Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 87: Tìm được người đàn ông tốt hơn

Thêm một người nữa bước vào phòng trà, thấy Nguyễn Húc liền cười chào hỏi: “Nguyễn chủ quản khỏe chứ!”

Nguyễn Húc mặt lạnh trầm mặc, hồi lâu mới rầu rĩ “À” một tiếng.

Người phụ nữ đung đưa vòng eo thoáng qua bên người Lâm Hi Hi, giả bộ kinh ngạc nhìn mặt nàng một chút, ngây thơ nói: “A, bị đánh thật sao? Tôi còn tưởng đây là bọn họ đồn đại, có đau không?”

Lâm Hi Hi ngẩn ra, nhìn người phụ nữ đột nhiên đến gần mình.

Người phụ nữ nhìn thấu sự mờ mịt nơi đáy mắt nàng, cười cười nói: “Tin vừa mới truyền đây thôi, nói bạn gái chủ tịch tới đây kiểm tra, không biết người đàn bà nào muốn xui xẻo quyến rũ chủ tịch, không nghĩ tới là cô a, như thế nào lại là cô? Tôi thấy cô ngày thường yên ổn như vậy, lớn lên cũng rất xinh đẹp, sao lại chạy đi làm kẻ thứ ba?”

Trong nụ cười của người phụ nữ mang theo sự sắc bén, một loại đùa cợt căn bản không cần che giấu.

Lâm Hi Hi hiểu rõ, đôi mắt trong veo nhìn sang hướng khác, cũng không muốn giải thích, hay phản bác lại.

Vết tát trên mặt như đau hơn, tay nàng cũng nắm chặt hơn một chút.

“Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút ra ngoài!” Giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Húc vang lên trên đỉnh đầu, thẳng bức nụ cười rực rỡ trên mặt người phụ nữ vừa rồi.

Người phụ nữ kinh ngạc, thiếu chút nữa đem nước nóng đổ lên mu bàn tay mình, nhìn sắc mặt xanh mét của Nguyễn Húc, cũng không biết mình làm sai cái gì rồi, luống cuống tay chân pha xong cafe, mang theo chút oán giận liếc mắt nhìn Lâm Hi Hi, nhỏ giọng nói thầm đi ra ngoài.

Đều là đáng ghét, không phải nói nàng chỉ quyến rũ chủ tịch thôi sao, thế nào bây giờ cả Nguyễn chủ quản cũng bênh vực nàng?

Hồ ly tinh.. đúng chuẩn hồ ly tinh!

Nguyễn Húc ở trong phòng trà nước ngẩn ngơ hồi lâu, lâu đến nỗi Lâm Hi Hi cũng cảm thấy có chút lúng túng, nàng cầm ly tới, tốt bụng hỏi hắn: “Anh có muốn uống café không? Tôi pha một ly cho anh.”

Sắc mặt ngưng trọng của Nguyễn Húc hòa hoãn một chút, gật đầu.

Cổ tay trắng mịn tinh tế, động tác uyển chuyển, Lâm Hi Hi chế đủ lượng nước cùng nhiệt độ, một cỗ mùi thơm tinh khiết tràn ra từ đầu ngón tay nàng, trong lúc hắn còn đang hoảng hốt, một tách café đã được mang tới trước mặt hắn, nàng cười yếu ớt: “Anh không cần phải ngẩn người ra có được không? Tôi cũng cảm thấy tôi làm sai chuyện.” Nụ cười kia, ngọt ngào mềm mại khiến người ta không dời tầm mắt được.

Nguyễn Húc đưa tay đón, chụp ở đầu ngón tay trắng nõn của nàng không chịu buông ra.

Cafe hơi bỏng tay, hắn thấy nàng hơi nhíu mi.

“Hi Hi” Nguyễn Húc thấp giọng kêu một tiếng.

“Hửm?” Nàng ngẩng đầu lên.

Nguyễn Húc nhẹ nhàng cười khổ một cái, chịu đựng kích động muốn hôn nàng, nhả ra một câu: “Em thích hợp với người đàn ông tốt hơn.”

Nói xong, hắn một hơi uống hết cafe, buông tách, đi ra ngoài.

***

Gần tới chạng vạng, cửa phòng làm việc vẫn đóng, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Đem phần văn kiện cuối cùng sao chép xong, Lâm Hi Hi đi vòng qua một người khác ngăn cách ở giữa, thấy chỗ ngồi trống không, nhẹ giọng hỏi người bên cạnh: “Chị Đồng đâu, hình như lâu rồi cũng không thấy chị ấy.”

“Chị ấy xin nghỉ, nửa tháng rồi, cô không biết à?” Thư kí ở bên cạnh nháy mắt.

Lâm Hi Hi ngẩn ra, suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian này mình đúng là bị một ít chuyện quấn thân, không chú ý tới gì cả.

Nàng đứng dậy muốn đi, thư kí lại thần bí gọi nàng lại: “À, Lâm Hi Hi.”

Bước chân ngừng lại, Lâm Hi Hi nhìn sang.

Thư kí suy nghĩ một hồi mới vươn tay qua: “Tôi là Lam Đóa, mới vào công ty không lâu, nói ra, tôi không phải tò mò cô, tôi thực sự muốn biết vừa rồi ở trong phòng làm việc của chủ tịch, người phụ nữ kia thật là cô sao?”

Lâm Hi Hi có chút nghẹn lời, đối với vấn đề như vậy, nàng phải trả lời thế nào?

Lam Đóa đợi một hồi, thấy nàng bây giờ lúng túng, đơn giản cười khoát khoát tay: “Haha, đừng để ý tôi, không muốn nói đừng nói, không sao.”

Trong lòng Lâm Hi Hi nhẹ nhõm một chút, có lẽ tính cách như vậy mới là tốt nhất, không cần trăm phương ngàn kế đi ứng phó, suy đoán, trực tiếp đối mặt.

“Đó là ngoài ý muốn.” Nàng thu thập xong văn kiện, khuôn mặt nhỏ nhắn mê ly hơi hoảng hốt, nhẹ giọng trả lời.

Lam Đóa rất kinh ngạc, suy tư hồi lâu cũng chưa hoàn hồn, nơi nào thân mật ngoài ý muốn? Chủ tịch sao lại không đi ôm người khác?

Xa xa điện thoại di động trên mặt bàn đang rung, Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua, ôn nhu hướng Lam Đóa tạ lỗi: “Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại, lần sau nói chuyện được chứ?”

Lam Đóa gật đầu liên tục: “Được, không thành vấn đề.”

Nhận điện thoại, bên trong là thanh âm xa lạ: “Là Lâm tiểu thư sao?”

Lâm Hi Hi nhẹ giọng đáp: “Là tôi.”

“Là như thế này, buổi chiều thứ năm là tang lễ của Tống Viện Y tiểu thư, cô có thể tới tham dự không? Cha mẹ cô ấy từ xa đến, tâm tình rất không ổn, muốn gặp cô một lần. Còn nữa, gần đây cảnh sát tiến hành điều tra, thi thể ướp lạnh sẽ không hỏa táng cũng cần cô phối hợp.” Giọng nói phía bên kia cũng rất lễ phép.

Cha mẹ Viện Y đến đây.

Trái tim Lâm Hi Hi giống như bị chạm vào, nàng biết, Viện Y là con một, cha mẹ cô chỉ có một đứa con.

“Tôi biết rồi…..tôi nhất định sẽ đến.” Viền mắt ấm áp, Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói.

“Còn nữa, việc phía cảnh sát tôi cũng đã biết,”

Nàng nhẹ giọng nói, “Vừa lúc muốn gặp bọn họ báo án, tôi sẽ chủ động liên hệ với họ.”

Cúp điện thoại xong, nàng co mình lại trên ghế xoay màu đen, ôm hai vai mình, mái tóc mềm mại rơi xuống, giống như búp bê dễ vỡ.

Cửa sổ sát đất to lớn chiếu ánh sáng ảm đạm, mặt trời buông xuống phía dưới một chút, không giữ lại được.

Từ khi nào lại trở nên yêu thì không thể yêu, hận không thể hận như thế?

Sức lực của nàng nhỏ quá, nhỏ đến nỗi ngay cả chạm vào chính nghĩa cũng cảm thấy vô vọng.

Nàng không có chứng cớ để chứng minh Nhạc Phong giết Viện Y, nàng một mình lẻ loi như thế, làm sao thăm dò được? Làm sao để người khác tin tưởng?

Không có tiền tích cóp, cuộc sống của nàng không đến mức nghèo nàn, thế nhưng muốn tiếp tục điều tra, nàng thật sự không có năng lực.

Lông mi dài chậm rãi khép lại, nếu bướm bị chặt đứt cánh, sẽ không cách nào bay lượn được.

Cửa phòng làm việc không biết mở ra từ lúc nào, nàng cũng không nghe thấy, cho đến khi một tiếng tắt đèn lảnh lót vang lên, trước mắt lâm vào bóng tối, Lâm Hi Hi mới có phản ứng, có điểm kinh ngạc nhìn về phía sau.

Đèn trong hành lang vẫn còn sáng, hai thân ảnh một nam một nữ dây dưa xuất hiện trước mắt.

Ánh mắt Lily sưng đỏ lợi hại, dính sát vào người đàn ông bên cạnh, ánh mắt vẫn nhìn hắn, chỉ sợ có điểm nào chọc hắn tức giận.

Thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương xuất hiện trên hành lang, thân hình mang đến cảm giác áp bách thật lớn.

Vừa mới xoay người một cái, mang đến một tiếng động rất nhỏ.

Một ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng quét qua, giọng của Tần Dịch Dương du dương thuần hậu nói: “Còn có ai ở đó?”

Có lẽ có vài người chính là trốn tránh không được, Lâm Hi Hi khẽ thở dài một tiếng, ưu nhã đứng dậy, bóng dáng mảnh khảnh giữa cảnh vật lộ ra mấy phần đơn bạc, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi đã quên giờ tan tầm.”