Editor: Yuhina
Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ phóng tới trên giường, cô nhìn về phía cánh tay của hắn, máu tươi đang từ trong áo len chảy ra.
Mộ Thiên Sơ ngay cả một tiếng cũng không rên lên, nắm lấy tay cô muốn trói lại, ý thức được hắn muốn làm gì, Thời Tiểu Niệm tức giận giằng co, ngồi dậy muốn chạy.
Thấy thế, bác sỹ lông mày sẹo cũng đi tới, giúp đỡ đem Thời Tiểu Niệm quay trở lại, một người đè tay của cô lại.
Mộ Thiên Sơ dùng dụng cụ chuyên dụng cố định một tay của cô lại, cố định ở bên thành giường, ngay cả mỗi một ngón tay đều bị cố định lại, làm cho cô muốn động đậy cũng không thể.
Thấy Mộ Thiên Sơ đã cố định lại, bác sỹ lông mày sẹo buông Thời Tiểu Niệm ra, Thời Tiểu Niệm lập tức nửa ngồi xuống.
"Cố định cả cái tay kia đi."
Mộ Thiên Sơ nói.
Cô quá không nghe lời.
"Vâng, Mộ thiếu."
Bác sỹ lông mày sẹo đem cả cái tay kia của Thời Tiểu Niệm cố định lại, làm cho cô không thể nhấc nổi tay lên
"…"
Thời Tiểu Niệm thống khổ giẫy giụa, không nói một lời đạp hai chân.
Mộ Thiên Sơ thấp mâu nhìn chằm chằm vào cô, "Tiểu Niệm, đừng ép anh cũng trói cả hai chân em lại, anh không muốn đối xử như vậy với em."
Thời Tiểu Niệm trừng mắt về phía Mộ Thiên Sơ, trong mắt có tức giận cùng sự thù hận.
Bác sỹ lông mày sẹo đi tới tiêm cho cô, thời điểm mũi kim đâm da của cô, cái loại đau đớn kia khiến cho Thhowif Tiểu Niệm muốn rụt lại, nhưng toàn bộ cánh tay đã bị cố định nên không có cách nào nhúc nhích được.
Dần dần, cô ngừng giãy dụa, cứ nằm ở trên giường như vậy.
Tuyệt thực, chỉ truyền nước dinh dưỡng thì có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày đây, đơn giản chỉ là thời gian bị tra tấn dài hơn một chút thôi.
"Vậy thì ngoan."
Mộ Thiên Sơ thấy bình tĩnh lại, hài lòng giương môi, hắn cúi người đặt một nụ hôn ở trên trán của cô.
Thời Tiểu Niệm nghiêng đầu đi.
Mộ Thiên Sơ kéo một cái ghế qua ngồi xuống ở bên giường của cô, hạ thấp tầm mắt chăm chú nhìn cô, âm thanh ôn nhu nói, "Em biết không, ngày hôm nay bên ngoài lại cử hành lễ diễu hành, hàng năm thành phố này đều phải vì các loại lý do không giải thích được cử hành lễ diễu hành."
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc không nói.
"Năm nay bên này chưa có tuyết rơi, anh còn muốn nhìn thấy tuyết." Mộ Thiên Sơ như cùng cô nói việc nhà, tầm mắt đảo qua ngón tay của Thời Tiểu Niệm, từ trong ngăn kéo bên cạnh lấy ra một bộ công cụ cắt tỉa móng tay.
Hắn cầm lấy một cái bấm móng tay cúi người xuống, cẩn thận bấm móng tay cho cô.
Mỗi một đầu ngón tay của cô đều bị hắn dùng băng dính đen dán chặt, muốn cử động cũng không thể cử động, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
"Năm mới ở Italy không có không khí gì cả, vẫn là Quốc Nội tốt nhất." Mộ Thiên Sơ vừa bấm móng tay giúp cô vừa nói, "Khi đó anh không nhìn thấy ánh đèn lung linh treo trên tường, đều là em chỉ dẫn cho anh, em biết không, tuy rằng sau đó đánh mất ký ức, nhưng thời điểm lần đầu tiên anh nhìn thấy đèn lồng màu đỏ, ta có loại cảm giác khác thường, tựa như đèn lồng có cùng cái số mệnh gì với anh vậy."
"…"
Thời Tiểu Niệm vẫn đều không nói một câu, cô như để cho mình biến thành một người câm.
Mấy ngày nay Mộ Thiên Sơ đều cùng cô nói một số chuyện bình thường, những chuyện trong hồi ức, nhưng trước sau cô vẫn thờ ơ không động lòng.
"Sắp đến tết nguyên tiêu rồi, Tiểu Niệm, chờ đến khi thân thể em khá một chút, chúng ta lại đi treo đèn lồng đỏ, anh đã mua rất nhiều rồi, có thể treo đầy cả hòn đảo này."
Mộ Thiên Sơ bấm xong móng tay cho cô nói.
"…"
Thời Tiểu Niệm như không nghe thấy gì, cô cụp mắt nhìn hướng tay của mình.
Ánh mắt của Mộ Thiên Sơ ngưng hướng về cô, cho rằng cô đang nhìn mình, nhiệt độ trong đôi mắt dần ấm lên, nhưng rất nhanh, nhiệt độ kia lại hạ xuống.
Cô không phải đang nhìn hắn.
Cô đang nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Nhất thời sắc mặt của Mộ Thiên Sơ trở nên phi thường lạnh lẽo, xé băng keo trên ngón áp út của cô ra, mạnh mẽ tháo chiếc nhẫn xuống.
"…"
Thời Tiểu Niệm căm hận trừng mắt về phía hắn, điên cuồng giãy dụa.
Đem nhẫn trả lại cho cô.
Đem nhẫn trả lại cho cô
Đó là của cô.
Thân thể của cô không ngừng vặn vẹo, hai cái tay cánh tay lại bị cố định chắc chắn.
Mộ Thiên Sơ đứng lên, mở cửa sổ ra, ném thẳng chiếc nhẫn ra bên ngoài, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt của Thời Tiểu Niệm.
Một loại tuyệt vọng như tro tàn.
Hắn ném thứ cuối cùng mà cô lưu luyến đi rồi.
Hắn cụp mắt, làm như không nhìn thấy gì, một lần nữa đi tới bên giường của cô ngồi xuống, như là không có chuyện gì xảy ra, khẽ nói, "Cơm sắp nguội rồi, để anh đút cho em ăn."
Nói xong, Mộ Thiên Sơ bưng bát cơm lên, cầm lấy cái thìa, nửa thìa cơm nửa thìa thức ăn, sau đó đưa tới bên môi của cô.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, mìm chặt môi.
"Em không thích ăn cơm, vậy thì uống chút canh trước đi." Mộ Thiên Sơ kiên trì nói, đặt bát cơm dang một bên, bưng một chén canh lên, nhẹ nhàng nói, " Không phải em nói anh hầm canh rất ngon sao, tuy rằng là vì em muốn đến phòng của anh cấy chương trình virus nên mới có thể khen tặng anh, nhưng em cũng uống không ít, điều này chứng minh em cũng không căm ghét món canh này như vậy."
"…"
Thời Tiểu Niệm mở mắt ra.
Thì ra hắn đã biết, không trách được cái gì Phong Đức cũng đều không tra được, cũng không biết Cung Âu bị Mộ Thiên Sơ đưa tới nơi nào xử trí, hiện tại thi thể đang ở đâu.
"Đến, Tiểu Niệm, uống ngụm canh."
Mộ Thiên Sơ nói, dùng thìa múc một thìa canh đưa tới bên môi của cô.
Thời Tiểu Niệm mím môi.
"Tiểu Niệm, em nên nghe lời một chút, đừng làm anh tức giận." Mộ Thiên Sơ nói, ncầm thìa nói.
"…"
Thời Tiểu Niệm không nói một tiếng nào, thậm chí không nhìn hắn một chút, xem hắn như không tồn tại.
Sắc mặt của Mộ Thiên Sơ u lạnh, uống canh, ngậm canh ở trong miệng mình, đứng lên cúi người xuống hướng về phía môi của cô, hung hăng hôn xuống, đem canh trong miệng đút vào trong miệng cô.
Thời Tiểu Niệm phẫn hận mở to mắt trừng hắn.
Hắn thật sự xem cô là một con chim nằm trong lòng bàn tay của hắn, tùy ý hắn chà đạp.
Thời Tiểu Niệm mím chặt môi lại, Mộ Thiên Sơ đè lên cô, muốn cạy môi cô ra, chất lỏng trong suốt chảy ra từ miệng của hai người.
Hắn trừng mắt nhìn cô, đột nhiên đưa tay bóp lấy cằm của cô.
Thời Tiểu Niệm bị đau, phản xạ có điều kiện mà mở miệng ra, Mộ Thiên Sơthấy thế đút canh vào miệng cô, mang theo khí tức chỉ thuộc về hắn, chiếc lưỡi ấm áp của hắn, nỗ lực buộc cô nuốt xuống.
Nhận ra được hắn muốn làm gì, Thời Tiểu Niệm trực tiếp phun canh ở trong miệng ra.
Canh ấm văng lên mặt của Mộ Thiên Sơ.
Nhất thời khuôn mặt đẹp trai âm nhu của hắn trở nên chật vật, từng giọt nước theo độ cong của cằm hắn chảy xuống, hắn hạ thấp tầm mắt nhìn chằm chằm vào Thời Tiểu Niệm, trong mắt bốc lên ngọn lửa tức giận, đưa tay lau mặt của mình một cái, "Tiểu Niệm, em nhất định phải như thế đối với anh?"
"…"
Thời Tiểu Niệm không để ý tới hắn, nhắm chặt mắt lại.
"Tiểu Niệm, đây là ngươi buộc anh ngày hôm nay anh liền muốn em"
Mộ Thiên Sơ trừng cô gầm nhẹ đi ra, đưa tay kéo ống truyền dịch từ trên tay cô ra, cầm lấy băng keo dán nơi châm kim lại, sau đó cúi đầu hôn lên môi của cô, điên cuồng hôn xuống, trên môi còn mang theo hương vị của canh, một tay hướng về trên người cô vuố ve, không hề có một chút kết cấu vuốt ve, đem quần áo của cô quận lại.
Thời Tiểu Niệm bị cố định ở trên giường giãy dụa không ra, cô cắn một cái vào miệng của Mộ Thiên Sơ, cắn mạnh vào.
Mùi máu tanh lan ra từ trên môi của hai người, từ từ thấm vào đầu lưỡi.
Mộ Thiên Sơ dời khỏi đôi môi của cô, đôi môi dính máu bắt đầu điên cuồng hôn lên mặt cảu cô, hôn lên cổ của cô, mút vào điểm điểm dấu ấn, dấu ấn chỉ thuộc về một mình hắn.
Cúc trên y phục của cô được cởi từng cái một, làn da từ từ tiếp xúc với không khí dần trở nên lạnh lẽo.
Ánh mặt trời ấm áp.
Chất lòng trong suốt từ trong ống truyền dịch nhỏ xuống từng giọt từng giọt một, tạo thành một vũng nước ở trên sàn nhà.
Trên giường ngổn ngang.
Chăn bị hất sang một bên, Thời Tiểu Niệm đạp hai chân, nhưng không đả thương được Mộ Thiên Sơ một chút nào, tay của hắn chu du ở trên khắp người cô, như chiếc bút vẽ lên da của cô, vẽ đến nỗi máu tươi đầm đìa.
Mộ Thiên Sơ như con thú hoang điên cuồng, hắn đã mất đi tất cả tính nhẫn nại.
"…"
Thời Tiểu Niệm miệng đầy máu, giãy dụa đến nỗi người đầy mồ hôi nhưng không làm được gì, cô ngẩng đầu lên rồi hạ trở lại.
Quên đi.
Cô đã tuyệt thực hai ngày, căn bản không có khí lực để giãy dụa.
Cung Âu, anh không được phép hẹp hòi ghen tỵ mà oán hận em ngày hôm nay. Thời điểm Thời Tiểu Niệm từ bỏ chống cự đã nghĩ như thế.
Cô sợ khi cô đến Thiên đường, Cung Âu vẫn sẽ chất vấn cô.
Không biết khi lên đến Thiên đường, Cung Âu có còn bị rối loạn nhân cách hoang tưởng hay không, nếu như còn, chắc chắn cô sẽ mất rất nhiều thời gian để giải thích.
Thực sự là chán ghét mà.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, cô muốn nghe tiếng cười của tiểu Quỳ, cô muốn nhìn thấy dáng vẻ Cung Âu ăn đồ ăn, cô muốn nhìn thấy mẹ dịu dàng gội đầu cho cô, như vậy, cô mới có thể quên được cảm giác Mộ Thiên Sơ hôn cô vuốt ve khắp người cô.
Bỗng nhiên, thân thể Mộ Thiên Sơ nằm ở trên người của cô cứng đờ như một tảng đá vậyế.
Cô nhìn thấy hắn, Mộ Thiên Sơ đột nhiên bật người dậy, tay che kín mắt của mình.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn.
Mộ Thiên Sơ đột nhiên đi ra ngoài, lảo đảo mà đi ra ngoài, đưa tay kéo cửa đi ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi cửa, Thời Tiểu Niệm liền nghe thấy tiếng té ngã trên mặt đất.
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, cái gì cô cũng không nghĩ đến.
Tránh được một kiếp, cô nằm ở trên giường, chuyển tầm mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, có một con chim màu trắng bay qua, đậu ở trên bệ cửa sổ.
Mộ Thiên Sơ lảo đảo địa đi ra cửa, một tay che mắt.
Ánh sáng trong mắt của hắn đột nhiên yếu đi, càng ngày càng yếu.
Tất cả mọi thứ trong tầm mắt của hắn đều như bị bịt kín một lớp sương mù mờ mờ ảo ảo.
"Mộ thiếu"
Bác sỹ lông mày sẹo từ một bên đi tới, tiến lên đỡ lấy Mộ Thiên Sơ đang suýt chút nữa đụng phải chiếc ghế sô pha khác, đỡ hắn ngồi xuống ghế salông.
"Tôi nhìn không rõ, mau nhìn giúp tôi"
Mộ Thiên Sơ có chút kích động nói.