Tống Thì Hành

Chương 432: Sống gian nan, chết thanh nhàn (2)

Giờ thìn ngày hai mươi ba tháng giêng Nguyên niên Tĩnh Khang.

Cửa thành Khai Phong đóng chặt, Lý Chuyết đình chỉ đàm phán với người Nữ Chân.

Cho đến lúc này đám Hoàn Nhan Tông Vọng mới kịp phản ứng, bọn họ dường như trúng kế hoãn binh của Triệu quan gia. Ngay lúc đám người Hoàn Nhan Tông Vọng không ngừng hạ lệnh thu binh thì nghe thám mã báo phủ doãn phủ Địch Hưng ở Hà Nam, chiêu mộ nghĩa dũng ở Lạc Dương, đã qua Trịnh Châu và nhanh chóng tiến đánh Mưu Đà Cương. Từ Trịnh Châu đến Mưu Đà Cương chỉ cách chừng trăm dặm.

Địch Hưng cho Mãnh Trì người Hương Hồ làm tiền phong, cách Khai Phong chưa đến trăm dặm.

Cùng lúc đó, Toan Tảo Uy Võ quân Thừa Tuyên Sứ Lưu Quang Thế suất lĩnh quân Uy Võ nhanh chóng đến Phong Khâu. Ngoài ra thủy quân Biện Khẩu cũng đang rục rịch ý đồ tới gần bến Bạch Mã. Một loạt tin tức xấu truyền tới khiến Hoàn Nhan Tông Vọng sứt đầu mẻ trán. Mà Cao Khánh Duệ và Quách Dược Sư ngày thường túc trí đa mưu giờ đều luống cuống.

- Nhị thái tử, việc lớn không hay rồi!

Ngay lúc Hoàn Nhan Tông Vọng luống cuống tay chân thì người của Lưu Tư đưa tin đến Mưu Đà Cương.

- Đêm qua quân Tống đột kích Trần Kiều, đã chiếm lĩnh bến Trần Kiều, đốt cầu sông Quảng Tế rồi...Binh lực không rõ.

Lưu Tư Bột Cận xin Nhị thái tử lập tức phát binh cứu viện, đồng thời cẩn thận bị Tống cẩu lừa gạt.

- Bến Trần Kiều bị quân Tống cướp sao? Tào Vinh đâu?

Quách Dược Sư nghe xong không nhịn được chửi ầm lên.

Người đưa tin quỳ trong đại trường không dám ho he câu nào.

Hoàn Nhan Tông Vọng tỉnh táo lại, khoát tay trầm giọng nói:

- Bến Trần Kiều bị phá, sợ Tào Vinh cũng dữ nhiều lành ít.

Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Đây là lỗi của ta đã quá coi thường lão Triệu Quan Gia này.

Quách tướng quân, người lập tức xuất binh nhanh chóng chạy tới Trần Kiều. Trước khi trời tối phải đoạt lại bến Trần Kiều, mắc cầu nổi để đại quân lui lại. Tái Lý và A Lỗ dẫn binh đánh nghi binh Khai Phong. Nhớ không được ham chiến để tránh bị Tống cẩu bao vây. Tái Lý, tính tình ngươi nóng nảy, phải nghe A Lỗ khuyên bảo.

Cao thượng thư, ngươi cùng ta lập tức chỉnh đốn binh mã, buổi trưa xuất phát, không được sai sót...

Nay đã là lúc sinh tử tồn vong của Đông lộ quân Nữ Chân. Trong đại trướng quân Kim, tất cả cùng hô lên nhận lệnh.

Hoàn Nhan Thi Lý cùng Hoàn Nhan A Lỗ Bổ lập tức lao ra lều lớn điểm binh mã tới Khai Phong tấn công quân Tống. Như Hoàn Nhan Tông Vọng nói, đây chỉ là đánh nghi binh. Mục đích là làm chậm bước chân của quân Tống để đại quân có thể bình yên rút lui.

Hoàn Nhan Tông Vọng và Cao Khánh Duệ vội vàng chỉnh đốn binh mã bắt tay vào công việc rút lui.

Một hồi đại chiến vốn không tồn tại trong lịch sử đã bắt đầu mở màn...

o0o

Cách phía đông Trần Kiều năm mươi dặm có một thôn trang tên là Địch Mã Doanh.

Mười dặm tám hương, quy mô Địch Mã Doanh có thể coi là không nhỏ, gần ba trăm hộ gia đình. Trong đó hầu hết mang họ Địch, Tiêu.

Nghe nói Địch Mã Doanh xây dựng năm Hoàng Hữu, lúc Xu Mật Sứ Địch Thanh chiến thắng trở về, từng trú ở đây.

Các hộ gia đình trong thông nhiều người cũng là hậu đại trong nhóm thân binh của Địch Thanh năm đó. Khi còn sống Địch Thanh bị nhiều nghi kỵ và chèn ép, cuối cùng phiền muộn rồi chết. Sau đó dù nhận được rất nhiều vinh quang nhưng người của Địch Mã Doanh lại chẳng muốn nhận.

Sau khi Địch Thanh bị trục xuất thì ở ẩn tại Trần Châu.

Văn Ngạn Bác năm lần bảy lượt đe dọa, hoàng đế Nhân Tông bỏ mặc.

Sau khi Địch Thanh mất, con cháu Địch Thanh ở Địch Mã Doanh quyết định ở lại hương thôn, trở thành thế gia vọng tộc tại Địch Mã Doanh.

Nay trang chủ Địch Mã Doanh gọi là Địch Khắc Địch.

Gã là hậu nhân của Địch Thanh, cực kỳ căm thù Đại Tống triều.

Năm đầu Chính Hòa, Địch Khắc Địch dùng thân phận Thái Học Nội xá lấy được công danh nhưng lại từ quan không làm, được phong quan hàm văn tán rồi trở về Địch Mã Doanh. Sở dĩ muốn lên thái học cũng chỉ vì tâm nguyện của Địch Thanh. Khi còn sống mặc dù Địch Thanh chiến công hiển hách nhưng vì không có công danh nên kết quả bị bọn quan văn tìm mọi cách nhục nhã, chèn ép.

Trước khi chết, Địch Thanh từng để lại nguyện vong mong con cháu Địch gia bỏ võ theo văn, thi lấy công danh.

Trải qua hai đời cố gắng, cuối cùng Địch Khắc Địch cũng hoàn thành nguyện vọng của Địch Thanh. Nhưng vì căm hận Đại Tống triều nên Địch Khắc Địch không muốn ở lại triều đình.

Lúc cuộc vây ở Khai Phong mới bắt đầu, Địch Khắc Địch đã lưu ý sự biến hóa của thế cục.

Gã căm thù Đại Tống triều đến tận xương tủy nhưng lại có cảm tình thâm hậu với Đại Tống.

Thế nên cuộc chiến Khai Phong mới bắt đầu, Địch Khắc Địch đã tổ chức hương dũng gấp rút tiếp viện khai phong. Nào ngờ lúc gã vừa tổ chức xong người thì lại biết tin triều đình và Nữ Chân nghị hòa. Địch Khắc Địch là con cháu nhà tướng, sao có thể chấp nhận kết quả như vậy? Gã giận dữ hạ lệnh giải tán hương dũng, ở lại Địch Mã Doanh tự bảo vệ, không bao giờ quan tâm thế cục Đại Tống nữa.

Nói không quan tâm, nhưng thật ra vẫn thấp thỏm.

- Ngươi nói đêm qua quân Tống đánh lén bến Trần Kiều?

Trong đại sảnh Địch phủ, Địch Khắc Địch nhíu lông mày, nhìn thiếu niên ngăm đen thật thà chất phác trước mặt, lộ vẻ nghi hoặc.

Thanh niên này là Địch Lôi, con út của Địch Khắc Địch.

Địch Khắc Địch có ba đứa con, con cả Địch Vân hiện đang học ở thư viện Khai Phong, con thứ hai Địch Mãnh thì theo kinh thương, đang làm tại con đường buôn bán ở Tây Vực. Đứa con Địch Lôi, theo cái nhìn của Địch Khắc Địch thì giống ông nội Địch Thanh nhất.

Địch Lôi năm nay mới hai mươi, trời sinh thần lực, võ nghệ cao cường.

Gia truyền một đôi giản bốn cạnh (hay còn gọi ngạnh tiên - chiếc roi cứng) bằng thép tinh luyện, được xưng là hảo hán số một Địch Mã Doanh, không ai có thể chống lại.

Khác với hai ca ca, Địch Lôi còn giỏi về việc binh.

Địch Khắc Địch cũng dốc lòng dạy bảo, bao gồm của binh pháp của Địch Thanh khi còn sống cũng giao cho Địch Lôi kế thừa.

Địch Lôi nói:

- Sáng nay con và Tiêu Thành dẫn người đến Trần Kiều tìm hiểu tin tức, phát hiện bờ bắc Trần Kiều đã đổi sang quân Tống chiếm giữ.

Cầu nổi ở mặt sông bị quân Tống thiêu hủy hoàn toàn, xem ra muốn quyết chiến với Lỗ Tặc.

Quyết chiến sao?

Địch Khắc Địch lộ vẻ do dự.

Gã vẫn chưa tin lão Triệu Quan Gia và triều định Đại Tống có khí phách như thế.

Suy yếu nhiều năm, sao thay đổi nhanh thế được? Tuy Tống Khâm Tông đăng cơ chưa lâu nhưng Địch Khắc Địch vẫn đang âm thầm quan sát.

Trong mắt gã, triều đình Đại Tống vẫn thế, chẳng có gì mới mẻ cả, vẫn nặng nề cằn cỗi.

Nếu có biến hóa thì chỉ có sự đấu tranh trên triều càng kịch liệt, thậm chí còn hung tàn hơn so với năm Khánh Lịch. Mà lão Triệu Quan Gia cũng là phái biểu hiện yếu đuối. Tuy Lý Cương thủ vững Khai phong nhưng theo Địch Khắc Địch chỉ là tranh giành quyền lực mà thôi. Vậy nên gã không muốn tiến vào bãi nước đục này, càng không muốn Địch Lôi cuốn vào đó.

Đúng lúc này, ngoài đại sảnh có một người tuổi xấp xỉ Địch Lôi chạy tới.

- Tam ca, đã hỏi rõ rồi.

Thanh niên này gọi là Tiêu Thành, tổ tiên cũng là tướng thủ hạ của Địch Thanh, bị chết trong tay Hàn Kỳ.

Dì cả của Tiêu Thành là vợ của Địch Khắc Địch. Theo bối phận thì hắn cũng là cháu ngoại trai của Địch Khắc Địch.

Địch Lôi vội hỏi:

- Quân Tống tập kích bất ngờ Trần Kiều là người nào?

- Là Thân quân Thái tử, Binh bộ Viên ngoại lang Ngọc Doãn Ngọc Tiểu Ất, người đã từng giao thủ với Lỗ Tặc.

Địch Khắc Địch nghe xong lông mày nhăn lại.

Gã đương nhiên nghe qua tên của Ngọc Doãn, biết quá trình thanh danh đi lên của Ngọc Doãn trong hai năm qua. Nguyên nhân? Rất đơn giản!

Đứa con cả Địch Vân học ở thư viện Khai phong, mà Trương Tam mặt rỗ khi xưa từng giúp Ngọc Doãn cũng sinh ra ở Địch Mã Doanh.

- Cha...

Địch Lôi nóng nảy nhìn Địch Khắc Địch lớn tiếng nói:

- Chẳng phải cha vẫn bảo con học theo Ngọc Doãn kia sao. Nay Ngọc Doãn ở Trần Kiều một mình chiến đấu, con nguyện dẫn hương dũng đến trợ giúp.

- Câm miệng!

Địch Khắc Địch trừng mắt, lớn tiếng quát.

Gã trầm ngâm một lúc lâu, cắn răng nói với Tiêu Thanh:

- Mạnh mẽ tìm hiểu binh lực của Lỗ Tặc cho ta, ta sẽ phái người đi Khai Phong dò tin.