- Trưởng lão Trí Thâm?
Khi Ngọc Doãn nhìn thấy rõ người đàn ông trên bậc cửa kia thì vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ.
Người này quả thật đúng là Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm lúc trước ở phủ Khai Phong rèn luyện đấu pháp cho hắn. Vào những ngày cuối năm, thời tiết âm u lạnh lẽo, Lỗ Trí Thâm là người cường tráng như thế, dường như cũng chịu không nổi cái lạnh của Giang Nam, mặc một bộ tăng bào bằng bông gòn thật dày màu xám.
- Ta nghe nói triều đình lão Triệu lại cử Ứng Phụng Cục, Đô Giám vô dụng mới nhậm chức kia tên là Ngọc Doãn, là người Khai Phong, là đã nghĩ đến tên khốn nhà ngươi ngay. Vốn là nhờ trưởng lão Trí Hiền chuyển lời một tiếng, không ngờ ngươi đã thật sự chạy tới rồi...
- A?
Lỗ Trí Thâm nhìn thấy Ngọc Doãn, cũng vô cùng vui vẻ.
Ở quê người gặp người quen, đây chính là một trong bốn niềm vui lớn của cuộc sống. Tuy nhiên Lỗ Trí Thâm chợt phát hiện Ngọc Doãn có sự khác thường, vội đi xuống bậc cửa, đỡ lấy Ngọc Doãn.
- Lão hòa thượng, ngươi đến xem một chút?
Lão tăng đứng ở một bên, hai tay khép ở trong tay áo, khẽ mĩm cười nói:
- Xem cái gì? Bất quá là đánh nhau với người ta, bị thương nội phủ mà thôi... Xem ra khôi phục cũng khá rồi, có lẽ trên người của Ngọc Đô Giám tất có thuốc thượng đẳng cho nên nguyên khí đã hồi phục.
Chỉ có điều nội thương như thế này, cũng chỉ có thể từ từ điều dưỡng.
Nếu như phương pháp thích hợp, phỏng chừng trong vòng nửa năm là đã có thể phục hồi lại như cũ, không có gì đáng ngại, tên khốn nhà ngươi cần gì phải lo lắng quá mức?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, quay người lại kinh ngạc nhìn về phía lão tăng.
- Người này chính là trụ trì trưởng lão Trí Hiền của Lục Hòa tự... Tiểu Ất đừng thấy ông ta làm ra bộ dáng đứng đắn, nhưng lúc trước cũng là một người vô cùng tàn nhẫn, lại thêm có y thuật cao minh. Tuy nhiên, ngươi đã động thủ với ai? Tại sao lại bị nội thương nặng như vậy?
Lỗ Trí Thâm chỉ giới thiệu qua loa về lão tăng với Ngọc Doãn, cũng không nói đến lai lịch cụ thể của ông ta.
Nói vậy, trên người của vị trưởng lão Trí Hiền này, cũng có một chút chuyện cũ không muốn cho người khác biết... Đối với người như thế, Ngọc Doãn không dám chậm trễ, vội vàng thi lễ với trưởng lão Trí Hiền, sau đó mới cười khổ nói:
- Chuyện này nói tới thì rất dài dòng.
- Một khi đã như vậy, chúng ta vào nhà nói chuyện.
Trí Hiền trưởng lão không đợi Ngọc Doãn nói xong đã cất bước đi vào phật đường.
Ngọc Doãn bảo gia nhân đem cái túi đàn để xuống, rồi cùng với Lỗ Trí Thâm đi vào.
Phật đường bài trí rất đơn sơ, ở ngay chính giữa thờ cúng một pho tượng Phật Như Lai Bảo Quang, trước tượng Phật thì sắp đặt ba cái bồ đoàn.
Ba người ngồi xuống bồ đoàn, Ngọc Doãn không khỏi tò mò hỏi:
- Trưởng lão Trí Thâm vì sao lại ở Hàng Châu?
Lỗ Trí Thâm cười ha hả:
- Đâu có gì là lạ, ta cùng với lão hòa thượng coi như có giao tình nhiều năm, cho nên đến đây để tìm sự thanh tĩnh.
-Thì ra là thế.
- Tiểu Ất, thật ra vì sao ngươi lại bị thương nặng đến như vậy?
Bản lãnh của ngươi coi như là đã tiến bộ dần, có thể gây tổn thương cho ngươi hẳn là không nhiều lắm. Là thần thánh phương nào mà có thủ đoạn như thế?
Ngọc Doãn nghe xong, liền thở dài.
Hắn liền đem chuyện đã xảy ra ở phủ Khai Phong sau khi Lỗ Trí Thâm rời khỏi Đông Kinh, nhất nhất kể lại một lần.
Đương nhiên, cũng bao gồm chuyện Lý Quan Ngư, và chuyện giữa hắn với tứ Thái Tử Kim quốc là Hoàn Nhan Tông Bật, còn có chuyện giao phong với Quá Thế San Man Thiện Ứng của nước Kim.
- Ta là vì bị San Man Thiện Ứng đả thương, nếu giữa đường không gặp được quý nhân cứu giúp, mang ta theo rồi lại mời An thúc phụ bốc thuốc trị thương cho ta sợ là đã thành người chết rồi. Không ngờ Thiện Ứng kia lại lợi hại như thế, bản thân giao thủ với sư thúc bị trọng thương, lại còn có thể có bản lãnh như vậy. Hơn nữa người này còn có một thủ đoạn kỳ lạ, khi cùng người giao thủ sẽ phát ra tiếng vang kỳ dị, quấy nhiễu hồn phách của người. Ta từng hai lần thấy hắn động thủ, hơn nữa là lần đầu tiên khi hắn động thủ phát ra tiếng vang, gần như làm cho người ta mất đi sức phản kháng.
Lỗ Trí Thâm nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Mà trưởng lão Trí Hiền ở bên cạnh thì như thoáng chút suy nghĩ, tròng mắt xoay chuyển.
- Tiểu Ất, theo lời ngươi nói, người Lỗ kia rất lợi hại?
Người ông ta nói không phải là Thiện Ứng, mà đặc biệt là sức chiến đấu của người Nữ Trực.
Lỗ Trí Thâm dù sao cũng là xuất thân từ quan quân, đối với phương diện quân sự có trực giác nhạy bén. Khi Ngọc Doãn nói đến sự lợi hại của người Nữ Trực, y cũng đã có chút trầm mặc.
- Người Liêu đã như vậy, còn người Lỗ thì như thế nào?
Ngọc Doãn suy nghĩ một lát, hạ giọng nói:
- Người Liêu hiện nay, chiến lực đều không có, khó mà so sánh bằng.
Nếu như nhất định phải so sánh, thiết nghĩ chiến lực của người Liêu sẽ không kém hơn Đại Tống của ta lúc mới lập quốc, vả lại càng thêm hung tàn dũng mãnh.
- Thật sự như vậy à!
Lỗ Trí Thâm lâm vào trầm tư.
Đúng lúc này, trưởng lão Trí Hiền đột nhiên nói:
- Tiểu Ất, ngươi có mang theo thuốc chữa thương kia không?
- À?
- Chính là thuốc ngươi mới nói vừa rồi, An thần y đã chế biến cho ngươi.
- À, thật ra có mang theo hai viên... Đi vội vàng cho nên cũng không mang theo nhiều lắm. Nếu trưởng lão có hứng thú, khoảng chừng hai ba tháng nữa, An thần y sẽ đến đây. Đến lúc đó trưởng lão có thể cùng ông ta gặp gỡ, nói không chừng cũng có chỗ ích lợi.
Người này yêu thích âm luật, nhưng tựa hồ đối với y thuật cũng có hứng thú.
Ngọc Doãn vừa nói vừa lấy Nội tráng đan mang theo bên mình đưa cho trưởng lão Trí Hiền. Trưởng lão Trí Hiền lại vươn tay bắt mạch cho Ngọc Doãn, sau đó cầm lấy Nội Tráng Đan ở trong tay nhìn ngắm, trên mặt hiện ra một chút vui mừng.
- Không nghĩ tới trên đời này còn có đan dược cao minh như thế.
Có viên thuốc này, có lẽ... Ngọc Đô Giám, sở dĩ bần tăng đối với y thuật sinh ra hứng thú là vì mấy năm trước một vị bạn tốt của ta bị trọng thương, bất đắc dĩ mới phải gắng sức. Đan dược này trong tay ngươi ta rất có hứng thú, có nhiều không đưa ta một ít?
Ngọc Doãn không cần suy nghĩ vội vàng gật đầu ưng thuận.
- Lần này ta ra ngoài chỉ mang theo có 150 viên đan dược, trừ bỏ số cần thiết hằng ngày cho ta, có thể cho trưởng lão năm mươi viên.
- Đủ rồi, đủ rồi!
Trưởng lão Trí Hiền liên tục gật đầu, lại nói:
- Không biết Nội Tráng Đan này cần bao nhiêu tiền bạc?
- À?
Ngọc Doãn lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
Lỗ Trí Thâm vẻ mặt không hài lòng nói:
- Lão hòa thượng quá tục rồi, một chút vật ngoài thân, có thể nào so được với linh đan diệu dược như vậy? Nếu ngươi muốn cảm tạ thì hãy xuất ra một chút thành ý. Về phần những thứ ngoài thân như thế, đừng có nhắc lại, ô uế cái lỗ tai của ta.
Những lời này vừa được nói ra, khiến trưởng lão Trí Hiền mặt đỏ tới mang tai.
Ông ta hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lỗ Trí Thâm một cái, sau một hồi do dự, cắn răng một cái, đứng dậy:
- Biết ngay là tên khốn nhà ngươi thích xen vào chuyện của người khác.
Thôi được, Ngọc Đô Giám hào sảng như thế, lại cùng ngươi có tình đồng hương, hơn nữa còn là hậu nhân của lão Chu, bần tăng sẽ không giấu riêng nữa.
Nói xong, ông ta bước nhanh về phía phật đường.
-Trưởng lão Trí Thâm, nghĩa là thế nào?
- Ngươi không hiểu đâu... Ngươi cho là lão hòa thượng này là người rất tốt hay sao? Trước kia ông ta hò hét ở Giang Nam, mặc dù không nổi danh vang dội như cha vợ của ngươi, nhưng cũng chân chính là một tông sư... Nếu bàn về thân thủ, chưa chắc kém hơn cha vợ của ngươi, ngay cả Trần Hi Chân cũng không phải là đối thủ của ông ta. Vừa rồi ta có nói với ngươi, ông ta trước kia là một người tàn ác, giết người như ngóe. Về sau cũng không biết vì sao lại đi xuất gia. Tuy rằng không đi lại trên giang hồ, nhưng trong tay của ông ta quả thật vẫn có một vài thứ tốt.
Lỗ Trí Thâm không chịu nói ra tính danh tục gia của trưởng lão Trí Hiền, Ngọc Doãn cũng không tiện hỏi tới cùng.
Nhưng trong lòng lại càng thêm tò mò.
Có thể bị Lỗ Trí Thâm nói là Thứ tốt " kia rốt cuộc sẽ là cái gì?
- Đúng rồi, lúc trước ngươi bảo tên vô dụng Thi Toàn tìm một trạch viện ở trong chùa là để làm gì? Chẳng lẽ là để dưỡng thương?
Ngọc Doãn do dự một chút, cuối cùng quyết định nói rõ mọi việc, bèn hạ giọng nói:
- Không phải là để dưỡng thương, mà là để giấu người.
Hắn đem chuyện của Võ Tòng, từ đầu đến cuối nói qua một lần.
Sau khi Lỗ Trí Thâm nghe xong, vỗ đùi:
- Một hảo hán tốt như vậy, sao có thể bị lũ vô lại ấy làm hại được! Việc này Tiểu Ất ngươi làm tốt lắm, là chuyện đại trượng phu nên làm. Một khi đã như vậy, vậy hãy đưa đến chỗ của ta đi. Dù sao ở đây cũng thanh tĩnh, không có ai đến quấy rầy. Vừa lúc để cho Võ Đề Hạt tĩnh dưỡng... Đúng rồi, ngươi cũng cứ đến đây, nơi này dù sao cũng tốt hơn so với ở trong thành.
Ngọc Doãn giật mình, có chút tán thành.
Nhưng ngay lúc này, trưởng lão Trí Hiền đi tới, nghe thấy những lời của Lỗ Trí Thâm, không kìm nổi cười mắng:
- Hoa hòa thượng nhà ngươi thật là bá đạo, đây chính là nơi bần tăng lễ Phật. Lúc trước bị ngươi chiếm lấy đi còn chưa tính, hiện nay lại bị ngươi coi như là thiền viện của mình.
- Trưởng lão!
Ngọc Doãn vội đứng dậy.
Trong tay trưởng lão Trí Hiền đang cầm một cái hộp, đi đến trước mặt Ngọc Doãn, đặt xuống trong tay hắn.
- Bần tăng được linh đan diệu dược của ngươi, không thể không đáp trả.
Trong cái hộp này, là công pháp Bát Đoạn Cẩm bí truyền của phật môn ta, mặc dù công phu không có bá đạo so với lão Chu truyền xuống. Nhưng đối với cơ thể của ngươi như thế này cũng rất có ích lợi. Chỉ có điều ngươi không thể đem Bát Đoạn Cẩm này đi ra ngoài, chi bằng cứ như lời của Hoa hòa thượng, cứ ở lại nơi đây... Bần tăng mới vừa nghe ngươi nói, San Man Thiện Ứng kia luyện được chắc là một môn mật pháp do Thổ Phiên truyền lại. Đúng lúc, sư môn bần tăng cũng có một bộ công pháp như vậy, vậy sẽ truyền cho ngươi tu luyện luôn, tránh cho ngươi sau này có gặp được Thiện Ứng kia không phải bị thua thiệt.
Không đợi Ngọc Doãn mở miệng, Lỗ Trí Thâm ở bên cạnh lại kêu lên một tiếng kinh hãi:
- Lão hòa thượng định đem công phu Sư Tử Hống truyền cho Tiểu Ất ư?
- Hoa hòa thượng, ta và ngươi đều đã già!
Trưởng lão Trí Hiền thở dài:
- Công phu này ở đây cũng không có ích lợi bao nhiêu, chi bằng truyền cho Tiểu Ất, nói không chừng sau này có thể phát dương quang đại.
Lỗ Trí Thâm sau khi nghe xong, lập tức trầm mặc!
Sư Tử Hống ư?
Đây không phải là một trong bảy mươi hai tuyệt nghệ của Thiếu Lâm tự trong truyền thuyết ư, tại sao lúc này lại ở trong tay của trưởng lão Trí Hiền.