Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 73: Lâm tiểu thư, xin cứ bình tĩnh

Lâm Hi Hi đột nhiên nghẹn lời, ánh mắt trong veo nhìn hắn vài lần, cắn môi ngồi xuống.

Từ đầu đến cuối Nguyễn Húc vẫn nhìn nàng, thấy nàng cắn môi, tim bỗng nhiên đập loạn một hồi, sau đó trong lòng cười nhạo chính mình, quả nhiên càng ngày càng không thể khống chế chính mình, hay là do Dịch Dương không có ở đây nên mới có thể làm càn như vậy?

Hắn không hiểu.

Một mực im lặng đi vào nhà trọ, Lâm Hi Hi có chút hỗn loạn, cũng không dám đến gần bắt chuyện với hắn.

Vết thương trên đầu Nguyễn Húc đã khô máu, dính vài sợi tóc trên mặt, mùi máu tanh có một loại tà mị tuấn tú, hắn nhìn Lâm Hi Hi nở nụ cười: “Cô biết đàn ông trong tình huống thế nào thì ôm phụ nữ không?”

Lâm Hi Hi bị hắn hỏi có chút mờ mịt, lắc đầu.

Nguyễn Húc càng đùa dai, ngữ âm không hề có chút tùy ý, chăm chú nhìn nàng: “Muốn thương tiếc cô, muốn yêu thương cô, muốn giữ lấy cô, lại có mưu đồ với cô, cô nghĩ tôi là loại nào?”

Ánh sáng trong thang máy có chút mờ mịt, ánh mắt Lâm Hi Hi cũng như vậy.

Nàng chưa từng tự hỏi vấn đề này, hơn nữa suy nghĩ hỗn loạn, chỉ có thể hơi xấu hổ mà mở miệng: “Tôi nghĩ là chắc có ý đồ gì đó a….”

Nguyễn Húc giật mình nhìn nàng hai giây, suýt nữa thì cười ra tiếng.

“Cô hẳn là rất mệt, trở về nghỉ ngơi thôi.” Anh mắt hắn nhu hòa cụp xuống, nhẹ giọng nói.

Lâm Hi Hi tránh né ánh mắt ấy, gật đầu.

Loại ôn nhu kia nàng không phải không thích, mà là nhớ tới trước kia Nhạc Phong cũng dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, nàng cho đến nay cũng không dám một lần nữa động đến tình yêu, hay là lựa chọn khế ước kia thì tốt hơn, đây đều có kế hoạch, quyền lợi và nghĩa vụ rất rõ ràng, không phải yêu, không phải hổ thẹn, lại càng không phải cân nhắc được mất.

Yêu mệt chết đi được, nàng có chút gánh không nổi.

Nửa đêm bị tiếng phụ nữ gọi dậy mở cửa, Nguyễn Húc có chút xấu hổ, vung tay lấy áo trên móc mặc vào mới chạy ra mở cửa, ai dè cô ấy xua tay, lắc đầu nói: “Tôi không vào đâu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Vừa ngủ dậy Nguyễn Húc vẫn còn mơ màng, vẻ mặt tím đen nói: “Tiểu thư, cô có chuyện gì mà không thể để đến mai nói?”

Lily cười hì hì khiến người khác hận sôi máu: “Tôi chỉ muốn nói cho anh một tiếng, anh cùng Lâm, không có khả năng a.”

Nguyễn Húc có chút thanh tỉnh, mơ hồ nói “À.” Một tiếng, nửa nghiêm túc nửa cười cợt không kiềm chế được, thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì Vinson sẽ không cho phép! Anh ấy thích Lâm!” Lily điềm nhiên trả lời.

Nguyễn Húc gật đầu: “Đã biết người đàn ông của cô là thần thánh, hắn muốn gì đều được, cô là cảnh tỉnh tôi chuyện này à?”

Miệng hắn nổi lên nhất mạt ý cười, nhàn nhạt, tựa như châm biếm, nhưng cũng như là bất đắc dĩ.

Lily nhún nhún vai: “Anh ấy đúng là như vậy.”

Vẻ mặt Nguyễn Húc khó chịu muốn đóng cửa, nửa ngày nghĩ thấy kỳ quái: “Cô làm sao biết tôi thích Hi Hi?”

Lily vô tội chớp mắt vài cái: “Cảm giác.”

Nguyễn Húc không muốn tiếp tục cùng cô tranh luận qua lại, tay vỗ vỗ vai cô: “Được rồi, về ngủ đi.”

Mãi cho tới khi đóng cửa phòng lại, hắn mới chú tâm nghĩ lại những lời Lily nói, cô gái này thật mẫn cảm, một thời gian dài đều nhàn nhạt coi nhẹ, thế nhưng lại thích thật, chuyện này đúng là không thể dùng một câu để nói hết.

Cánh tay Nguyễn Húc chống lên cánh cửa nửa ngày, thấp giọng nói ra một câu: “Chết tiệt, không ngủ được nữa.”

Cuối tuần phiên tòa mở, Lily nói muốn đi, Lâm Hi Hi lay chuyển không đuợc, không còn cách nào khác là phải đồng ý. “Tôi chỉ ngồi dưới nghe thôi. Sẽ không quấy rối mọi người.” Lily trấn an mọi người.

Lâm Hi Hi từ từ đi tới, đem tài liệu trên giá phân loại xong, nhìn thoáng qua cô, cười rộ lên: “Được.”

Việc nàng lo lắng, cũng không phải là vấn đề Lily có quấy rối hay không.

“Lâm, không phải ngày mai mở phiên tòa hay sao? Cô vì sao lại còn muốn tới đây tăng ca?’’ Lily nhìn ngoài cửa sổ, kỳ thực cô rất muốn đến những nơi mà Tần Dịch Dương hay đến mua sắm, thế nhưng Lâm lại thích ở công ty làm việc hơn.

Động tác Lâm Hi Hi dừng lại một chút, nàng nhìn phòng làm việc rộng lớn, tựa như ở đây toàn bộ đều lộ ra hơi thở mãnh liệt cuả người đàn ông nguy hiểm kia.

Thân ảnh mảnh mai của nàng đứng trước cái tủ to lớn chỉnh tề có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn mà nhu nhược, suy nghĩ một chút nhưng không có câu trả lời. Đã lâu lắm rồi nàng không tiếp xúc với Nhạc Phong.

Hẳn là từ lần ở bệnh viện nàng bị xô ngã, chưa gặp lại hắn, nghĩ đến ngày mai phải đối mặt hắn, ngón tay xanh xao của Lâm Hi Hi bỗng nhiên run rẩy một chút.

Ngày mai thực không biết, không có ai ở phía sau chống đỡ cho nàng, chính là nàng phải kiên trì chịu đựng.

“Tôi không biết ngày mai kết quả sẽ thế nào, cho nên ráng hoàn thành công việc, nếu như có việc gì ngoài ý muốn xảy ra, người khác cũng cũng sẽ đảm nhận tiếp được.”

Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói, như là đang nói chuyện không hề quan trọng.

Lily mở to hai mắt: “Lâm, cô nói là phiên tòa rất nguy hiểm sao?”

Lâm Hi Hi suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không biết, thế nhưng tôi muốn hoàn thành thật tốt dự định, như vậy cũng tốt.”

“Vậy cô vì sao không nói chuyện này với Vinson? Khẳng định anh ấy sẽ giúp cô mà.” Lily hiếu kỳ nói.

Lâm Hi Hi một mực im lặng

Tần Dịch Dương nhất định sẽ giúp nàng, chỉ là có điều kiện mà thôi.

Nhẹ nhàng hít một hơi, Lâm Hi Hi nghiêng mặt: “Tối hôm nay có khả năng tôi phải thức chuẩn bị cả đêm, cô không cần theo tôi, Tần tiên sinh có khả năng ngày mai sẽ trở về, cô không đi sân bay đón ngài ấy sao?”

Lily tỉ mỉ suy nghĩ một chút, chăm chú nói: “Đã suy nghĩ kỹ, quyết định muốn cùng cô tới phiên tòa a.”

Lâm Hi Hi cười rộ lên, cô gái này luôn luôn có suy nghĩ rất đặc biệt, tùy cô thôi.

***

Xe một mạch chạy tới tòa án.

Đầu giờ chiều, ngày hè nhiệt độ mặt trời tưởng chừng như muốn nướng chín mọi thứ trên mặt đất, cầu thang đi vào cửa tòa án cũng trang nghiêm lạ thường, một đoàn xe phía đối diện dừng lại, vô số nhà báo chen chúc không ngừng, gần như làm ùn tắc giữa cửa.

Lâm Hi Hi xuống xe liền một mạch đi vào trong, lơ đãng đảo qua phía đối diện thấy Nhạc Phong cùng một đoàn người đi theo, hắn mặc Âu phục màu đen, trên trán lộ ra vẻ ôn hòa hiền hậu, làm cho trái tim cảm thấy ấm áp, hắn giương mắt đảo qua mọi người, bảo vệ hai bên dẹp đường giúp hắn không cần trả lời bất cứ một vấn đề hay câu hỏi nào.

“Nhạc tiên sinh, phiên tòa này mở ra hầu như mọi người đều không biết, mọi thông tin đã hoàn toàn bị phong tỏa, xin hỏi có phải Nhạc thị đã ra tay ngăn cản mọi tin tức không?”

“Nhạc tiên sinh, nghe nói lệnh đường và lệnh tôn đều từ nước ngoài trở về, cụ thể trong trường hợp này họ sẽ đóng vai trò gì?”

“Nhạc tiên sinh, xin hỏi đối với vụ kiện này ngài có lòng tin hay không? Đúng là đối phương cố ý vu khống chứ?”

“Nhạc tiên sinh…”

Với lực lượng hùng hậu mở đường, Nhạc Phong vững vàng tiến lên phía trước, sắc mặt bình tĩnh mang theo vẻ lãnh huyết.

Lâm Hi Hi từ xa nhìn, lâu ngày không gặp, nàng vẫn còn quen thuộc với vẻ mặt của hắn.

Vẻ trầm tĩnh mà bên trong nổi lên phong ba, cùng với bề ngoài của hắn là một, sự tình này muốn lừa gạt bao nhiêu người nữa?

Nhạc Phong nhàn nhạt nhìn quét qua đoàn người, lúc bước lên bậc thang cuối cùng đôi mắt từ từ nheo lại, nhìn tiểu mỹ nhân trong góc phòng.

Nàng tới rồi, thân ảnh xinh đẹp mỹ lệ kia, mang theo ánh sáng rực rỡ như pha lê, đập vào vành mắt hắn.

Hi Hi của hắn hình như đẹp hơn một chút.

Nhạc Phong xa xa nhìn nàng, khóe miệng nổi lên nhất mạt ý cười, không hề kiêng nể gì cả.

Lâm Hi Hi cũng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa bình tĩnh như nước, tận tới khi điện thoại di động vang lên, luật sư nhắc nhở nàng quay lại, nàng nhẹ giọng lên tiếng trả lời, thu hồi mọi ý nghĩ.

Trong phòng không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau cặp kính, mắt luật sư ánh lên một tia thản nhiên.

“Sau ba tiếng chuông sẽ bắt đầu.” luật sư nhìn Lâm Hi Hi, “Tống tiểu thư xuất hiện với tư cách người làm chứng, Lâm tiểu thư, làm tốt vai trò nguyên cáo tố cáo đối phương là ổn rồi, nếu có việc ngoài ý muốn cũng xin bình tĩnh.”

Lâm Hi Hi gật đầu nhẹ giọng nói: “Được.”

Tống Viện Y ngồi ở bên cạnh vẫn không nói gì, sắc mặt hơi trắng bệch, nghe tiếng “Được” kia, ngón tay đột nhiên cụp chặt.

Tòa án rất trang nghiêm, lãnh khí như xâm nhập vào lồng ngực mọi người. “Hai bên tố tụng đều đã hoàn thành phản biện và hòa giải, hiện tại mời luật sư bên bị cáo tiến hành hỏi nhân chứng, trong đó mời không công kích đến vấn đề thân thể, bắt đầu.”

Tống Viện Y lẳng lặng ngồi đấy, biểu tình cứng ngắc, trông giống như một pho tượng.

Cách đó rất xa, Nhạc Phong dựa lưng vào ghế, ngũ quan tuấn lãng, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang khẩn trương ngồi ở giữa, bàn tay nhỏ bé của Lâm Hi Hi nhanh chóng toát đầy mồ hôi, ánh mắt trong veo mang theo tia cổ vũ nhìn bóng lưng Tống Viện Y, nàng cũng rất sợ, càng không vui vẻ gì.

Luật sư biện hộ không đứng lên, khóe môi nhếch lên tỏ ý lịch sự nhưng tươi cười lạnh lùng, “Nhân chứng, cũng là người mà nguyên đơn tố cáo bị cưỡng bức – Tống tiểu thư, mời miêu tả lại chi tiết sự việc lúc đó, xác định sự việc xảy ra lúc đó, đồng thời khẳng định người cưỡng bức cô lúc đó là đương sự của tôi – Nhạc tiên sinh?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Viện Y bỗng nhiên tái nhợt, thật lâu không nói lên lời. “Nhân chứng, xin mời trả lời.”

Tống Viện Y cả người run rẩy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nhạc Phong, giống y như tưởng tượng của cô, đôi mắt của Nhạc Phong từ đầu tới giờ chỉ nhìn Lâm Hi Hi, không liếc mắt nhìn cô một cái.

Điểm mấu chốt trong lòng bị động tới, Tống Viện Y chịu đựng lạnh giá toàn thân nói: “Tôi không biết, ngày đó tôi chỉ nhận được điện thoại của Hi Hi gọi tôi đến, tôi thực sự có đi qua, nơi đó rất tối, tôi không nhìn rõ là ai, về sau thì bị cưỡng bức thực sự, tôi trước đó chưa từng phát sinh quan hệ với bất kỳ ai, bệnh viện có thể chứng minh.”

Luật sư biện hộ cười cười: “Tốt, cảm ơn câu trả lời của Tống tiểu thư. Tôi xin hỏi rõ một chút, nói cách khác là chính nguyên cáo là người xúi giục cô đi đến địa điểm đó, sau đó phát sinh một loạt hành động ngoài ý muốn phải không? Đồng thời dưới mắt người ngoài, ngoại trừ có thể xác minh sự việc có xảy ra cô không thể khẳng định điều gì khác, tóm lại hành vi dã man mà đương sự của tôi gây nên, là như vậy sao?”

Tống Viện Y nghe được một số tiếng động từ phía sau, cô cắn răng, kiên trì không nhìn tới bên kia.

“…. Đúng là như vậy.” Tiếng nói của cô có chút nghẹn lại.

Lâm Hi Hi kinh ngạc khi nghe thấy tất cả, cả người giống như cứng lại, mồ hôi lạnh cũng đọng lại trong lòng bàn tay.

“Cậu ấy đang nói gì vậy?” Lâm Hi Hi thấp giọng hỏi, không tin tưởng nhìn luật sư ngồi bên phải, hỏi lại một lần, “Đến tột cùng là cậu ấy đang nói gì vậy?’

Luật sư lẳng lặng nhìn tất cả, thản nhiên đón nhận ánh mắt mỹ lệ của nàng, thưởng thức biểu cảm của nàng, không nói lời nào. “Ngày đó tôi không gọi cậu ấy tới, cậu ấy cũng biết người gọi là Nhạc Phong, tại sao lại nói như vậy? Lam luật sư, cậu ấy tại sao lại khư khư nói như vậy?”

“Bình tĩnh.” Luật sư nhẹ nhàng nói ra hai chữ cắt đứt lời nói của nàng, ánh mắt xuyên qua mắt kính nhìn nàng. “Lâm tiểu thư, xin bình tĩnh.”

Tiếng nói của nàng rất nhỏ rất nhẹ, có lẽ nào làm ồn, sẽ làm quan tòa không hài lòng.