chỉ e chỉ có mỗi Hoàng Thái Hậu.