Editor: Yu Hina
Thời Tiểu Niệm bị động tác này của hắn làm bối rối.
Hắn đóng cửa làm gì
"Tiểu Niệm em đừng có hồ nháo như vậy, em định làm gì, vào phòng này sau đó từ ban công bò đến căn phòng sát vách đi nghe trộm, em không sợ ngã chết" lông mày Mộ Thiên Sơ cau lại, một mặt sốt sắng mà nhìn cô mang theo trách cứ, "Nơi này là tầng 8."
Cô tưởng mình là người nhện hả, không thèm quan tâm đến tính mạng của mình.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, "Anh đều biết rồi."
Hắn quả nhiên là đã bắt gặp cô đi theo dõi.
"uhm."
Hô hấp Mộ Thiên Sơ có chút bất ổn, một đôi mắt thật sâu nhìn cô, chỉ lo nếu hắn không nhìn, cô lại từ trong tầm mắt hắn biến mất, sau đó đi bò sang ban công tầng 8.
"Vậy em muốn thế nào."
Thời Tiểu Niệm nhụt chí đứng đó, cụp mắt xuống, giống như trẻ nhỏ làm sai chuyện, "Là, tôi đang theo dõi Thời Địch, anh đang chuẩn bị báo cảnh sát hả?"
Báo cảnh sát.
Phỏng chừng nếu Cung Âu tiến vào cục cảnh sát tìm cô chắc sẽ tức giận đến muốn làm nổ tung cục cảnh sát đi, Thời Tiểu Niệm có thể tưởng tượng đến hình ảnh kia, Cung Âu nhất định sẽ vặn lỗ tai của cô vừa mắng vừa bảo lãnh cho cô đi.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Thiên Sơ xẹt qua một vệt âm u, cười khổ một tiếng, "Em đã làm gì để cho tôi phải báo cảnh sát"
Hắn ở trong mắt cô, cứ như vậy là người luôn làm khó dễ cô sao.
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía hắn.
Hắn không báo cảnh sát lẽ nào sẽ thả cô sao
"Nếu như tôi muốn báo cảnh sát, tôi còn gõ cửa đi vào làm cái gì, trực tiếp chờ em bò qua sang rồi bắt ngay tại trận là được rồi." Mộ Thiên Sơ nói, âm thanh có chút cay đắng.
Hắn khi ra cửa phát hiện cô bám theo xe của Thời Địch, liền theo sát tới.
Hắn không biết cô định làm gì, nhưng lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.
Thấy cô cầm ống nhòm quan sát, lại vào căn phòng cách vách với căn phòng của Thời Địch, hắn liền mơ hồ đoán được cô sẽ làm cái gì, cô trước đây lá gan lớn đến mức không giống con gái, leo cây, leo cửa sổ, bò tường cái gì cũng dám.
Nhưng ở đây là tầng 8, hắn làm sao dám làm cho cô đi.
"…"
Thời Tiểu Niệm nghe hắn, rất là ngạc nhiên.
Hắn thật sự không bắt cô, như thế nào không báo cảnh sát tóm cô sao
"Tôi có thể ngồi xuống không" Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, "Anh ngồi đi."
Ngữ điệu khách khí mà xa cách.
Mộ Thiên Sơ ở trên sô pha ngồi xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, đưa tay ấn ấn đầu chút đau, giữa lông mày lộ ra vẻ cô đơn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều là trầm mặc.
Thời Tiểu Niệm nghiêng người dựa vào bên tường, cuối cùng không nhịn được đánh vỡ không khí lặng im như chết này, "Anh không hiếu kỳ tại sao tôi theo dõi Thời Địch sao"
Từ khi hắn xuất hiện đến khi ngồi ở chỗ này, cũng không hỏi cô một câu tại sao.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ ngồi thẳng thân thể, một đôi mắt hẹp dài âm nhu thẳng tắp nhìn về phía mặt cô, nhàn nhạt nở nụ cười, "Em làm việc luôn có lý do của em, em muốn nói tôi sẽ nghe, em không muốn nói tôi cũng sẽ không ép hỏi."
Hắn xưa nay sẽ không thích quản cô, từ khi còn trẻ đã như vậy, cô phải làm gì, hắn đứng sau là đủ rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện nguy hiểm.
"…"
Thời Tiểu Niệm chấn động mà nhìn hắn, tâm tình dâng lên cảm xúc không nói rõ được, cũng không tả rõ được sóng lớn.
Hắn không thay Thời Địch truy cứu cô, người còn đang theo dõi vợ hắn.
"Tại sao lại nhìn tôi như vậy" Mộ Thiên Sơ hỏi.
" Mộ Thiên Sơ, anh thật sự không giống với lúc trước."
Cô nói ra khỏi miệng.
Từ sau khi hắn mất trí nhớ, không bao giờ nghe cô nói dù chỉ một lời, mỗi một câu nói của cô đều là sai, thậm chí thời điểm cô cầu cứu hắn, hắn cũng lạnh lùng nói một câu thay cô nhặt xác
Hiện tại, hắn lại nói việc cô làm khẳng định có lý do của cô, mà không phải bất bình thay Thời Địch.
"…"
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Không phải không giống nhau, mà là hắn rốt cục trở về Mộ Thiên Sơ trước.
Câu nói đến miệng, Mộ Thiên Sơ vẫn không có nói ra, hắn ngắm nhìn khuôn mặt cô, lông mày cô, mắt của cô, mũi của cô, đôi môi cô, ngắm nhìn thật chăm chú.
Thời Tiểu Niệm bị nhìn có chút không dễ chịu, không biết nên nói cái gì.
"Thời Địch bọn họ còn chưa đi, thay cái biện pháp nghe trộm khác an toàn hơn đi."
Mơ hồ đoán được mục đích ngày hôm nay của cô, Mộ Thiên Sơ nói, tiếng nói ôn hòa mang theo một tia không nói ra được uể oải.
Hắn phải giúp cô làm được, không để cho cô có thể nghĩ những biện pháp mà mang cả sự an toàn của mình ra đùa giỡn.
"…"
Thời Tiểu Niệm triệt để ngây người, hắn giúp cô nghe trộm
Mộ Thiên Sơ đứng lên, hỏi, "Em có mang cái hộp bạc có thể cắm ở trên điện thoại di động đi không"
Chiếc hộp màu bạc
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nhìn hắn, cách vài giây mới rốt cục hoàn toàn hiểu được.
Nguyên lai ngày đó ở Mộ gia, cô sở dĩ có cơ hội động vào điện thoại di động cảu Thời Địch, là Mộ Thiên Sơ trong bóng tối giúp đỡ, hắn vào lúc ấy đột nhiên đem người đều đuổi đi, chỉ để lại một mình cô.
Cô còn tưởng rằng là vận may.
"Ngày ấy, là anh cố ý giúp tôi." Cô lúng túng nói ra khỏi miệng.
Mộ Thiên Sơ không có phủ nhận, chỉ hỏi, "Có mang hay không"
"Có."
Thời Tiểu Niệm đi tới một bên, mở ba lô ra, từ ngăn giữa lấy ra chiếc hộp bạc, cái hopoj bạc nhỏ này cô vẫn mang theo bên người, để ngừa vạn nhất.
"Cho tôi." Mộ Thiên Sơ từ trong tay cô lấy đi chiếc hộp bạc, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua nhân tiện nói, "Đây là một thiết bị ăn cắp cao cấp. Với thiết bị này, nếu như điện thoại di động tắt máy còn có thể nghe trộm sao"
Thời Tiểu Niệm cứng đờ gật gật đầu, "Có thể."
Cung Âu cho cô chương trình virus quá lợi hại, có thể từ những thao tác cơ bản liền biến thành một máy nghe lén. Nhưng Đường Nghệ cùng Thời Địch không mang theo bất kỳ công cụ truyền tin nào chạy tới bên này lén gặp mặt, cô cũng không cần theo tới, chỉ ở nhà bên trong nghe trộm là tốt rồi.
"Ừ." Mộ Thiên Sơ gật đầu, sau đó đi ra ngoài, "Em ở đây chờ tôi một lát."
"…"
Thời Tiểu Niệm không rõ mà nhìn hắn rời đi, đầu óc mơ hồ.
Hắn đến cùng muốn làm cái gì
Mấy phút sau, Mộ Thiên Sơ trở về phòng, ở cửa nhìn cô một cái, ra hiệu cho cô.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc đi tới, Mộ Thiên Sơ từ cửa mở một cái khe, một người mặc trang phục của nhân viên phục vụ bên ngoài đẩy xe thức ăn đứng ở nơi đó, hướng Mộ Thiên Sơ làm dấu "ok".
Thời Tiểu Niệm càng thêm mê hoặc.
"Lại đây, chớ có lên tiếng."
Mộ Thiên Sơ lôi cô một cái, Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo tới, cùng hắn dựa vào vách tường lạnh lẽo, vai tựa vào nhau.
Cô sửng sốt, bỗng nhiên liền nghe tiếng gõ cửa phía ngoài vang lên, âm thanh vui tươi của người phục vụ vang lên, "Chào ngài, tôi là phục vụ khách sạn đưa món ăn lên cho ngài."
Âm thanh người phục vụ vang lên chính là cửa phòng Thời Địch ngay sát vách.
Ngay sau đó, sát vách vang lên tiếng mở cửa.
Thời Tiểu Niệm có chút sốt sắng, ngón tay lạnh lẽo, bỗng nhiên trên tay căng thẳng, cô cúi đầu, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ nắm tay cô, vững vàng mà nắm chặt.
Ánh mắt của cô ngừng trệ, tim đập có một giây dừng lại.
Một giây sau, cô đem tay mình rút ra, để ở sau lưng.
Lưng Mộ Thiên Sơ dán vào tường, cảm giác được động tác của cô, tay có chút cứng đờ buông xuống nơi đó, không nói gì.
Phương hướng căn phòng cách vách, âm thanh nhỏ nhẹ của Thời Địch truyền đến, "Tôi không gọi món ăn."
"Là khách sạn chúng tôi có món quà tri ân khách hàng, xin tiểu thư vui lòng nhận." Người phục vụ cười nói, chính đang nắm đồ vật.
"Không cần, mang đi." Thời Địch không vui đuổi người.
"Chai rượu đỏ này tiểu thư nhất định phải lấy. Tiểu thư, chúc cô có phúc giây vui vẻ."
Mấy câu nói sau, cửa sát vách đóng lại, người phục vụ đẩy toa xe ăn đi tới.
Mộ Thiên Sơ mở cửa phòng, người phục vụ cười nhìn Mộ Thiên Sơ gật đầu, nhẹ giọng nói, "tôi đã làm theo phân phó của ngài, vậy tôi đi trước."
Mộ Thiên Sơ gật đầu.
Nói xong, người phục vụ rời đi.
Mộ Thiên Sơ đóng cửa lại, lúc Tiểu Niệm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi, "Anh ta làm cái gì vậy"
"Đem điện thoại di động của tôi ném tới căn phòng cách vách." Mộ Thiên Sơ nói.
Đem điện thoại di động của hắn ném tới căn phòng cách vách
"Điện thoại di động dễ dàng lên tiếng, vì lẽ đó tôi tắt điện thoại, như vậy mới có thể không có sơ hở nào." Mộ Thiên Sơ bình tĩnh nói, "Mà trên điện thoại di động, tôi đã đem chương trình nghe trộm cấy vào."
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn hắn.
Hắn đem điện thoại di động của mình cấy virus vào, đem điện thoại di động biến thành một cái máy nghe lén, sau đó thông qua người phục vụ để vào căn phòng cách vách.
Nói cách khác, cô hiện tại chỉ cần trở về nghe, một hồi liền biết Đường Nghệ cùng Thời Địch nói cái gì.
Quả nhiên là biện pháp không có sơ hở nào.
"Em trở về nghe là được rồi." Mộ Thiên Sơ lại một lần nữa nói, "Vậy tôi đi trước."
Nói xong, Mộ Thiên Sơ liền kéo cửa phòng ra chuẩn bị rời đi.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, tay đặt ở sau lưng nắm chặt, không nhịn được hỏi, "Anh tại sao lại giúp tôi"
Hắn làm tất cả những thứ này vượt xa khỏi dự liệu của cô.
Hắn là không phải là chồng của Thời Địch sao, hiện tại lại giúp đỡ cô. Nghe lén bí mật của Thời Địch, hơn nữa không hỏi nguyên do.
Bóng lưng của Mộ Thiên Sơ dừng lại, đứng ở cửa, tay khoát lên cạnh cửa động động.
Hắn trầm mặc.
"Tại sao giúp tôi" Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa hỏi.