Editor: Yuhina
"Tôi đã sớm điên rồi"
Cung Âu gào lên, ngón tay dùng sức mà nắm chặt của cánh tay La Kỳ, trong ánh mắt để lộ ra sự thù hận mà một đứa con không nên có với mẹ, "La Kỳ tôi cho bà biết, Thời Tiểu Niệm chính là thịt trên người của tôi, là xương cốt trên người của tôi, bà và cha cứ thử động vào cô ấy một lần nữa thử xem "
"Con sẽ làm gì"
La Kỳ hỏi, cánh tay bị hắn siết mạnh như thể sắp bị gãy đến nơi rồi.
Con ngươi đen nham hiểm của Cung Âu địa nhìn chằm chằm vào bà, trong mắt lộ ra một ngọn lửa điên cuồng như thiêu như đốt, môi mỏng của hắn,ấp máy, nói ra từng chữ từng chữ một, "Giết cha giết mẹ, bà tin hay không"
"…"
La Kỳ kinh ngạc đến ngây người mà nhìn hắn, một luồng hàn khí từ gan bàn chân chạy thẳng lên đầu.
Đến giờ phút nầy, bà mới chính thức hoàn toàn tin những lời Thời Tiểu Niệm nói.
Từ Băng Tâm đứng nghe ở nơi đó, nghe vậy gương mặt càng dại ra, tay đang kéo Thời Tiểu Niệm dần lỏng ra.
Từng câu từng chữ của Cung Âu đều khiến cho người nghe kinh hãi như vậy.
Hắn lại còn nói đến bốn chữ "Giết cha giết mẹ", người đàn ông này bệnh cũng không nhẹ, thật là đáng sợ, như là ma quỷ.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, ngơ ngác nhìn Cung Âu, đôi mắt cực kỳ đỏ, dáng vẻ của Cung Âu làm cho toàn thân cô phát lạnh.
Tuy rằng Cung Âu không nói gì, nhưng cô biết, trong sâu thẳm nội tâm của Cung Âu vẫn muốn hòa hảo cùng La Kỳ, nhưng bây giờ đã sụp đổ toàn bộ rồi.
Hủy không còn một mống.
La Kỳ đứng ở trước mặt Cung Âu nửa ngày cũng không có nói ra lời, bà ngơ ngác nhìn Cung Âu, "Ngươi không phải con trai của ta."
Con trai của bà không phải như thế.
Cung Âu bị rồi loạn nhân cách hoang tưởng, nhưng trước đây không phải là bộ dáng này, hắn vẫn sẽ yêu quý cha mẹ của mình, mặt ngoài thì lạnh lùng, nhưng đều chu đáo chuẩn bị mọi thứ mà bà thích, đồ uống bà thích, đồ ăn bà thích.
Một người con trong nóng ngoài lạnh lại có thể nói những lời như vậy.
La kỳ cực kỳ đau lòng.
"Đi nhanh đi, Lăn"
Cung Âu vung tay về phía bà, trong ánh mắt không còn một chút cảm tình nào, chỉ còn dư lại sự phẫn nộ cuồng loạn.
La kỳ bị hắn vung suýt chút nữa ngã chổng vó, Phong Đức từ bên ngoài đi tới tay mắt lanh lẹ đỡ lấy La Kỳ, cảm thán nói, "Đi thôi, phu nhân, tôi đưa bà trở về."
"Ngươi không phải là con trai của ta, ngươi không phải là con trai của ta, ngươi không phải là con trai của ta."
Một phu nhân quý tộc tôn quý cứ bị Phong Đức đỡ đi ra ngoài như vậy, đánh mất tất cả kiêu ngạo và khí chất, bước chân run rẩy, trong miệng không ngừng thì thào câu nói này.
Nhìn bóng lưng kia cực kỳ đau thương.
Cung Âu đứng giữa, âu phục trên người đã có chút nhàu, dưới mái tóc ngắn gương mặt phi thường âm trầm, nhìn La Kỳ rời đi, sau đó ngước mắt nhìn về phía Thơi Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy trong mắt của hắn tràn đầy đau lòng.
Từ Băng Tâm thấy hắn nhìn sang, trong lòng không khỏi hoảng hốt, ngã ngồi ở trên sô pha, trong mắt lộ ra mấy phần sợ sệt.
"Mẹ, con muốn nói chuyện cùng Cung Âu."
Thời Tiểu Niệm nhìn mặt Cung Âu thấp giọng nói.
"Không, ta đi theo con." Từ Băng Tâm đưa tay nắm chặt tay của Thời Tiểu Niệm, bàn tay lạnh lẽo bắm tay của Thời Tiểu Niệm, hai mắt đề phòng nhìn về phía Cung Âu.
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó, hắn không cách nào phát hỏa với Từ Băng Tâm, ngoại trừ áp chế vẫn là áp chế, khuôn mặt anh tuấn cơ hồ có chút vặn vẹo, con ngươi đen trừng mắt hai người bọn họ.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, nói với Từ Băng Tâm, "Mẹ, người đi nghỉ trước đi."
"Không được."
Từ Băng Tâm luôn luôn nhu nhược, nhưng luôn coi con gái của mình quan trọng hơn tính mạng.
"Mẹ, mẹ không nghe thấy sao" Thời Tiểu Niệm dừng ở đôi mắt đen kịt của Cung Âu, "Con là máu thịt của hắn, là xương cốt của hắn, mẹ đã từng nhìn thấy người nào hủy đi máu thịt tháo gỡ xương cốt của mình chưa"
"…"
Nghe vậy, Từ Băng Tâm không thể phản bác được, ngước mắt nhìn Cung Âu, lại nhìn trong mắt Cung Âu chỉ có con gái, không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó từ trên ghế sa lông đứng lên, nói rằng, "Vậy ta đi xem tiểu Quỳ đã chưa ngủ, các con nói chuyện đi."
Từ Băng Tâm buông Thời Tiểu Niệm ra, đứng lên rời đi.
Trong sảnh lớn chỉ còn dư lại Cung Âu và Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu đi về phía Thời Tiểu Niệm, ngồi xuống bên cạnh cô, gương mặt không lộ ra cảm xúc gì.
Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ lấy hắn, chậm rãi giơ tay lên xoa khuôn mặt của hắn, mơn trớn làn da lạnh lẽo của hắn, âm thanh khàn khàn, giả vờ dễ dàng nói, "Không có chuyện gì rồi, Cung Âu."
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, tay khoát lên trên đùi của mình.
Đôi mắt của hắn phản chiếu gương mặt của cô.
"Em sợ sao"
Cung Âu hỏi, tiếng nói trầm thấp.
"Không có, kỳ thực không khoa trương như anh nói vậy, em không đi cầu xin phu nhân, chỉ xin bọn họ đừng tiếp tục làm thương tổn anh mà thôi." Thời Tiểu Niệm rất muốn nặn ra một mỉm cười, nhưng ngày hôm nay kết thúc như vậy, cô không thể nào cười nổi.
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, "Ý anh là nói, lúc anh lấy dao đâm về phía người kia , em sợ sao"
"…"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời nghẹn lời.
"Có phải em cũng nghĩ giống như bọn họ, cảm thấy anh rất đáng sợ, cảm thấy anh có bệnh tâm thần không có thuốc nào cứu được " Cung Âu hỏi.
Sau đó, hắn mới biết đó chỉ là một sinh viên đang học y, đích thân theo cha đến tham gia tiệc sinh nhật, muốn trị thương cho Thời Tiểu Niệm mà thôi.
Kỳ thực hắn cũng không để ý mình có hại người hay không, nhưng vẻ mặt của mọi người chung quanh khiến cho hắn nhận ra mình không bình thường.
Ánh mắt bọn họ nhìn hắn như nhìn một giống loài khác.
Giống như Phong Đức mang đến kỳ trân dị thú, chỉ sợ đột nhiên sẽ vồ tới cắn bọn họ một cái.
"Em sợ, nhưng không phải em sợ những thứ đó, anh biết mà."
Thời Tiểu Niệm thành thực nói.
Cô chỉ sợ bệnh của hắn làm thương tổn đến hắn mà thôi, cô sợ người khác kích thích hắn, cô rất sợ rất sợ.
Ánh mắt của Cung Âu sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng mím lại, không nói gì.
"Cung Âu, cũng đã muộn rồi, bây giờ chúng ta đi xem tình hình của người bị thương kia có được hay không" Thời Tiểu Niệm nói, cô cảm thấy rất hổ thẹn với chàng trai học y kia.
Nhân gia chỉ muốn giúp cô trị thương mà thôi.
Kết quả tay bị phế bỏ, không biết còn có thể phục hồi lại hay không.
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, một lát sau, hắn cứng ngắt nói ra từng chữ từng chữ một, "Anh biết em nói là đúng, nhưng anh không muốn đi hỏi thăm hắn."
"…"
Thời Tiểu Niệm nhíu chặt mày laiaj.
"Thời Tiểu Niệm, đối với người kia, một chút hổ thẹn anh cũng đều không có." Cung Âu nói, con ngươi đen dừng ở khuôn mặt của cô, giọng nói lãnh huyết vô tình, "Trong mắt của anh chỉ có hình ảnh hắn dắt tay em, em muốn anh đi thăm hắn hay lại muốn anh đi đâm hắn."
Thời Tiểu Niệm không khỏi nhắm mắt lại, che giấu đi cảm xúc trong mắt.
"Được, vậy thì không đến gặp nữa, để Phong quản gia đi giải quyết đi."
Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt chăm chú nhắm lại, lại một lần nữa dung túng cho Cung Âu.
Cô tựa vào trong ngực của hắn, đưa tay vòng lấy eo của hắn.
"Sau này đừng vì anh mà đi cầu xin bất kỳ người nào, anh không thể chịu được, biết chưa" cung Âu bỗng nhiên lại nói.
Thời Tiểu Niệm tựa ở trong ngực của hắn lắc lắc đầu, dùng sức mà ôm sát hắn, "Em không có, Cung Âu, thật không có, em chỉ đàm phán với Cung gia mà thôi, em muốn bình yên, chỉ đến thế mà thôi."
"Ngày hôm nay anh tự giam mình cả một buổi chiều."
Âm thanh trầm thấp từ trong lồng ngực của Cung Âu truyền vào trong lỗ tai của cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nghe.
"Anh càng nghĩ càng không thoải mái, anh càng nghĩ thì càng hận cha mẹ." Cung Âu nói, lưng ưỡn thẳng, đôi mắt không có tiêu cự mà nhìn phía trước, "Bọn họ nên chĩa mũi nhọn vào anh, mà không nên hành hạ em. Anh hận bọn họ, hận khắc sâu trong lòng."
"…"
Thời Tiểu Niệm ôm chặt hắn, lông mi thật dài như cánh bướm nhè nhẹ rung động.
"Tối hôm nay, khi anh nhìn thấy đám người ssod, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ tất cả bọn họ đều đang đối phó với em làm khó dễ em." Nói ra Cung Âu từng chữ từng chữ một, "Nếu như không phải người đàn ông kia dắt em đi, ngày hôm nay anh vẫn sẽ động thủ, chỉ có điều đối tượng sẽ đổi thành mẹ của anh."
Nghe vậy, thân thể của Thời Tiểu Niệm đang tựa trong lồng ngực của hắn run lên.
Thì ra, cả buổi chiều nay Cung Âu đều tràn ngập trong sự thù hận, mỗi hình ảnh cô bị bắt nạt đều bị phóng đại lên, không ngừng phóng đại, phóng đại đến mức hắn không thể kiềm chế được.
Cung Âu hỏi, "Em đã từng nghe tới Thập Ác Bất Xá(*) chưa"
(*)Thập Ác Bất Xá: Tội thập ác là những tội xâm hại đến vương quyền của nhà vua, đến trật tự xã hội của Nho giáo. Bởi vậy, dưới cái nhìn của nhà làm luật phong kiến, thập ác là những trọng tội nguy hiểm nhất, và luôn đi kèm với đó là những hình phạt nghiêm khắc và tàn bạo nhất. Do đặc điểm này mà pháp luật phong kiến quy định các tội thập ác không được hưởng nghị giảm theo chế độ bát nghị, không được chuộc tội bằng tiền, không được hưởng chế độ đặc xá, đại xá…
Nhóm tội thập ác bao gồm:
1) Mưu phản: làm hại đến xã tắc;
2) Mưu nghịch: phá hoại tôn miếu, sơn lăng, cung thất;
3) Mưu loạn: phản nước theo giặc;
4) Ác nghịch: đánh và mưu giết ông bà, cha mẹ, chú bác, cô thím, anh chị em, ông bà ngoại, ông bà, cha mẹ chồng;
5) Bất đạo: giết người vô tội; giết người chặt thây ra từng mảnh, bỏ thuốc độc, bùa mê;
6) Đại bất kính: ăn trộm đồ thờ trong lăng miếu, đồ vua thường dùng, làm giả ấn của vua, chế thuốc để vua dùng không theo đúng cách thức, dâng vua những món ăn cấm, không bảo quản và giữ gìn thuyền của vua dùng, chỉ trích vua, không đối xử lễ độ đối với sứ giả của vua;
7) Bất hiếu: tố cáo, rủa mắng ông bà, cha mẹ, trái lời dạy bảo, nuôi nấng thiếu thốn, có tang cha mẹ mà lấy vợ, lấy chồng, vui chơi ăn mặc như thường. Nghe thấy tin ông bà, cha mẹ mất mà giấu không để tang, nói dối là ông bà, cha mẹ chưa mất;
8) Bất mục: giết hay đem bán những người thân thuộc gần;
9) Bất nghĩa: giết quan bản phủ và các quan đương tại nhiệm, giết thầy học, nghe tin chồng mất mà không để tang, vui chơi ăn mặc như thường;
10) Nội loạn: gian dâm với người trong họ, nàng hầu của ông cha.
Kỳ thực hắn chưa bao giờ nghĩ hành động của mình là quá mức, nhưng đêm nay tương đối đặc biệt, trong vũ hội có rất nhiều người, mỗi người đều nhìn hắn như vậy.
Hắn dần dần phát giác.
"…"
Thời Tiểu Niệm vẫn cứ không nói gì.
"Thời Tiểu Niệm, có phải là em rất thất vọng với anh hay không" Cung Âu lại hỏi.
Thời Tiểu Niệm tựa ở trong lòng hắn từ từ mở mắt ra, ngẩng mặt lên nhìn kỹ lấy khuôn mặt gần ngay trước mắt, sau đó kiên định lắc lắc đầu, "Không có, chưa bao giờ."
"Thật sự"
"Thật sự."
"Thế nhưng tất cả mọi người dùng cùng một loại ánh mắt nói cho anh biết."
"…"
"Hôm nay là sinh nhật 29 tuổi của anh." Cung Âu ôm cô, tiếng nói trầm thấp, "Lúc rời đi, mỗi một khách mời nhìn thấy anh đều dùng vẻ mặt sợ hãi nhiều hơn sùng kính, mẹ anh nói anh không phải là con trai của bà, ánh mắt mẹ em nhìn anh lại như nhìn thấy rắn độc mãnh thú vậy."
Thời Tiểu Niệm nghe hắn, cảm thấy đau xót cho hắn.
Đây là sinh nhật tồi tệ nhất của hắn.
"Thời Tiểu Niệm, có phải em cũng đặc biệt hi vọng anh chữa khỏi bệnh đi" Cung Âu hạ tầm mắt dừng ở tay cô, con ngươi đen sâu không thấy đáy, như một vũng nước sâu.
Nghe đến đó, Thời Tiểu Niệm ở trước mặt hắn đứng lên, hạ thấp tầm mắt nhìn kỹ lấy hắn, sau đó gật gật đầu, "Đúng, em hi vọng có bác sỹ giỏi có thể trị hết bệnh cho anh, để anh có thể sống như người bình thường."
"Để anh suy nghĩ."
Cung Âu nói.
Thậm chí còn không cự tuyệt.