Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 346: Cung Âu tôi không cần cái mạng này nữa

Editor: Yuhina

Không có TV.

Không có máy vi tính.

Thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có.

Cung Âu chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống, giường rất mềm mại, chiếc giường lớn như vậy mà trên giường chỉ có một gối, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được Thời Tiểu Niệm ôm cái bụng lớn trằn trọc trở mình.

Bị giam lỏng... cô bị hành hạ cả về thể xác vào tinh thần

Cung Âu không dám nghĩ tiếp nữa, ngón tay sẹt qua mép giường, bên kia là miếng gỗ, ngón tay của hắn cảm nhận được gồ ghề trên mặt gỗ.

Cung Âu lập tức cúi đầu xem, những đường nét kia khá lộn xộn, không thấy rõ là khắc cái gì.

Sau khi suy nghĩ mấy giây, Cung Âu nằm xuống giường, đem mình nằm vào vị trí mà Thời Tiểu Niệm hay nằm, hắn nằm ở nơi đó, lại nhìn về phía bên giường, bây giờ hắn mới nhìn thấy rõ ràng nhưng nét khắc trên gỗ.

Phía trên đó khắc rất nhiều chữ ——

Tôi hận anh.

Là vô số chữ "Tôi hận anh" được ghép lại với nhau, trên mặt gỗ tất cả đều là ba chữ đó, dấu vết có chút ngổn ngang, không phải là dùng đao khắc, bởi vì đường khắc có nét nông nét sâu.

Có lẽ là dùng móng tay để khắc.

Có lẽ mỗi đêm dài khổ sở không ngủ được, cô đều khắc lên ở nơi này khắc.

Cô hận hắn.

Phải, nếu không phải vì hắn, sao cô lại phải chịu sự khổ sở đó.

Hắn không bảo vệ được cô, hắn không tìm được cô, thậm chí là chưa bao giờ từng tin tưởng cô......

Ngón tay thon dài của Cung Âu chậm rãi vuốt ve mép giường, những vết khắc kia như dần ghim vào ngón tay hắn, như vô số con dao nhỏ đâm vào trong ngón tay của hắn, rồi từ từ chạy thẳng vào tim.

Cảm giác đâu đớn lan vào tận tim.

Hắn nhìn về phía bên cạnh, bên cạnh đó vẫn còn để giá truyền dịch, túi nước truyền dịch trong còn chưa hết, nước từ đầu mũi kim nhỏ xuống, tạo thành vũng nước trong suốt trên mặt đất.

Bắt đi.

Người đã bị bắt đi.

Cung Âu ngồi dậy, cả người vô lực dựa lưng vào cạnh giường, ngồi phịch xuống đất.

Đôi mắt của hắn chăm chú nhìn những vết khắc kia, có vết thì xiêu xiêu vẹo vẹo, có vết thì như được dùng sức, giống như là muốn đem tất cả sự thù hận phát tiết vào trong vết khắc kia.

"Xin lỗi."

Cung Âu dựa vào giường thấp giọng nói, dầu dựa vào mép giường, môi mỏng hơi cuộn lên, thấp giọng nói xin lỗi, pha lẫn sự hối hận cùng thống khổ.

Xin lỗi.

Hắn lại đến muộn một bước.

Rõ ràng lúc trước đã kiểm tra vùng này, nhưng lại không đến đây cứu cô.

"Thiếu gia."

Phong đức từ bên ngoài đi vào liền nhìn thấy một hình ảnh như vậy, trong phòng ngủ tĩnh lặng, Cung Âu ngồi dưới đất, lưng dựa vào giường, khuôn mặt anh tuấn trắng xám, đôi mắt buồn bã chứa đầy sự tuyệt vọng.

Thấy có người đi vào, Cung Âu ổn định lại tinh thần, lạnh lùng hỏi, "Thế nào rồi?"

"Tôi đã cho người tìm tất cả mọi ngóc ngách trong tòa tháp này, nhưng không tìm được Thời tiểu thư." Phong đức đứng ở nơi đó báo cáo, "Có thể là cô ấy đã đi rồi?"

“ Cô ấy mà tình nguyện đi thì cần phải giết chết vệ sỹ và bác sỹ chăm sóc mình sao?"

Cung Âu lạnh lùng hỏi.

Nghe vậy, phong đức có chút khiếp sợ hỏi, "Vậy thì ai giết người? Thời tiểu thư đầu rồi, chẳng lẽ lại bị bắt cóc?"

Rơi vào tay của Cung phu nhân còn chưa đủ, lại rơi vào tay kẻ khác?

Có nhiều người muốn đối phó với Thời tiểu thư như vậy sao.

"Ông hỏi tôi?" Cung Âu cầm cái gối lên, tàn nhẫn mà đập xuống đất, đôi mắt tàn nhẫn mà trừng mắt về phía ông, cả người như phát điên lên, "Tìm đi! Đi tìm cho tôi! Là người hay thành quỷ cũng phải tìm cho tôi!"

Ai dám cướp người của hắn, hắn nhất định phải khiến cho kẻ đó trả một cái giá rất lớn!

"Vâng, thiếu gia." Phong đức cúi đầu, không dám mạo hiểm nói gì với Cung Âu khi hắn đang bị cơn thịnh nộ kiểm soát, cúi đầu lui ra.

Phong đức vừa ra đi, sự tức giận trên mặt Cung Âu nhất thời tiêu tán vào không khí, giữa lông mày chỉ còn dư lại kinh hoảng, năm ngón tay thon dài vùi vào mái tóc ngắn.

Tại sao lại không thấy.

"Tôi sẽ không để cho em gặp phải chuyện gì nữa, sau này… sẽ không bao giờ nữa." Cung Âu dựa vào cạnh giường, nhìn những vết khắc kia, môi mỏng run rẩy, "Xin lỗi, xin lỗi, Thời Tiểu Niệm, xin lỗi. Tôi sẽ tìm được em, hãy chờ tôi, nhất định phải chờ tôi."

Cung Âu thấp giọng thì thào nói, nước mắt như che khuất đi đôi mắt đày tuyệt vọng kia.

Nửa năm.

Hắn đã mất nửa năm để tìm cô, tại sao không để hắn được nhìn thấy cô, dù cho muốn bắt, thì cũng phải để hắn nhìn thấy cô trước chứ… cho dù chỉ nhìn… được bóng dáng của cô thôi cũng được.

Một chút thôi cũng được, chỉ cần một chút, vậy mà cũng trở thành hy vọng xa vời.

Bàn tay Cung Âu chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Cô hận hắn.

Nhưng hắn nhớ cô đến sắp điên rồi, là do hắn vô dụng, là hắn mất nửa năm mới tìm được nơi này, hắn nên đến sớm hơn một chút, sớm hơn một chút thì tốt rồi.

Tại sao hắn lại đến chậm một bước!

Tại sao hắn chỉ đến chậm một bước, chỉ thiếu một chút thời gian nữa thôi, là hắn có thể nhìn thấy cô! Chỉ thiếu một chút nữa thôi!

Cung Âu ngồi dưới đất, tim như bị dao cắt, gương mặt càng nhìn càng thấy gầy gò tiều tụy.

Hắn ngồi trên đát hai tiếng liền.

Ngồi lâu đến nỗi người như không còn cảm nhận được bất cứ cảm giác gì nữa.

Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài, tiếng thét chói tai của La Kỳ truyền đến, "A! Tại sao lại như vậy? Cung Âu, Cung Âu ở đâu?"

Có người chỉ đường cho La Kỳ.

La Kỳ vội vã đi đến cửa phòng, đập vào mắt bà là hình ảnh Cung Âu ngồi ở dưới đất lưng dựa vào giường, dáng vẻ tuyệt vọng.

Nhìn thấy hắn không có chuyện gì, La Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ tay vào ngực, chỉnh lại vành mũ.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, La Kỳ oán hận nói rằng, "Tại sao con chạy tới đây, lại còn giết người ở đây, ta đã nói rồi, chỉ cần con đính hôn với Mona, ta sẽ để Thời Tiểu Niệm cùng bảo bảo trở lại bên cạnh con, tại sao con còn muốn làm như thế?"

La kỳ cho rằng dưới cơn nóng giận Cung Âu đã giết tất cả mọi người.

"Người không phải là do giết thiếu gia, thời điểm chúng tôi đến đay thì nó đã như vậy rồi." Phong đức từ bên ngoài đi tới, đứng phía sau La Kỳ, cúi đầu, cung kính mà trả lời.

"Cái gì?" La Kỳ nhất thời sửng sốt, trên gương mặt mỹ lệ lộ ra vẻ căng thẳng, "Vậy bảo bảo đâu rồi, không phải nói bảo bảo đã ra đời rồi sao, các ngươi còn không mau đi tìm?"

Hai đứa trẻ trong bụng Thời Tiểu Niệm là huyết mạch của Cung gia.

Nghe vậy, Cung Âu vẫn ngồi dưới đất mới có phản ứng, môi mỏng mím lại rất chặt, nâng tầm mắt nhìn về phía La Kỳ, trong mắt là một mảnh u ám, như vực sâu không đáy.

"Bảo bảo?" Cung Âu cười lạnh một tiếng, từ dưới đất đứng lên, bước từng bước về phía La Kỳ, đứng ở trước mặt bà, đôi mắt tràn đầy thù địch nhìn về phía bà, "Bà cũng chỉ lo lắng cho đứa bé?"

"Đương nhiên, đó là cháu của ta."

La Kỳ nói như là chuyện đương nhiên, nét ung dung trên mặt đã thay bằng sự căng thẳng, bà chờ lâu như vậy, chờ mong lâu như vậy chính là chờ dòng dõi của Cung gia được sinh ra.

Nhưng bây giờ, ngay cả bóng dáng của bảo bảo nà cũng không được nhìn thấy.

"Khi anh trai còn sống, các người muốn anh ấy gánh tất cả trách nhiệm, ép anh ấy phải làm tất cả những chuyện mà ảnh không thích, anh ấy làm, cho tới khi chết, anh ấy vẫn chưa từng được làm chuyện mà mình thích." Cung Âu đứng trước mặt bà, lạnh lùng thốt, "Hiện tại, các người buộc tôi đính hôn, tôi đã đồng ý điều kiện đó, nhưng rồi sao, Thời Tiểu Niệm lại không thấy tăm hơi."

Hắn chầm chậm nói ra khỏi miệng, trong đôi mắt chỉ còn sự căm hận.

"......"

La Kỳ bị sự thù hận trong mắt làm cho hoảng sợ.

Lẽ nào con trai bà muốn hận bà sao?

"Các người là cha mẹ tôi, tôi không thể bắt các người chiều theo ý thích của tôi." Cung Âu thấp mâu trừng mắt về phía bà, nói ra từng chữ từng chữ một, "Nhưng La Kỳ, tôi nói cho bà biết, nếu như không tìm được Thời Tiểu Niệm, nếu như cô ấy không còn hô hấp nữa, tôi bảo đảm, Cung gia các người sẽ không có người kế thừa!"

"Cung Âu, con có biết là con đang ở đây nói cái gì hay không?"

La Kỳ khiếp sợ.

Hắn có ý gì, đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ sao? Loại lời này chỉ có những kẻ tầm thường ngoài đường phố mới nói ra được? Hắn ở lâu với Thời Tiểu Niệm nên cũng bị nhiễm theo cô ta rồi phải không.

Cung Âu trừng bà, mang theo thù hận, hắn đi qua người bà, cứng nhắc bước t về phía trước.

"Cung Âu."

La kỳ chuyển động con ngươi, quay người lại kéo tay hắn, cấn gắng trấn định nói, "Ta sẽ sắp xếp người đi tìm Thời Tiểu Niệm, trước tiên con hãy trở về cùng ta, Mona và cha mẹ cuả cô ấy còn đang ở lâu đài Cung gia."

"......"

Cung Âu tàn nhẫn mà hất tay bà ra.

La Kỳ nhìn mình bị Cung Âu hất tay ta, sững sờ vài giây, sau đó mở miệng nói, "Con đã tuyên thệ, con không thể nuốt lời, đây là việc con nên làm vì Cung gia, vì anh trai con mà gánh vác  trách nhiệm."

Đối với Cung Âu, mang Cung Úc ra luôn luôn rất hữu dụng.

Cung Âu không để ý tới bà, tiếp tục đi ra ngoài.

"Nếu con cứ để Mona một mình ở lâu đài, vạn nhất cha con tức giận lên đi tìm Thời Tiểu Niệm gây phiền phức thi phải làm sao bây giờ?" La Kỳ tăng thêm ngữ khí.

Nghe vậy, Cung Âu dừng bước chân.

Như được nghe một chuyện cười, Cung Âu nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía La Kỳ, "Bây giờ tôi còn sợ cha?"

Hắn nở nụ cười… cười đến trào phúng.

Bỗng nhiên, Cung Âu thu lại nụ cười, trừng mắt bà mà quát lên, "Hiện tại Thời Tiểu Niệm ngay cả sống hay chết tôi cũng không biết! Thì tôi còn sợ ông ta cái gì! Nửa năm, La Kỳ, các người đã nhốt mẹ của con trai tôi nửa năm rồi! Còn dùng cái trò này để uy hiếp tôi!"

Cha tàn nhẫn, danh vọng của Cung gia, trách nhiệm mà anh trai để lại, mỗi một lần đều dùng cái trò này!

Nếu như Thời Tiểu Niệm chết rồi, ông ta còn dùng chuyện này để uy hiếp hắn sao?

"......"

La kỳ đứng ở nơi đó, sắc mặt có chút tái nhợt.

Cung Âu lại nổi giận, mỗi một lần hắn phát hỏa, La Kỳ không dám kích thích hắn, bà chọn cách lặng lẽ mà đứng ở nơi đó.

"Trở lại, thay tôi chuyển cáo đến cha, các người tốt nhất đều nên khẩn cầu cho Thời Tiểu Niệm bình an, cô ấy chết rồi, tôi cũng không thèm Cung gia! Nếu như cô ấy chết ở trên tay các ngườii, Cung Âu tôi không cần cái mạng này nữa!"

Nói xong lời cuối cùng, Cung Âu khàn cả giọng mà rống lên, đôi mắt điên loạn mà trừng La Kỳ, bởi vì tâm tình kích động mà đôi mắt trở nên đỏ au, đỏ máu vậy.

Làm cho người khác không rét mà run.

"Con điên rồi?"

La Kỳ nghe những lời cuối của hắn, không khỏi nổi giận, nâng tay lên muốn tát hắn.

Cung Âu trừng mát nhìn bà, không chút nào né tránh.

La kỳ đứng ở nơi đó, tay cứng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn yên lặng mà thu tay về, đôi mắt mỹ lệ cũng trở nên đỏ, nhưng là bởi vì bị một tầng nước mắt phủ kín, "Cung Âu, lần đầu tiên ta chán ghét con bị mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng như vậy."

Mona đã nói với bà, Cung Âu luôn chấp nhất với mọi chuyện, hắn luôn coi nhận định  của mình là tốt nhất, chết cũng không thay đổi.

Trước đây, bà chấp nhận chứng hoang tưởng đó vì nó làm nổi bật được thiên tư của Cung Âu.

Hiện tại, bà căm hận nó đã hủy hoại con trai của bà, đứa con trai mà bà yêu nhất .

"......"

Cung Âu liếc nhìn khuôn mặt rưng rưng muốn khóc của bà, sắc mặt không hề có một chút thay đổi, hắn lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người rời đi.

Nhưng bước chân lại không thong thả như bình thường.

Dáng vẻ của Cung Âu lúc này như người quân nhân bị bại trận, dưới ngọn đèn nhìn bóng dáng đó cô đơn như vậy.

--------------------------------

Đau.

Đau đớn điên cuồng tiến vào trong xương tủy của cô, đau đến nỗi cả người cô như sắp tan vỡ ra vậy.

Thời Tiểu Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy bóng đêm bao trùm xung quanh, nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non.