Ngay trong giấc ngủ, dường như Đỗ Văn Hạo đi tới một nơi rất quen thuộc. Đình đài, mây núi bập bềnh. Một khu nhà rất to, khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo. Trong giấc mộng Đỗ Văn Hạo suy nghĩ hình như là mình đã từng tới nơi này. Hắn dễ dàng đi tới một cái cầu nhỏ rất quen thuộc, cách đó không xa có một cái đình hóng mát. Bốn phía xung quanh đình hóng mát quây màn tơ. Gió thổi màn tơ nhè nhẹ bay lên. Bên trong đình hóng mát có một nữ nhân duyên dáng yêu kiều đang ngồi ngay ngắn trước kỷ trà, trên bàn có một cây đàn. Gương mặt của nữ nhân không nhìn rõ, mơ hồ giống như màu của màn tơ. Đỗ Văn Hạo đang định tiến tới thì bất chợt thấy bên cạnh mình có mấy ngôi mộ mới. Trên ngôi mộ gần hắn nhất có một tấm bia viết hai chữ: Kha Minh. Đỗ Văn Hạo không khỏi kinh hãi, bất chợt trong lúc đó giọng nói của nữ nhân giống như cách không truyền tới tai Đỗ Văn Hạo: "Văn Hạo, chàng tới rồi".
Đỗ Văn Hạo nổi ra gà khi hắn nghe thấy giọng nói đó: "Ngươi nhận ra ta?"
Từ trong đình vang lên một tiếng cười như tiếng gió rì rào: "Xem chàng kìa, ngày nào chúng ta cũng ở chung một chỗ, tại sao chàng lại nói như vậy?"
Đỗ Văn Hạo đang muốn tiến lên xem rốt cuộc là ai thì đột nhiên chiếc đình nghỉ mát này lại có thể di chuyển. Đỗ Văn Hạo tiến lên một bước, nó cũng tiến lên một bước. Đỗ Văn Hạo chạy, nó cũng di chuyển như chạy. Nó tuyệt đối không để Đỗ Văn Hạo tới gần.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy mệt mỏi nên đành phải đứng lại.
Nữ tử trong đình hỏi: "Chàng tới đây làm gì?"
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Đây là nơi nào?"
Nữ tử khẽ thở dài nói: "Chàng ở bên cạnh ta lúc ta ra đi thế mà chàng lại không nhớ. Xem ra trong lòng chàng thật sự không có ta. Chàng đi đi, sau này cũng không cần đến đây nữa".
Đỗ Văn Hạo vẫn còn muốn nói tiếp thì trong nháy mắt đình đài, lầu các hoàn toàn biến mất, bên cạnh hắn chỉ là một khung cảnh hoang vu, ngay cả phòng ngủ cũng biến mất, trong khi bản thân hắn thì đang rơi xuống dưới, bên tai hắn vang lến tiến động ầm ầm như tiếng sấm.
Đỗ Văn Hạo giật mình tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, mọi thứ vẫn như cũ. Bất chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cạch cạch.
"Ai đó?" Đỗ Văn Hạo không ngồi dậy, hắn nằm yên hỏi vọng ra.
"Là thiếp".
Đỗ Văn Hạo nhận ra giọng nói của Lâm Thanh Đại, hắn vội vàng đứng dậy đi chân trần ra mở cửa. Lâm Thanh Đại đi vào rồi nàng quay người đóng cửa lại.
Đỗ Văn Hạo kéo Lâm Thanh Đại tới ngồi xuống giường, hắn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng biết ngay là vì chuyện của Kha Nghiêu bèn hỏi: "Kha Nghiêu có khá hơn không?"
Lâm Thanh Đại nói: "Ừ, đỡ hơn nhiều. Không phải là muội ấy bị lạc đường núi mà là muội ấy không cẩn thận bị ngã từ trên vách núi xuống nên mới bị thương. May mắn là khi ngã muội ấy rơi đúng vào một cây cổ thụ hơn nữa bản thân Kha muội cũng biết công phu nên mới không bị ngã chết".
Đỗ Văn Hạo cũng hoảng hết cả hồn, hắn nhìn thấy vành mắt Lâm Thanh Đại hơi đỏ biết lúc trước nàng đã khóc liền nói: "May mắn, đúng là thiên tướng. Gặp đại nạn không chết ắt sau này có hạnh phúc. Muội ấy bị thương có nặng không?"
"Vũ Cầm muội đã kiểm tra, không bị thương xương cốt. Trên đùi và sau lưng có mấy vết thương rất sâu. Vũ Cầm muội đang xử lý, băng bó lại".
Đỗ Văn Hạo chợt nhớ tới giấc mộng lúc trước của mình. Chẳng lẽ người trong mộng chính là Kha Nghiêu sao? Nếu đúng là như vậy thì hình ảnh trong giấc mộng có ý nghĩa gì? Bản thân hắn không có lý do gì đã nhận chăm lo cho nàng rồi lại đuổi nàng đã không còn người thân thích. Nàng không biết nấu cơm ăn, không biết may vá, chỉ là một đứa trẻ côi cút trên đời, trong tình cảnh đó không sớm thì muộn nàng lại rơi vào thanh lâu.
Lúc này Anh Tử đi vào phòng nói: "Thiếu gia, cơm đã chuẩn bị xong. Đi ăn cơm thôi".
Ba người Đỗ Văn Hạo đi xuống lầu, đi vào phòng ăn. Tất cả mọi người đã ngồi chờ ở bàn.
Tuyết Phi Nhi điềm nhiên như không, nàng sờ tay vào bụng nói với Đỗ Văn Hạo: "Tướng công, chàng ngủ ngon quá. Bọn thiếp đều đói meo cả bụng. Mau, mau, mau, tiểu nhị, mang cơm lên ta đói quá rồi".
Liên nhi nói: "Tướng công, tiểu nhị đã mang thức ăn lên trên lầu cho Kha Nghiêu".
Đỗ Văn Hạo lặng thinh không nói câu nào, hắn ngồi xuống ăn cơm. Mọi người cũng không dám nói nữa.
Trong lúc mọi người lặng lẽ ăn cơm, Đỗ Văn Hạo thấy Bàng Vũ Cầm đã ăn xong, hắn liền nói với nàng: "Vũ Cầm, hãy đai ra ngoài với ta một lát. Mới ăn cơm xong ngồi trong khách sạn thì không tốt lắm".
Bàng Vũ Cầm gật đầu, nàng đứng dậy theo Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài cửa khách sạn.
Hai người chậm rãi bước về hướng đỉnh núi. Hai người đã đi rất xa mà Đỗ Văn Hạo vẫn không nói câu nào. Bàng Vũ Cầm cũng không nói gì cả.
Cuối cùng hai người đã đi lên tới đỉnh núi. Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa một hồi lâu ròi hắn mới quay đầu nhìn Bàng Vũ Cầm đang đứng sóng vai cạnh hắn, nhìn thấy mấy lọn tóc loà xoà trên trán nàng hắn liền dùng tay nhẹ nhàng gạt ra sau tai. Nhân cơ hội đó Bàng Vũ Cầm ngả vào lòng hắn.
Hai người ôm nhau đứng lặng lẽ trên đỉnh núi hồi lâu. Đột nhiên Đỗ Văn Hạo thở dài vẻ lo lắng.
Bàng Vũ Cầm đang rúc người trong lòng hắn khẽ cất giọng du dương hỏi: "Tướng công, chàng đang suy nghĩ chuyện của Kha Nghiêu sao?
"Ừ, không thể cứ để tiếp tục như vậy".
Bàng Vũ Cầm biết Đỗ Văn Hạo muốn nói gì nhưng nàng không nói gì. Nàng biết rõ cho dù nàng không nói gì, Đỗ Văn Hạo cũng sẽ nói ra.
Đỗ Văn Hạo ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Kha Nghiêu là một cô nhi, bị chính nhị thúc của mình bán vào thanh lâu, không phải ai cũng có thể chịu được sự đau khổ đó. Đây là một loại cảm giác mà chúng ta chưa có ai từng trải qua nên không ai có thể hiểu được. Nàng không có, Thanh Đại không có ngay cả Liên nhi bị tiến cung đã chịu đủ sự giày vò cũng không có".
Bàng Vũ Cầm ngẩng đầu nói: "Đúng vậy, tướng công quyết định nạp Kha Nghiêu làm thiếp sao? Thiếp không có ý kiến gì".
Đỗ Văn Hạo cười, đưa tay nhéo khuôn mặt trắng mịn, bầu bĩnh của nàng nói: "Nàng thật là. Trước kia ta đã nói ta chỉ nhận Kha Nghiêu làm muội muội, còn nạp thiếp thì lại là chuyện hoàn toàn khác, cho dù có rất nhiều nữ nhân thích ta thì chung quy chúng ta cũng không thể nạp thiếp, đúng không? Không phải chúng ta cũng không muốn nạp thiếp nữa sao?"
Bàng Vũ Cầm cười khì một tiếng hỏi: "Vậy tướng công có ý định gì?"
Đỗ Văn Hạo nhìn núi non xa xa, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta vốn có ý định cứ để mọi chuyện trôi qua như vậy. Nếu muội ấy không thích thì có thể bỏ đi hay tìm một nam nhân xứng đáng gả cho người đó nhưng sau khi xảy ra chuyện này ta thấy không tiếp tục như vậy được nữa
, kéo dài một cách mập mờ thế này, nhất định phải làm rõ mọi chuyện, để Kha Nghiêu không còn tơ tưởng nữa, cũng để muội ấy biết, ta chỉ xem muội ấy như muội muội của mình. Ta sẽ không nạp muội ấy làm thiếp. Ta biết muội ấy có ý tứ với ta vì vậy ta phải cắt đứt suy nghĩ đó, không thể để muội ấy cứ hiểu lầm một cách không rõ ràng như vậy".
Bàng Vũ Cầm suy nghĩ một lát rồi nàng nói vẻ lo lắng: "Chỉ e là muội ấy không chấp nhận điều đó".
Để đau đớn lâu dài không bằng đau đớn một lần. Có lẽ ngay lúc đó muội ấy sẽ không chấp nhận được chuyện này nhưng sau này muội ấy sẽ hiểu đó chỉ là muốn tốt cho muội ấy. Bây giờ chúng ta hãy quay về nói rõ chuyện này. Nếu chúng ta không làm rõ chuyện này, Phi Nhi sẽ tiếp tục gây phiền phức cho Kha Nghiêu, một mực chọc tức Kha Nghiêu. Lần này Kha Nghiêu may mắn không chết nhưng lần sau rất khó vẫn còn may mắn như vậy".
"Ừ, tướng công nói đúng, Kha Nghiêu cũng không phải là một người không thông tình đạt lý. Nói rõ chuyện này ra sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người".
Sau khi hai người đã thống nhất suy nghĩ liền chậm rãi dắt tay nhau xuống núi quay lại khách sạn.
Đỗ Văn Hạo bảo Anh Tử gọi tất cả mọi người tới phòng của mình. Lâm Thanh Đại và Liên nhi có vẻ lo lắng. Anh Tử thì có vẻ không hiểu điều gì. Nàng ôm Hổ Tể ngồi vuốt lông nó. Sắc mặt Kha Nghiêu tái nhợt, nàng khẽ cắn răng ngồi cúi đầu. Ngược lại dáng vẻ của Tuyết Phi Nhi lại điềm nhiên như không, tay nàng vung vẩy bím tóc nhỏ, miệng khe khẽ hát một bài hát không rõ tên, nghiêng đầu nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ nhưng trên trán nàng lại thoáng hiện vẻ u buồn.
Đỗ Văn Hạo ngồi nghiêm chỉnh trên ghế bành, Bàng Vũ Cầm ngồi bên cạnh hắn. Đỗ Văn Hạo ngần ngừ một lát rồi nói: "Có một chuyện ta muốn nói với mọi người. Đó là chuyện Kha Nghiêu và chúng ta. Ta đã bàn với Vũ Cầm, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng".
Thân hình Kha Nghiêu khẽ run rẩy, đột nhiên nàng ngẩng đầu mỉm cười nói: "Ca, muội cũng muốn nói rõ chuyện này không lại có một số người ở sau lưng lại nói bậy bạ rằng vì muội muốn gả cho ca nên mới mặt dày mày dạn đi theo ca".
Tuyết Phi Nhi hừ một tiếng, nàng lầu bầu: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Kha Nghiêu quay đầu nhìn Tuyết Phi Nhi nói: "Phi Nhi tỷ, hôm nay muội mốn nói rõ ràng chuyện này. Văn Hạo ca cùng Thanh Đại tỷ thấy muội lênh đênh khổ sở mới giữ lại muội ở lại bên mình lại nhận muội làm muội tử của mình. Muội rất cảm kích. Muội cũng biết ca ca là người tốt, bản tính thiện lương, y thuật như thần là người được nữ nhân yêu mến nhưng không phải tất cả nữ nhân nhìn thấy ca ca là yêu mến, muốn gả cho ca ca nhưng muội không phải là một người như vậy".
"Nói một đằng nghĩ một nẻo" Tuyết Phi Nhi lại lầu bầu.
Kha Nghiêu vẫn tươi cười nói: "Muội không thích mẫu nam nhân như ca ca. Ca quá hiền hậu, đôi khi còn mềm yếu nữa. Muội rất kính nể ca ca nhưng chọn ca ca làm trượng phu của mình thì muội không thích. Muội hy vọng trượng phu tương lai của mình là một người dũng cảm, kiên quyết, thậm chí là một người có máu lạnh".
Tuyết Phi Nhi thản nhiên nói: "Suy nghĩ này hoàn toàn đúng. Nếu ngươi nhà ngươi không có máu lạnh, ví dụ như nhị thúc cầm thú của ngươi, thì sẽ không bao giờ bán ngươi"
"Phi Nhi" Đỗ Văn Hạo càu mày, hắn trừng mắt nhìn Tuyết Phi Nhi. "Nàng không thể bình tĩnh nghe Kha Nghiêu nói hết sao? Nàng không thể nói chuyện mà không châm chọc người khác sao? Sao nàng cứ luôn khơi dậy nỗi đau của người khác vậy?"
Tuyết Phi Nhi nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Đỗ Văn Hạo nàng không dám nói nữa, chỉ cong môi, cúi đầu xuống.
Kha Nghiêu buồn rầu nói: "Không sao đâu, ca. Phi Nhi tỷ nói đúng. Nhị thúc của muội là loài cầm thú, ông ta bán muội vào thanh lâu. nếu không có ca ca cứu muội ra chỉ e muội đã chết ở cái nơi dơ bẩn đó rồi".
Mấy lời này của Kha Nghiêu làm Tuyết Phi Nhi cảm thấy xấu hổ. Nàng nói khẽ: "Vừa rồi ta không cô ý xem thường ngươi".
Kha Nghiêu nói: "Muội rất cảm kích mọi người đã cứu muội, đã cưu mang muội thế nhưng ca, hãy tha thứ cho muội, có thể ca nghĩ muội già mồm cãi láo nhưng muội nghĩ muội phải nói rõ là muội không thẻ gả cho ca ca cho dù ca muốn lấy muội, muội cũng không thể gả cho ca bởi vì muội không muốn trở thành thiếp của ca. Đó là tất cả những gì muội muốn nói".
Tuyết Phi Nhi chu miệng như muốn nói Kha Nghiêu nói thế là để giữ thể diện cho mình nhưng khi nghe Kha Nghiêu nói câu cuối cùng nàng kinh ngạc hỏi: "Ngươi, ngươi không muốn làm thiếp?"
Khuôn mặt xinh xắn của Kha Nghiêu nhướng lên: "Tuy rằng Kha gia của muội đã suy sụp nhưng cũng đã từng có gia sản nhiều nhất Gia châu. Tổ tiên Kha gia có không ít người làm quan. Nữ nhân Kha gia của muội chưa từng có ai làm thiếp cho người khác. Kha Nghiêu muội dù không ra gì cũng không thể để tổ tiên mất mặt".
Những lời này của Kha Nghiêu rất có lý. Ở xã hội cổ đại, địa vị của người thiếp không khác gì nha hoàn. Con của chính mình sinh ra phải nhân nguyên phối phu nhân làm nương, mẹ đẻ ra chính mình làm di nương vì thế nữ tử của các gia tộc lớn rất ít người đi làm thiếp cho người khác. Nếu tổ tiên của Kha Nghiêu đã như vậy, đương nhiên nàng sẽ không làm thiếp của Đỗ Văn Hạo.
Lập tức Tuyết Phi Nhi trở nên tươi cười, nàng đứng dậy kéo tay Kha Nghiêu vẻ thân thiết nói: "Ôi chao, sao muội không nói sớm để mọi người hiểu lầm. Kha Nghiêu muội muội, trước đây tỷ tỷ đắc tội với muội, muội đừng để ý. Tỷ tỷ nhận lỗi với muội" Nói xong Tuyết Phi Nhi liền thi lễ với Kha Nghiêu.
Kha Nghiêu vội vàng đáp lễ nói: "Phi Nhi tỷ đã quá lời rồi".
Tuyết Phi Nhi kéo Kha Nghiêu ngồi xuống cạnh mình. Nàng ôm vai Kha Nghiêu nói: "Hay lắm! sau này chúng ta là người một nhà. Muội sẽ là muội tử của Tuyết Phi Nhi ta. Ai dám khi dễ muội, tỷ sẽ không tha cho người đó".
Bàng Vũ Cầm cười nói: "Muội không khi dễ muội ấy là tốt lắm rồi".
Tất cả mọi người cùng cười.
Đỗ Văn Hạo không ngờ lại có kết quả này, có lẽ kết quả này cũng chính là điều hắn hy vọng. Hắn cười ha hả nói: "Được, được sau này chúng ta là người một nhà, chúng ta hoà thuận sống với nhau".
Chúng nữ cùng vui mừng nhưng không ai nhìn thấy đáy mắt Kha Nghiêu óng ánh nước mắt.
Ở phía đông hậu viện khách sạn Phật Âm còn có một tiểu viện, chính là nội viện của Lãnh chưởng quỹ. Người ngoài không được phép bước vào trong đó. Đó chính là quy định do Lãnh chưởng quỹ đặt ra. Mấy tiểu nhị trong khách sạn nói phu nhân của Lãnh chưởng quỹ rất xinh đẹp nhưng chưa ai nhìn thấy mặt.
Khí hậu ở Hành Sơn rất chiều lòng người. Bây giờ người trong nhà hoàn thuận sống cùng nhau làm tâm tình Đỗ Văn Hạo khá vui vẻ nên hắn quyết định lưu lại đây lâu hơn.
Vào một ngày, Đỗ Văn Hạo cùng Tiền Bất Thu, Diêm Diệu Thủ và Lý Phố bốn người ngồi dưới một gốc cây táo trong hậu viện đánh cờ. Vào lúc giữa trưa thời tiết cuối thu rất đẹp nên đám nữ nhân quýêt định ra ngoài du ngoạn.
Từ xưa tới này người xem cờ luôn sốt ruột hơn so với người đánh cờ, dù Lý Phố đánh cờ dở ẹc nhưng hết lần này hắn đứng cạnh chỉ nước. Hắn đứng ở bên cạnh nhìn xem, không chú ý tới dáng vẻ không vui của Đỗ Văn Hạo, thi thoảng lại nói mấy câu chỉ nước. Tiền Bất Thu đang đánh cờ với Đỗ Văn Hạo buồn bực nói: "Tại sao Lý lão gia lại nhiều lời vậy?"
"Hì hì. Tiền Thái y, xấu hổ quá" Lý Phố khẽ cười khan hai tiếng nói. Hắn lặng lẽ đứng xem một lát rồi như không nhịn được tiếp tục chỉ nước.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ngươi không thể yên lặng một lúc sao? Tại sao ngươi không thấy Diệu Thủ không nói chuyện nước đi hay sao?"
Diêm Diệu Thử ở bên cạnh cười vui nói: "Sư tổ, là đồ tôn rất muốn nói nhưng chỉ sợ sư tổ lại gõ cho đồ tôn mấy quạt. Hì hì".
Lý Phố cười to, khoát tay nói: "Được, được, ta không nhìn nữa là xong. Muốn để ta không nói chỉ có một cách đơn giản là giết ta đi" Nói xong Lý Phố đi tới ngồi xuống chiếc Giả Hủế đá, uống trà, hóng gió.
Tiền Bất Thu vừa bực mình, vừa buồn cười, ông ta tiếp tục suy nghĩ thế cờ của mình.
Lý Phố ngồi nhàn rỗi đâm nhàm chán, hắn đứng dậy đi quanh hậu viện, thi thoảng lại liếc nhìn, xăm soi.
Ngay khi hắn đi tới bức tường phía đông thì bất chợt nghe thấy bên trong tường có tiếng người cười ha hả.
Lý Phố đi theo tiếng cười, hắn đi tới trước một cánh cửa gỗ bị khoá. Hắn khẽ đẩy cánh cửa nhìn qua khe cửa xem xét, thì chợt thấy một đôi con người mắt đen nhánh đang nhìn mình chằm chằm, Lý Phố khẽ a một tiếng rồi thối lui lại sau hai bước.
Mấy người Đỗ Văn Hạo nghe thấy giọng Lý Phổ liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Diêm Diệu Thủ cười nói: "Chắc là do hắn nhàn rỗi, không có gì làm nên mới kêu lên để thu hút sự chú ý của chúng ta đó".
Lý Phổ vội vàng đi tới cạnh mấy người nói: "Có người ở tiểu viện kia nhìn ta chằm chằm làm ta hơi sợ".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Hôm nay ta mới biết đường đường là một Đại tướng quân cũng có lúc phải sợ. Ha, ha.
Đỗ Văn Hạo thừa dịp này đi một nước cờ và nói: "Ngươi thua!".
Tiền Bất Thu cúi đầu nhìn, thế cờ vốn đang bị vây khốn đã bị Đỗ Văn Hạo phá thế, ông ta không khỏi cười ảo não để quân cờ lên bàn cờ và nói: "Lần này sư phụ thắng. Sư phụ quả nhiên có cao chiêu".
Đỗ Văn Hạo thắng cờ nên tâm tình rất tốt, hắn đứng dậy nói: "Đi, chúng ta đi nhìn xem là ai đã hù doạ cho Đại tướng quân của chúng ta giật mình hoảng sợ".
Đỗ Văn Hạo đi theo Lý Phố tới trước cánh cửa, hắn nhìn qua khe cửa xem xét, không có một ai. Hắn nhìn quanh một lát nhận ra bên trong là một tiểu viện nhỏ có hai phòng. Hắn đang định bỏ đi thì đột nhiên bên trong có tiếng người quát to làm Đỗ Văn Hạo giật mình hoảng hốt, hắn thấy một nữ nhân đi chân trần, tay cầm một cái cuốc đang vọt tới trước cửa.
Đỗ Văn Hạo lui lại phía sau hai bước, kinh hãi hỏi: "Không phải là vật nuôi yên quý của Lãnh chưởng quỹ nuôi trong nhà đấy chứ?"
"Ngươi mới là quái vật. Ta sẽ ra ngoài đánh chết ngươi" Hình như người trong tiểu viện nghe thấy quát lên.
Đúng lúc đó từ phía xa vang lên giọng nói của Lãnh chưởng quỹ: "Đại nhân đừng lo".
Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn thì đúng là Lãnh chưởng quỹ, hắn liền chỉ vào trong tiểu viện hỏi: "Người bên trong này là ai?
Lãnh chưởng quỹ không trả lời câu hỏi của Đỗ Văn Hạo, hắn cúi người cười rồi đi tới cạnh cửa nói với người bên trong: "Vận nhi, hãy nghe lời, ngoài này gió to, hãy mau vào trong phòng đi".
Chỉ nghe thấy nữ nhân trong tiểu viện ồ" lên một tiếng rồi tiếng bước chân xa dần. Lúc này Lãnh chưởng quỹ mới quay đầu, cười gượng nói với Đỗ Văn Hạo: "Thật ngại quá. Người ở trong đó là tiện nội, sức khoẻ không tốt vì vậy vẫn ở trong đó một mình".
Tiền Bất Thu nói: "Sức khoẻ không tốt thì đi xem bệnh. Tại sao sư phụ ta đã ở đây mấy ngày mà không thấy ngươi mở miệng nói một câu hả?"
Lãnh chưởng quỹ chỉ cười không nói.
Buổi sáng.
Ngay từ sáng sớm Kha Nghiêu đã chạy tới tìm Đỗ Văn Hạo nói là mấy nàng phát hiện ra giữa núi có một chỗ rất đẹp vừa có suối lại có cả hoa quả rừng. Nàng muốn Đỗ Văn Hạo đưa nàng đi hái quả rừng.
Cho dù Kha Nghiêu đã bày tỏ thái độ của mình nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn muốn tránh việc ở cùng một chỗ với nàng nhưng khi hắn thấy dáng vẻ háo hức, chờ mong của Kha Nghiêu nên không đành lòng từ chối, hắn liếc mắt thấy Bàng Vũ Cầm đi tới thì như gặp cứu tinh, hắn vội nói: "Vũ Cầm, Kha Nghiêu muốn đi hái quả rừng, nàng có rảnh không?"
Bàng Vũ Cầm nhìn thấy Đỗ Văn Hạo nháy mắt với mình liền hiểu ý nói: "Tướng công, chàng đã nói đi cùng với thiếp tới cửa hàng chọn tơ tằm, tại sao bây giờ lại còn cùng với Kha Nghiêu đi hái quả rừng hả? Chẳng lẽ chàng có thuật phân thân hả?"
Đỗ Văn Hạo vỗ gáy, làm vẻ nhớ ra nói: "Đúng, đúng. Ta quên mất chuyện này. Đi, chúng ta đi mua sợi tơ tằm. Kha Nghiêu, xin lỗi muội. Hay muội hãy gọi Lý Phố hoặc mấy hộ vệ đi cùng. Vết thương của muội vẫn còn chưa khỏi hẳn, muội phải cẩn thận đấy" Nói xong Đỗ Văn Hạo kéo Bàng Vũ Cầm đi ra cửa.
Kha Nghiêu cong môi, dậm chân rồi nàng quay người bước đi.
Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm đi ra cửa khác sạn thì nhìn thấy Lãnh chưởng quỹ đang đứng ở cửa. Lãnh Mộc thấy hai người di ra liền đon đả cúi người, chắp tay nói: "Đại lão gia, người dậy sớm quá".
"Đúng vậy, cảnh sắc vùng núi hợp lòng người như vậy, ta không thể ngủ vùi được. Ta cùng chiết thê đi ra ngoài một chút".
Lãnh chưỡng quỹ mấp máy mồm, hắn do dự một lát rồi khẽ nói: "Đại lão gia, có thể nói chuyện với tiểu nhân một lát không?"