Editor: shinoki
Cung Âu vung nắm đấm về phía hắn, Thời Tiểu Niệm nhanh chóng từ sau ôm lấy Cung Âu, "Đừng, Cung Âu!"
"..."
Cung Âu đứng ở nơi đó, mắt đỏ như máu, quả đấm cứng lại giữa không trung.
Nhưng vẫn có âm thanh, những phóng viên còn lưu lại ở bên ngoài nhanh chóng chụp lại màn này.
Cung Âu chuyển mắt nhìn sang, những phóng viên kia sợ hãi quay đầu chạy.
Lại lên tin tức.
Thời Tiểu Niệm nhận ra Cung Âu không làm bậy nữa, mới chậm rãi buông hắn ra, đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.
Cung Âu buông tên giám đốc kia ra.
Mấy tên giám đốc vừa giận vừa nơm nớp lo sợ, ôm đồ đi ra ngoài, tròng mắt đen của Cung Âu hung ác trợn mắt nhìn bọn họ, trợn mắt nhìn cái rương bọn họ ôm trên tay, giống như ôm đi N.E của hắn, cướp đi N.E của hắn.
N.E
Đó là anh hắn.
" Cốp!"
Trong con ngươi Cung Âu lướt qua một màn tức giận điên cuồng, đoạt lấy chiếc rương trong tay người kia liền đập xuống đất
Vừa vặn đập trúng chân Thời Tiểu Niệm.
"..."
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt đứng ở nơi đó, không dám hé răng nửa lời, bởi vì xung quanh có rất nhiều người, ánh mắt toàn nhìn chằm chằm bọn họ, mà Cung Âu cũng nhất không nhìn được cô bị thương.
Cô tự mình chịu đau.
Có thể trong rương chứa vật nặng, đúng lúc đập vào chân cô làm chân cô bị thương.
Cô không chịu rút chân ra, cứ mặc cho rương đè.
Rút ra một cái, Cung Âu sẽ thấy cô chảy máu.
Bên cạnh, Cung Âu không chú ý tới cô, đoạt lấy một cái rương nữa tiếp tục đập xuống đất, đập hai máy vi tính, mấy chiếc điện thoại.
"..."
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn.
"Cung Âu, anh đừng như vậy có được không?" Thời Tiểu Niệm ké ống tay áo của hắn.
"Không cần em quản!" Cung Âu đang bốc hoả, xoay người đẩy cô ra, trợn mắt nhìn cô hô lên, "Đi theo anh có cái gì tốt! Tại sao em không đi? Tại sao em không thu dọn đồ đạc rời đi?"
Anh trai mặc kệ hắn.
Cha mẹ đóng cửa không ra.
Người N.E đi đi, chạy chạy.
Có phải cô cũng đi?
Thời Tiểu Niệm không đứng vững, cả người bị đẩy ngã xuống đất, đau đến thân thể cô co rút nhanh.
Đột nhiên có người "A " một tiếng, thét chói tai đứng lên.
Cung Âu thấp mắt, lúc này mới nhìn thấy chân Thời Tiểu Niệm bị thương, máu chảy đầy mu bàn chân.
Hắn đứng ở nơi đó, trong mắt dâng lên sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống cởi giầy cô, "Tại sao lại bị thương?"
Hỏi xong, Cung Âu nhìn mặt mũi cô tái nhợt, "Là anh."
Hắn chuyển mắt nhìn về phía cái rương kia.
"Không phải, em không cẩn thận."
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng nói.
"..."
Cung Âu buông chân cô ra, lui từng bước về phía sau, giống như sợ thứ gì vậy.
"Cung Âu."
"Thời Tiểu Niệm, em thích cảnh thái bình giả tạo sao?" Cung Âu đứng trước mặt cô, đôi tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm, sắc mặt hắn tại một khắc kia cũng trắng, không đẹp mắt hơn cô tí nào, hắn nói, "Đau chính là đau, bị thương chính là bị thương, sao phải che giấu."
"..."
Thời Tiểu Niệm tê liệt ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn hắn.
Không biết tại sao, bộ dáng này của Cung Âu làm cô hốt hoảng không nói ra lời.
Rõ ràng hắn cách cô cách gần như vậy, nhưng cô lại không thấy rõ mặt mũi hắn, giống như hắn cách cô cực xa.
Một bông tuyết nhỏ rơi vào đuôi lông mày hắn, bỗng chốc biến thành giọt nước.
"Anh giúp em băng bó." Hồi lâu sau, Cung Âu đi tới bên cạnh cô, nói xong liền muốn ôm cô đi.
"Không sao, Cung Âu, em không sao, chỉ là vết thương nứt ra, không có chuyện gì."
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng nói, không muốn khiến hắn lo lắng.
"Không sao, có phải đến lúc anh mất khống chế giết em mới có sao? " đôi mắt Cung Âu đỏ ngầu, mấy giây sau, giọng nói phát ra từ cổ họng, " Được rồi, em nói không sao thì không sao, vậy anh đi ra ngoài một chút."
Đề phòng hắn lại làm cô bị thương, bây giờ mắt hắn đầy ảo giác, xảy ra chuyện gì chính mình cũng không biết.
Cung Âu xoay người rời đi.
"Anh đi đâu?"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn.
"Đi bộ."
Cung Âu lạnh nhạt nói, mặt không thay đổi đi về phía trước, không lái xe, hắn đi dọc theo đường bên phải, bông tuyết rơi vào người hắn.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn hắn.
"Cung Âu!"
Thời Tiểu Niệm khẩn trương từ dưới đất đứng lên, chân đau đến cô thiếu chút nữa lại té xuống, Phong Đức thấy vậy vội vàng đỡ cô, "Tịch tiểu thư, để tôi băng bó vết thương cho cô."
"Phong quản gia, ông đi theo Cung Âu, tôi lo lắng cho anh ấy."
Cung Âu bị đả kích lớn như vậy, cô rất lo lắng cho hắn.
Phong Đức do dự nhìn cô, "Nhưng Tịch tiểu thư, vết thương của cii..."
Thời Tiểu Niệm lo lắng nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng người Cung Âu, cô vội vàng hướng Phong Đức nói, "Chìa khóa xe, tùy tiện đưa một cái cho tôi!"
Phong Đức không hiểu cô muốn làm gì, đưa chìa khóa xe cho cô.
Thời Tiểu Niệm ấn nút trên remote, một chiếc xe màu đen đậu ở cách đó không xa sáng đèn, cô lập tức xông tới chiếc xe đó, khập khễnh.
"Tịch tiểu thư!"
Phong Đức khiếp sợ gọi cô, chân cô còn bị thương.
Thời Tiểu Niệm giống như không nghe thấy, mở cửa xe ngồi lên, khởi động xe, lái xe rời khỏi cao ốc N.E.
Tuyết rơi đầy đường S thị.
Đường phố treo đầy nơ đỏ đón mừng năm mới.
Cung Âu đi từng bước từng bước về phía trước, lưng không thẳng tắp như trước kia, hơi còng, bông tuyết rơi vào áo choàng dài của hắn.
Trên đường, người đi đường rối rít ném ánh mắt khác thường lên người hắn.
Giống như nhìn thấy động vật lạ.
Người càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, ánh mắt nhưu dao phóng vào người hắn.
Cung Âu lắc lắc đầu nhìn về trước, người đi đường lại ít đi.
Lại là ảo giác sao?
Vậy ánh mắt quái dị đó của bọn họ cũng là ảo giác?
Lần đầu tiên, Cung Âu cảm giác mình không có cách nào đối diện với nhiều ánh mắt như vậy, hắn thò tay vào túi lấy khẩu trang đen chư mặt, buông tay xuống, hắn thấy trên tay mình có máu.
Đó là máu của Thời Tiểu Niệm.
Hắn đập cô bị thương.
Hắn làm Thời Tiểu Niệm bị thương, hắn làm Thời Tiểu Niệm bị thương.
Máu của Thời Tiểu Niệm, đây là máu của Thời Tiểu Niệm, máu của người phụ nữ hắn thích nhất.
Hắn từng nói, cô là xương cốt trên người hắn, bây giờ lại làm cô bị thương, thì ra rút xương trên người mình lại đau như thế.
Đau đến chết.
Cung Âu thấp mắt nhìn tay mình, màu đỏ kia ánh vào đấy mắt hắn, năm ngón tay thon dài bắt đầu run rẩy, run dữ dội hơn.
"Anh không phải cố ý, Tiểu Niệm."
Hắn thật thấp lên tiếng.
Hắn không phải cố ý.
Hắn coi trọng cô hơn mạng mình, hắn không muốn tổn thương cô, cho tới bây giờ hắn chưa từng muốn tổn thương cô.
Máu...
Cung Âu cúi đầu nhìn hai tay dính máu, thân thể bắt đầu phát run.
Tại sao hắn lại tổn thương cô?
Bệnh của hắn thật sự không có thuốc nào chữa nổi sao? Tại sao chỉ trích hắn, tại sao toàn thế giới đều muốn mắng hắn.
Hắn đã làm sai điều gì?
Hắn chẳng qua là yêu Thời Tiểu Niệm mà thôi, hắn chẳng qua là bị bệnh mà thôi.
Hắn không muốn tổn thương Thời Tiểu Niệm, thật không muốn.
"Tại sao không mắng anh, Tiểu Niệm." Cung Âu nhìn máu trên tay mình tự lẩm bẩm, hắn thậm chí không nhớ nổi đã có bao nhiêu lần mình làm tổn thương Thời Tiểu Niệm, ngược lại cô chỉ biết nhẫn.
Hắn là khắc tinh của cô sao?
Hắn nói muốn bảo vệ cô, kết quả, người tổn thương cô chính là hắn.
A.
A a.
Cung Âu cảm thấy mình rất buồn cười, mùi vị bị mọi người xa lánh, mùi vị tổn thương người mình yêu nhất, hôm nay, Cung Âu hắn đã được nếm qua.