Editor: shinoki
"Mộ thiếu nhất định có thể nhìn thấy."
Không ai có thể biết tính cố chấp của Mộ Thiên Sơ hơn bác sĩ lông mày sẹo.
Mộ thiếu bị Cung Âu hành hạ quá nhiều, hắn cực lực ra mặt, hắn cực lực trở mình, đến khi mất thị lực, hắn cũng không thể làm được gì, cho nên bây giờ hắn liều lĩnh một đường cấp tiến, căn bản không tu thân dưỡng tính được, không đạt được mong muốn của mình.
Hy vọng mọi chuyện có thể như Mộ thiếu mong muốn, như vậy, sau khi bị mù, Mộ thiếu cũng sẽ không có quá nhiều tiếc nuối.
"Quyền thế của Cung Âu quá thâm căn cố đế*, sự nghiệp của hắn, bối cảnh của hắn, anh thật cảm thấy tôi nhất định có thể thấy?" Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, hỏi.
(*Thâm căn cố đế: ăn sâu bén rễ, vững chắc, không thể lung lay.)
"Ách."
Bác sĩ lông mày sẹo không nói gì.
"Thật ra thì trong lòng anh cho là không thể nào đi, cảm thấy tôi vọng tưởng, tôi dựa vào cái gì có thể đánh gục Cung Âu trong thời gian ngắn." Mộ Thiên Sơ nói.
"Bất kể thế nào, Mộ thiếu bảo tôi làm gì, tôi nhất định sẽ làm."
Bác sĩ lông mày sẹo bày tỏ lòng trung thành.
Hắn cũng lo nghĩ như vậy, nhưng hắn nguyện ý để Mộ Thiên Sơ sai khiến.
"Kế hoạch của tôi xác suất thành công có thể trên tám mươi phần trăm." Mộ Thiên Sơ nói.
Bác sĩ lông mày sẹo mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Tám mươi phần trăm, cao như vậy sao?
Cung Âu từ lúc hai mươi tuổi đã tự ra ngoài xây dựng sự nghiệp, trên thế giới, hắn là một nhân vật hết sức quan trọng, có thể dễ dàng lật đổ như vậy sao?
"Biết tại sao không?"
Mộ Thiên Sơ nói, trong mắt lướt qua một tia sáng.
"Bởi vì cuối cùng người hủy diệt Cung Âu không phải tôi." Mộ Thiên Sơ nói.
"Vậy là ai?"
Bác sĩ lông mày sẹo không hiểu nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, Mộ Thiên Sơ cũng không nói cho hắn toàn bộ kế hoạch, hắn cũng chỉ biết sơ sơ.
"Cung Âu."
Mộ Thiên Sơ từ giữa môi phun ra hai chữ.
"..."
Bác sĩ lông mày sẹo sửng sốt, cho rằng câu này có vấn đề, muốn hỏi lại, nhưng thấy trên mặt Mộ Thiên Sơ lộ ra vẻ uể oải, bộ dáng không muốn nói chuyên.
Mộ Thiên Sơ đứng trên ban công, xoay người nhìn ra phía ngoài, ánh mặt trời sáng lên từng chút từng chút một, nhưng ấm áp không che nổi hàn ý trên người hắn.
"Bất kể có thể thành công hay không, cô ấy nhất định sẽ hận tôi."
Mộ Thiên Sơ chậm rãi nói.
Hận thì hận đi.
Dù sao cũng là như vậy.
"..."
Bác sĩ lông mày sẹo trầm mặc nhìn Mộ Thiên Sơ.
"Hận cũng tốt, ít nhất, cô ấy sẽ không khinh thường tôi." Mộ Thiên Sơ khổ sở cười ra một tiếng.
Đưa tay đè trán, "Uống thuốc xong hơi buồn ngủ, tôi đi nằm một lát."
" Được, Mộ thiếu."
Bác sĩ lông mày sẹo gật đầu, nhìn bóng người hắn không khỏi than nhẹ một tiếng, Mộ thiếu vẫn khá để ý Đại tiểu thư.
...
Bầu trời trong veo, ánh mặt trời xuyên qua rừng rậm, chiếu vào đám người giúp việc ra ra vào vào đế quốc pháo đài, một ngày mới lại bắt đầu.
Thời Tiểu Niệm đứng trên tầng cao, đứng trước cửa sổ sát đất, trên người mặc một chiếc váy dài Milan được thiết kế đặc biệt, trắng xanh xen kẽ, chất vải mềm mại, được cải tiến từ chiếc váy sườn xám của Trung Hoa Dân Quốc, vừa mang yếu tố Trung Quốc, vừa mang kiểu cách châu Âu, thuận tiện cho việc đi lại mà không mất đi sự ưu nhã, tôn lên vóc người lả lướt cai gầy của cô, làn váy nhẹ nhàng bay bay.
Cô nhìn xuống từ trên, từ góc độ này nhìn xuống, toàn bộ cảnh sắc trước mặt pháo đài thu hết vào đáy mắt cô.
Rộng lớn, thần bí.
Hôm nay, ở đây, Cung Âu sắp qua sinh nhật tuổi 29.
Thời Tiểu Niệm nhìn con đường thông ra ngoài, bảo tiêu đứng thẳng tắp, ngay ngắn hai bên, một lát nữa sẽ có rất nhiều khách khứa đến, cô phải dùng tư thái nữ chủ nhân đi nghênh đón bọn họ, tạo cho Cung Âu một ngày tốt nhất.
"Thì ra em ở đây."
Một giọng nói từ tính vang lên.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu nghiêng người dựa vào cửa, trên người còn mặc quần áo ngủ, mặt hơi nghiêng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, quét tới quét lui trên người cô, ánh mắt kia quá mức lộ liễu, dường như muốn chiếm đoạt cô.
"Dậy rồi sao?" Thời Tiểu Niệm mỉm cười.
Cung Âu nhìn cô, môi mỏng cong lên, từ phía sau lấy ra một bức tranh, ngón tay thon dài để trên khung màu trắng, là bức tranh chân dung của hắn, anh tuấn, mị hoặc.
"Nhìn xem anh phát hiện ra cái gì ở dưới gầm giường này." Cung Âu nhìn cô nói, tròng mắt đen thâm thúy, nghiêm trang hỏi, "Đây là quà em tặng sinh nhật anh sao?"
Giả bộ như thật.
"Cung tiên sinh thích không?"
Thời Tiểu Niệm phối hợp với hắn đóng vai kẻ mất trí.
"Surprise."
Cung Âu lười biếng dựa vào cửa nói, giọng nói mang theo mùi vị Luân Đôn.
Nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm càng sâu hơn, không diễn cùng hắn nữa, nói, "Em làm món điểm tâm mới, chờ anh thưởng thức."
Cung Âu lập tức đứng thẳng người, con ngươi sáng lên, "Xem ra hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp."
"Ừm."
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
"Vậy anh đi thay quần áo, lão già Phong Đức tự tay làm một bộ lễ phục cho anh, không biết có thể mặc được không đây." Cung Âu coi thường nói.
"Phong quản gia còn biết may lễ phục?" Thời Tiểu Niệm thán phục, còn có gì mà Phong Đức không biết không.
Trên tay Cung Âu cầm khung tranh, nhìn cô một cái, "Đừng ca ngợi đàn ông khác."
"Em không có."
"Ca ngợi trong lòng cũng không thể."
"..."
Cung Âu cầm bức tranh xoay người đi, bóng lưng thon dài, Thời Tiểu Niệm gọi hắn lại, "Cung Âu."
"Hử?"
Cung Âu xoay người lại.
Trong nháy mắt kia, Thời Tiểu Niệm tựa như trở lại lần đầu tiên thấy Cung Âu trên báo, khi đó, Cung Âu cũng là bị chụp trong tư thế này.
Một cái ngoảnh đầu nhìn lại, cướp đi tất cả ánh sáng.
Một ánh nhìn kia, làm người ta không nhịn được nín thở.
"Sinh nhật vui vẻ."
Thời Tiểu Niệm nói, chữ chữ rõ ràng, thanh âm ôn nhu, như nước suối chảy qua đá.
"Những lời này hôm nay anh sẽ phải nghe đến phát ói." Cung Âu mặt đầy lãnh đạm nói, hắng giọng một cái lại nói, "Nhưng câu này của em anh nhận!"
Nói xong, Cung Âu xoay người rời đi, tốc độ vừa nhanh vừa nhẹ, nhìn chân giẫm lên sàn nhà.
"Buổi sáng thiếu gia nhìn thấy chúng tôi liền quát bảo ngưng lại, ngài ấy không cho phép ai nói chuyện với mình. Vừa rồi không biết tại sao, bây giờ tôi đã hiểu, thì ra thiếu gia muônd Tịch tiểu thư chúc mừng sinh nhật ngài ấy đầu tiên."
Phong Đức bưng một chồng lễ phục kiểu nam đi về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, nhìn về phía Phong Đức, hiểu lời hắn nói, không nhịn được cười lên, "Biết ngay mà."
Thảo nào ngay cả giầy cũng chưa đeo đã đi ra.
Thì ra là sợ có người ở trước mặt cô nói hắn sinh nhật vui vẻ.
"Tịch tiểu thư, tôi đi hầu thiếu gia thay quần áo." Phong Đức nói.
" Được, vậy tôi đi xuống trước."
Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái.
Bữa tiệc sinh nhật chưa bắt đầu, nhưng có mấy vị khách nước ngoài, đến từ thành phố khác đã tới từ rất khác, quà của những vị khách cũng được đưa rới trước giờ, quà chất đầy một phòng.
Đầy đến chỗ để chân cũng không có.
Vì hôm nay, Phong Đức còn cố ý kiếm vài con thú kì lạ, để các khách mời ngắm nghía, đổi lại ở nước ngoài, có thể đã sắp xếp hoạt động săn thú rồi.
Trong xã hội thượng lưu, trai gái tựa hồ luôn có sự khác biệt.
Cung Âu và Phong Đức khoan thai tiếp đãi khách nam.
Thời Tiểu Niệm và Từ Băng Tâm phụng bồi nhóm khách nữ đi dạo cả tòa đế quốc pháo đài, nhóm khách nữ không khỏi bị cả toà pháo đài nguy nga mê hoặc, nhưng từ tầng ba trở nên là khu vực riêng tư, không bị vào, mọi người đều cảm thấy tiếc nuối.
Sau giờ trưa.
Thời Tiểu Niệm dẫn nhóm khách nữ tới khu vực xung quanh hồ trong pháo đài.
Nhìn nước hồ xanh một màu, nhóm khách nữ đều tỏ ra vô cùng hứng thú, bước đi trên cầu gỗ bàn luận về châu báu, đồ trang sức, bàn luận về đàn ông.
"Nơi này đẹp quá, tôi vốn tưởng rằng Bắc Bộ loan là nơi đẹp nhất S thị, thì ra phải là nơi này mới đúng. Tịch tiểu thư, cô đúng là một người phụ nữ may mắn."
Một nữ khách dựa vào tay vịn trên cầu nói với Thời Tiểu Niệm.
"Cám ơn."
Thời Tiểu Niệm nói, thành thạo, chu toàn nói chuyện giữa nhóm khách nữ, mỗi đề tài cô đều có thể nói một ít.
"Bao giờ Tịch tiểu thư và Cung tiên sinh kết hôn a?"
Một nữ khách đi về phía trước hỏi.
"Chuyện này còn chưa biết được." Thời Tiểu Niệm nói.
"Tịch tiểu thư, tôi là phu nhân tổng giám đốc SA, chồng tôi muốn hợp tác với Cung tiên sinh, dự án phát triển Internet, không biết Cung tiên sinh đã xem qua chưa?" Lại một nữ khách hỏi.
"Chuyện công việc, trước giờ tôi không hỏi tới, nhưng tôi sẽ hỏi rồi báo lại cho phu nhân."
Thời Tiểu Niệm nói.
Liên tiếp đối đáp, Thời Tiểu Niệm ứng phó từng người một.
"Tịch tiểu thư."