"Cô còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi." Tử Mặc nhàn nhạt nói tiếp.
"À, cái đó...không phải...không phải như anh nghĩ đâu, tôi làm sao có thể chỉ vì nhan sắc mới đi giúp người chứ? Tôi giúp anh là vì...à thì anh cứ xem tôi là một người tốt đi!" Cô nghĩ nghĩ, nói bừa.
"Hơn nữa...đừng...đừng gọi tôi là Tiểu Duật Hy gì gì đó, nghe rất không thích hợp." Hoắc Duật Hy cố đánh trống lãng, xua đi tình thế khó xử của mình.
"Ừ." Hắn dễ dàng đồng ý. Nhưng không nhanh không chậm lại bỏ xung thêm một câu. "Vậy mà tôi còn nghĩ nếu cô nhờ tôi chụp với cô vài tấm ảnh để làm bài báo cáo thực hành thì tôi có thể giúp để trả ơn rồi."
"Hả?!!! Sao anh biết được tôi đang làm bài báo cáo?" Hoắc Duật Hy trợn mắt kinh ngạc.
"Chính là một số sinh viên ngành của cô đến chỗ của chúng tôi thuê người chụp ảnh với họ để làm báo cáo dự thi gì đó, nên tôi nghĩ cô hẳn là cũng đang tìm người để làm bài báo cáo đi. Nhưng xem ra cô không cần thì phải..."
"À...cái đó..." Hu hu hu, cái miệng này của cô hôm nay sao lẻo mép thế? Nếu biết trước đã không giả thanh cao hay trượng nghĩa gì rồi, cơ hội tốt thế kia chỉ tại cái miệng này mà vuột mất.
Hoắc Duật Hy ủ rũ cuối đầu, thở dài thường thượt. Tử Mặc ngồi ở bên cạnh chớp chớp mắt nhìn, không hiểu tại sao tâm trạng của cô lên xuống nhanh không kịp trở tay như vậy, lúc nãy còn mới vui vẻ mà?
Cuối cùng Hoắc Duật Hy không đến trường đại học mà dẫn hắn đến một quán ăn lớn nằm trong khu đô thị thành phố K. Ông bà chủ ở đây là một cặp vợ chồng trung niên rất nhiệt tình, thấy dáng vẻ của Tử Mặc rất ư là xinh đẹp liền sáng mắt, nhanh chóng đáp ứng cho hắn một việc làm ổn thõa.
Cuối cùng lúc ra về, cũng đến giờ ăn trưa, Hoắc Duật Hy nhất quyết kéo Tử Mặc cùng cô ăn cơm.
"Tôi lớn đến chừng này cũng chưa từng để cô gái nào trả tiền viện phí cùng tiền cơm cho mình." Hắn cầm bát lên, cười nói.
"Hả, nhưng chẳng phải làm cái nghề kia cái gì cũng được miễn phí sao?" Hoắc Duật Hy ngây thơ cùng thành thật tò mò hỏi.
"Ý tôi là...chưa từng người phụ nữ nào trả tiền giúp tôi mà tôi không cần làm gì cho họ hết, cô là người đầu tiên giúp tôi mà không cần đền đáp."
Duật Hy nghe vậy cũng hiểu đàn ông luôn có tự tôn của riêng mình, rất khó chịu khi dùng tiền của phụ nữ. Tuy Tử Mặc này từng làm trai bao nhưng xem ra hắn cũng rất sĩ diện.
Nhưng mà ai nói cô không cần hắn đền đáp vậy?! Đang rất cấp thiết cần đây a. Ban đầu giúp hắn quả không có ý định này, nhưng bây giờ cô đổi ý rồi, không có bài báo cáo hoàn mỹ cô sẽ rớt đấy. Ai nói đại tiểu thư Hoắc thị như cô không cần đậu tốt nghiệp a? Cô cũng là con người, cũng phải có chút tham vọng tiền đồ hay thực hiện ước mơ gì đó chứ.
Ôi, sàn catwalks của cô!
Thê nên Tử Mặc xinh đẹp, mau van nài trả ơn tôi đi a...
"Anh đừng nghĩ nhiều, chúng ta hôm nay quen biết cũng coi như là bạn. Tôi mời anh, khi nào lãnh lương anh khao tôi một bữa là được!" Hoắc Duật Hy nghĩ một đằng, trái lương tâm nói một nẽo.
"Tiểu Duật Hy, cô thật dễ tin người." Hắn cười cười, gắp chút thức ăn.
"Ha, vậy sao? Nhưng tôi lại thấy mình nhìn người rất chuẩn xác. Tôi nói anh thật ra không tầm thường chút nào, là một người biết suy tính. Vì tương lai sau này của mình mà chấp nhận làm công việc kia để có tiền thực hiện ước mơ. Sau đó trở thành một người thành công, lúc đó còn ai có thể coi thường anh. Phải không, dã tâm của Tiểu Bạch Kiểm nhà anh?" Hoắc Duật Hy nửa thật, nửa giả vờ ngốc nghếch cười nói không đúng trọng tâm.
Tử Mặc lắc đầu nhìn sự giảo hoạt của cô gái trước mặt, sau đó hắn bật cười.
"Ối chết, tôi lại quên mất gọi anh là Tiểu bạch kiểm nữa rồi...xin lỗi, xin lỗi." Hoắc Duật Hy vội vàng vuốt đuôi, xin lỗi hắn.
Tiểu bạch kiểm? Cái nghề này vinh quang lắm sao mà cô nhóc này cứ kêu hắn mãi vậy? Ngay cả xin lỗi cũng không tha được sao?
Lúc Hoắc Duật Hy trở về nhà trọ cũng đã hơn giữa trưa, cô nằm trên giường lại nhớ đến Tử Mặc.
Hắn nói với cô bản thân vừa chuyển đến thành phố K, hắn cũng không có người thân, sau đó bị mất hết thẻ tín dụng nên mới thử làm nghề kia để nhanh chóng có được số tiền lớn cần nộp lúc nhập học.
Nói chung mọi thứ khá mơ hồ nhưng Duật Hy lại bị cuốn hút, tin hắn không gạt mình, bởi vì hắn chẳng có lý do gì để gạt cô cả.
Chẳng ai biết thân thế của cô và sự gặp gỡ trùng hợp kia cũng chẳng thể là sắp đặt từ trước được.
Hoắc Duật Hy mơ màng, lim dim ngủ...
___________________
"Tiểu Hy dễ thương, ngây thơ cùng xinh đẹp của mình à cậu muốn chết hay sao mà giờ này còn nằm đây ngủ được vậy hả?!!!!!!" Mộc Tích vừa bước vào phòng đã thấy Hoắc Duật Hy say sưa ngủ thì muốn nổi điên lên.
"Tiểu Tích, cậu sao thế kia? Trông thê thảm quá vậy?" Hoắc Duật Hy bị lôi dậy thì dụi dụi mắt nhìn cô bạn thân.
"Cậu hỏi mình tại sao à? Cậu trốn học, bà già kia liền đem mình ra xơi tái? Không biết chúng ta ăn trúng cái gì mà lại chọc cho bà la sát đó ghét cay ghét đắng, còn nói nếu trong ba ngày tới cậu không nộp cho xong bài posters thì đợt dự thi trình diễn sắp tới của cậu coi như xong."
Mộc Tích quả thật là phát điên, còn tưởng Hoắc Duật Hy trốn học đi tìm người chụp ảnh, hóa ra trốn học là để thảnh thơi ở nhà ngủ sao? Trời ạ!
"Tiểu Tích...cậu...cậu bình tĩnh đã...."
"Hừ...tránh ra...không bình tĩnh gì hết, mình đến thông báo cho cậu biết rồi đó! Sau này sống chết cậu tự lo đi, mình về đây, hứ!"
"Tiểu Tích, đừng đi mà!"
"Không cần kêu, nếu qua ba ngày tới cậu mà không vượt qua đợt tra khảo của bà già kia để dự thi thì mình từ mặt cậu. Hơn nữa, trước khi hoàn thành xong cũng đừng có tìm mình vuốt đuôi, không chấp nhận đâu, hứ!" Mộc Tích một mạch đi mất nhưng không quên lầm bầm nói lại một chuỗi dài cằn nhằn.
"U hu hu hu...thiên a, mau tới cứu con a..." Hoắc Duật Hy ũ rũ nằm nhoài xuống giường, não nề suy nghĩ.
Sáng hôm sau.
"Tử Mặc, tôi đổi ý rồi, tôi muốn anh làm vệ sĩ cho tôi." Mới sáng sớm, Hoắc Duật Hy đã mò đến quán ăn của ông bà chủ trung niên, cũng may hôm nay Tử Mặc không có đi học mà đến làm.
"Tiểu Duật Hy, cô cũng nói tôi không biết đánh đấm gì mà..." Tử Mặc nhíu mi tâm, nghi hoặc hỏi.
"À...thật ra cũng không cần đánh đấm gì đâu, chỉ cần anh đi theo tôi rồi đứng yên là được. Không lâu đâu, không làm mất thời gian học ở trường của anh đâu, làm vào buổi tối cũng được. Hơn nữa, ông chủ ở đây trả bao nhiêu tôi cũng có thể trả như vậy, đảm bảo an nhàn hơn." Cô cười dụ dỗ.
"Làm vào buổi tối? An nhàn?" Nghe Hoắc Duật Hy càng nói Tử Mặc càng nhíu chặt mày kiếm.
"Á...á đừng hiểu lầm, ý tôi là anh chỉ cần làm việc cho tôi vào thời gian rảnh thôi, ban đêm cũng không thành vấn đề." Cô càng nói, càng thấy loạn.
"Thôi được rồi! Tôi muốn nhờ anh làm bạn chụp ảnh riêng của mình đấy! Cơm mềm dễ ăn, không sợ bị chồng của mấy kim chủ sai người đánh, cũng không cần hiến thân lái máy bay gì gì đó...." Hoắc Duật Hy dứt khoát quyệt miệng, thẳng thắn nói. Thà dứt khoát thế này còn đỡ hơn cứ ngượng ngùng lấp liếm. Nhưng càng nói giọng cô càng nhỏ dần, nhỏ dần đến khi không nghe gì nữa.
"Phì..." Tử Mặc nhịn không được bật cười nhưng trông thật là yêu nghiệt mà, Hoắc Duật Hy không quan tâm hắn cười mình chỉ cảm thấy say chết với tuấn nhan trước mắt.
Hắn chỉ mặc một bộ đồ đồng phục bồi bàn thôi mà sao cứ như "Một con chim hạc giữa bầy gà" vậy?
"Được rồi, được rồi...tôi đồng ý, được ăn cơm mềm cũng không sợ bị đánh mà." Hắn càng nói càng cảm thấy buồn cười.
"Thật sao?! Ôi cảm ơn, Tiểu Bạch Kiểm à...anh thật đáng yêu." Hoắc Duật Hy miệng nở nụ cười to bằng cái bát, thật muốn nhào vào xoa đầu Tử Mặc, cao hứng tới nổi gọi hắn là Tiểu Bạch Kiểm mà mình cũng không hay.
"Tiểu Duật Hy hư quá, tuy làm "con vịt" nhưng chúng tôi cũng không vui vẻ đến nổi suốt ngày khoe khoang như vậy a..." Tử Mặc nhíu mày, xoa xoa đầu cô.
Hoắc Duật Hy thấp hơn hắn rất nhiều nên trông cô lúc này như một cô nhỏ Xì Trum muốn làm gì hắn cũng với tay không tới.
"Này, Tiểu Bạch anh không được xoa đầu, không được gọi tôi là Tiểu Duật Hy, như thế trông tôi rất giống con nít biết không?" Hoắc Duật Hy xụ mặt không thích bị tên này chiếm hết xinh đẹp cùng thế thượng phong của mình.
"Nếu còn Tiểu Duật Hy còn ở khắp nơi gọi tôi là Tiểu Bạch Kiểm thì tôi cứ gọi là Tiểu Duật Hy, vẫn xoa đầu thế thôi. Có qua có lại, phải không?" Tử Mặc đường hoàng đứng thẳng, vỗ vỗ đầu của Hoắc Duật Hy khiêu khích, sau đó nhanh chóng dời bước tiếp tục đi làm việc. Trước khi đi không quên bổ sung thêm một câu: "Ngoan ngoãn ở đây ăn sáng, tôi làm xong việc đến gặp ông bà chủ nói một tiếng rồi chúng ta đi."
"..." Hoắc Duật Hy có cảm giác rất không đúng, chẳng phải nói Tiểu bạch kiểm nhìn sắc mặt kim chủ để ăn cơm sao? Nhưng tại sao tên Tử Mặc này lại ngang nhiên đem cô ra chơi đùa trong lòng bàn tay vậy.
Còn xem cô như một đứa bé mà xoa đầu tới lui nữa? Cô dù sao cũng bỏ tiền ra thuê hắn làm "vệ sĩ chụp ảnh" mà, hắn phải nể sợ cô chứ, tên Tiểu Bạch coi trời bằng vung này nhất định phải trừng trị rồi dạy dỗ cho hắn một trận mới được.