Editor: shinoki
Thời Tiểu Niệm trầm xuống, vội nói, "Không có a, anh nghĩ gì vậy? Chuyện của công ty phải giải quyết thế nào, nếu không chúng ta đi Ý đi, không biết cha em thế nào rồi."
Cô nói rất nhanh.
"Thời Tiểu Niệm, từ khi nào tốc độ nói của em trở nên nhanh như vậy?" Cung Âu lạnh lùng nhìn cô.
"Không có a."
"Tốc độ nói nhanh chứng tỏ em chột dạ." Cung Âu nói từng chữ từng chữ.
"..."
Thời Tiểu Niệm cắn môi, không nói gì.
"Đưa điện thoại cho anh ! "
Cung Âu ngồi trên ghế, đưa tay về phía cô, năm ngón tay thon dài, sạch sẽ, cô có thể thấy đường vân trong lòng bàn tay hắn.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ngón tay không tự chủ nắm mở, thấp giọng nói, "Điện thoại, điện thoại em đánh rơi dưới lầu."
"Phải không?" Cung Âu âm lãnh hỏi, tròng mắt đen quét qua Phong Đức, "Ông, gọi vào số của tôi."
"..."
Thân thể Phong Đức cứng đờ, không có động tác.
Ông mà gọi, tiếng chuông sẽ vang lên trên người Thời Tiểu Niệm.
Nhìn hai người bọn họ thờ ơ, Cung Âu cười nhạo một tiếng, "Tất cả các người đều muốn làm phản?"
Thậm chí ngay cả lời hắn nói cũng không nghe.
"Cung Âu, em muốn đi ra ngoài một chút, anh đi cùng em được không?" Thời Tiểu Niệm hết sức muốn dời sự chú ý Cung Âu sang chỗ khác.
Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, thân thể chợt nghiêng về phía trước, kéo điện thoại trên bàn làm việc qua, ngón tay dùng sức đè xuống mấy số.
Đúng như dự đoán, tiếng chuông vang lên trên người Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt.
Không giấu được nữa.
Cô muốn sau khi hắn chữa bệnh mới cho hắn xem những thứ này.
Vẻ mặt Thời Tiểu Niệm hơi cứng lại, thò tay vào túi váy bên hông lấy điện thoại ra, đặt lên trên bàn, Cung Âu nhận lấy điện thoại, ngón tay lướt mấy cái trên màn hình, sau đó lấy dây kết nối với máy tính.
Trong phòng làm việc khổng lồ yên lặng không tiếng động.
Ngoài cửa sổ là khung cảnh phồn hoa.
Cung Âu hoạt động khớp xương tay, sau đó gõ thật nhanh lên bàn phím, ánh sáng từ màn hình xẹt qua mắt hắn hiện lên lãnh ý lạnh như băng.
Thời Tiểu Niệm cảm giác tay mình đang trở nên lạnh, trong mắt một mảnh ảm đạm.
Đứng ngồi không yên.
Phong Đức đứng ở một bên, người trấn định như ông, giờ phút này cũng không biết đặt tay ở đâu.
Hồi lâu sau, Cung Âu sâu kín lên tiếng, "Thời Tiểu Niệm, em tới đứng cạnh anh."
"Nga."
Thời Tiểu Niệm mím môi, đi tới bên người Cung Âu, mới vừa đứng yên, Cung Âu đột nhiên đứng lên cầm cả điện thoại lẫn dây kết nối lên đập vào người Phong Đức, tức giận hô lên, "Hai người dám động tay động chân với máy tính và điện thoại của tôi sao ?"
Sáu ngày hắn bận rộn, đến bây giờ mới phát hiện, điện thoại và máy vi tính đều không nhận được tin tức bên ngoài.
A.
Được lắm.
Một người là người phụ nữ của hắn, một người là quản gia của hắn, hai người liên kết tạo phản?
"..."
Phong Đức bị đập phải ngực hung hăng đau xót, người lui về phía sau mấy bước, cũng không dám che chỗ bị thương, cứ đứng cúi đầu ở nơi đó.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn về phía Phong Đức, kéo tay Cung Âu, "Cung Âu, anh đừng như vậy."
Dứt lời, Cung Âu lập tức quay đầu, tròng mắt đen trừng cô, hung hăng hất tay cô ra, nghiêm nghị chất vấn, "Em cũng chơi anh? Em là người phụ nữ của anh, trong lúc anh bận rộn, em lại ở sau lưng anh táy máy tay chân! Thời Tiểu Niệm, em quả không phụ lòng anh!"
Hắn có cảm giác bị phản bội.
Cảm giác này không tốt, rất không tốt.
Thời Tiểu Niệm bị hắn bỏ rơi lui về sau một bước, muốn nói lại bị Cung Âu cắt đứt, "Em đứng yên cho anh! Không cho phép nhúc nhích!"
"..."
Thời Tiểu Niệm cắn môi, tay chân lạnh băng đứng trước cửa sổ sát đất.
Cung Âu ngồi trước bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, đảo qua đảo lại, không tìm được đồ hắn muốn, Cung Âu càng bực tức, cầm được đồ gì bên trong liền đập ra bên ngoài, cầm được cái gì đập cái đấy.
"Anh muốn tìm cái gì? Em giúp anh tìm."
Thời Tiểu Niệm lên tiếng nói.
"Im miệng!"
Cung Âu thấp hô lên, dùng sức tháo hẳn ngăn kéo ra khỏi bàn, trực tiếp đập ngăn kéo xuống đất, lại kéo một ngăn kéo khác.
Thời Tiểu Niệm nhìn động tác ngang ngược của hắn, chân mày nhíu lại, cô nghĩ cô biết hắn muốn tìm cái gì.
Cô lấy một chiếc USB từ trong túi ra đưa cho hắn.
" Ầm!"
Cung Âu đang hung hăng kéo một ngăn kéo ra ngoài, đập xuống đất, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện môt vật, USB, USB có thể sửa máy tính và điện thoại.
"Ngay cả cái này cũng giấu kỹ? Rốt cuộc không muốn để anh nhìn thấy cái gì?"
Cung Âu ngước mắt âm trầm trừng cô, thô lỗ đoạt USB trong tay cô, cắm vào máy tính.
Thời Tiểu Niệm vòng tay qua vai hắn, ôm chặt hắn, cúi đầu, cằm để trên đầu hắn.
Tay cô lạnh.
Sắc mặt Cung Âu âm trầm.
"Em làm gì? Tránh ra."
Cung Âu căm hận nói.
"Em yêu anh, Cung Âu." Thời Tiểu Niệm ôm lấy hắn, nói từng chữ từng chữ, "Bất kể bên ngoài biến thành dạng gì, em yêu anh, mãi mãi, mãi mãi."
Người cô lạnh, nhưng thanh âm của cô ấm áp.
Thời Tiểu Niệm ôm hắn thật chặt, không buông tay, nhưng cuối cùng vẫn bị Cung Âu hất ra, đẩy cô qua một bên.
Tay Cung Âu gõ nhanh trên bàn phím, tiếng ngón tay gõ phím vang lên liên tục.
Trên màn hình máy tính, thanh màu xanh chạy từ 0% đến 100%.
Sửa thành công.
Cung Âu trực tiếp mở trang tin tức mạng ra, tựa đề là ——
[N.E xuống dốc không phanh, lượng tiêu thụ điện thoại giảm mạnh.]
Cung Âu nhìn chằm chằm tin tức kia, tay thon dài cầm chuột.
Không đúng.
Không phải tin tức này, đây là tin tức khách quan, Thời Tiểu Niệm và Phong Đức sẽ không để cho hắn xem, tiền N.E bốc hơi bao nhiêu, hắn biết rõ hơn ai hết.
Cung Âu nhanh chóng gõ một hàng chữ trên thanh tìm kiếm, vào một trang mạng nước ngoài.
Quả nhiên.
Trên trang mạng nước ngoài có rất nhiều tin tức đặc sắc.
Trang đầu hiện lên một hàng chữ to in đậm ——
[Là thiên tài hay hoang tưởng? Trào lưu công nghệ cao lại do người mắc chướng ngại tâm lý dẫn dắt!]
Hoang tưởng.
Hoang tưởng.
Cung Âu chặt chẽ trợn mắt nhìn một chuỗi tiếng Anh kia, sắc mặt khó coi, tay cầm chuột chợt căng thẳng.
Cho nên, toàn thế giới đều biết hắn hoang tưởng?
Toàn thế giới đều biết?
"Ra ngoài!"
Cung Âu âm lãnh lên tiếng.
"Cung Âu."
"Thiếu gia."
"Tôi bảo các người ra ngoài! Có nghe không?" Cung Âu tức giận hô lên, tay trái gạt hết văn kiện, hồ sơ trên bàn xuống đất.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Cung Âu, hắn rất ít khi nổi giận trước mặt cô.
"Tịch tiểu thư, chúng ta ra ngoài đi."
Phong Đức đi tới trước.
Xem ra, ngay cả Tịch tiểu thư cũng không áp chế được thiếu gia.
"..."
Thời Tiểu Niệm nhìn văn kiện tán lạc trên đất, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng không có chút ánh sáng, hồi lâu sau, cô đi theo Phong Đức ra ngoài, đóng cửa lại.
Một vài bông tuyết bay lượn ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn sáng, nhưng dần dần không thấy được ánh mặt trời.
Máy in in giấy ra.
Cung Âu ngồi trước bàn làm việc, tròng mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm máy in, một tờ lại một tờ, tất cả đều là tin tức kể lể về hắn.
Đây chính là thứ Thời Tiểu Niệm và Phong Đức trăm phương ngàn kế muốn giấu hắn, lại nhiều như vậy, dầy như vậy.
Rốt cuộc, máy in cũng dừng lại.
Cung Âu cầm một xấp giấy dày cộp lên, phía trên chi chít chữ tiếng Anh cùng hình ảnh.
Cung Âu ngồi trên ghế bắt đầu lật xem, trang thứ nhất là bức ảnh chụp trộm sinh nhật của hắn, hắn đâm dao gọt trái cây vào tay chàng trai học ngành y kia.
Trình độ chụp lén cũng không tệ, rất rõ ràng.
Rõ ràng đến có thể thấy rõ vẻ dữ tợn trên mặt hắn.