Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 335: Oán hận đối với Cung Âu ngày một nhiều

Editor: shinoki

"Tôi không đói bụng."

Thờì Tiểu Niệm lạnh lùng nói, mặt không thay đổi ngồi vào một bên trên giường lớn.

"Thời tiểu thư, đây là bác sĩ dựa vào chế độ dinh dưỡng, căn cứ vào tình trạng thân thể của cô để lập ra, phu nhân căn dặn, phải làm theo lời bác sĩ." Charles nói, giọng nói ôn nhu giống như Phong Đức.

Thờì Tiểu Niệm nhìn hắn bày ra một cỗ bàn nhỏ, có trà chiều, động tác nho nhã mà ôn hòa.

Lời nói của hắn giống như là đang quan tâm cô, nhưng cô biết, trong mắt bọn họ và La Kỳ, cô chẳng khác nào người đẻ thuê.

Tạo ra tiểu sinh mạng cho Cung gia, sinh xong, cô có thể cút đi.

Thờì Tiểu Niệm ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn Charles, nói, "Tôi không muốn ăn, tôi đi xuống dưới một lát."

Cô từ giường đứng lên đi ra ngoài.

"..."

Charles nhìn trà và điểm tâm trên bàn, cau mày lại.

Hắn đuổi theo Thờì Tiểu Niệm, kiên nhẫn nói, "Thời tiểu thư, cô cần gì phải tự làm khó dễ mình, bảo bảo là của cô, cô cũng hy vọng nó có thể khoẻ mạnh lớn lên, không phải sao?"

Thờì Tiểu Niệm đứng ở cửa thang máy, nghe vậy, cười lạnh một tiếng, "Đúng vậy, bảo bảo là của tôi, vậy tại sao các người lại tới cướp?"

"Phu nhân để ý bảo bảo, chịu nhận bảo bảo, Thời tiểu thư hẳn phải vì thế mà cảm thấy vui mừng, rất nhiều đàn ông quý tộc đều có con riêng, vì đảm bảo danh tiếng quý tộc, nên đứa trẻ đó phải lưu lạc bên ngoài, suốt đời không có danh phận."

Charles nói.

"Cho nên tôi còn phải cảm ơn Cung gia sao?" Thờì Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười.

Đây là đạo lý của bọn cướp?

"Thời tiểu thư quá khích với phu nhân, phu nhân vẫn cố gắng quan tâm cô, hôm nay còn gọi điện thoại hỏi thăm cô." Charles đi theo Thờì Tiểu Niệm vào thang máy, cùng cô nói chuyện.

Trách nhiệm của hắn là để ý Thờì Tiểu Niệm, tận lực làm cô vui vẻ, yên lặng sinh hạ bảo bảo cho Cung gia.

"Vậy anh nhớ giúp tôi chuyển lời cho Cung phu nhân, bà ta và con trai bà ta đều là bọn cướp ra vẻ đạo mạo, hủy diệt cuộc sống của người khác còn tự cho là đúng." Thờì Tiểu Niệm lạnh lùng nói, "Nếu như con lớn lên trong Cung gia, đó mới là bi kịch."

Tương lai, chỉ biết ra vẻ đạo mạo, nghiêm trang như La Kỳ, hoặc cho rằng mình bất phàm như Cung Âu.

"..."

Charles đứng ở bên người cô, nghe vậy, kinh ngạc nhìn cô, trong lúc nhất thời không tìm được lời phản bác.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe được người khác mắng Cung gia.

Nếu nhưu bị lão gia nghe được, Thời tiểu thư sợ rằng không qua nổi ngày hôm nay.

Cửa thang máy mở ra trước mặt bọn họ, Thờì Tiểu Niệm đi ra tháp cao, phía dưới là một đám hộ vệ ngoại quốc, cô đi giầy đế bằng bước về phía trước.

Cô chọn một hòn đá mài bóng loáng ngồi xuống, nhìn nước biển phía dưới không ngừng vỗ vào vách đá, bắn lên một mảnh mát rượi.

Sóng biển dâng lên từng đợt từng đợt, không ngừng lại chút nào.

Nhìn nước biển vỗ vào vách đá, Thờì Tiểu Niệm có loại ảo giác, nếu như người rơi xuống, rất nhanh sẽ bị nuốt mất, không tìm được dấu vết.

"Thời tiểu thư, ngồi trên đá sẽ lạnh, ngổi lên đệm đi."

Charles nhanh chóng đem một cái đệm mềm tới, ôn hòa nói với cô.

"Tôi không cần." Thờì Tiểu Niệm lạnh lùng nói, "Tôi cần giấy và bút."

"Có thể, mời Thời tiểu thư ngồi lên đệm."

Charles nói.

"..."

Thờì Tiểu Niệm ngước mắt nhìn hắn một cái, không kiên trì nữa, đưa tay nhận lấy tấm đệm trên tay hắn.

Chỉ chốc lát sau, Charles mang tới một xấp giấy bút, kẹp giấy, bàn vẽ, biết cô là một hoạ sĩ, ngay cả giấy vẽ đều đã chuẩn bị xong.

Thờì Tiểu Niệm không phải muốn vẽ, cô viết xuống trên giấy một hàng chữ tiếng Trung thật to——

[Cung Âu, tôi hận anh!]

Viết xong, Thờì Tiểu Niệm gấp giấy thành một chiếc thuyền sau đó ném xuống.

Chiếc thuyền kia không đi về phía trước, trực tiếp bị nước biển vỗ vào vách đá, sau đó rơi xuống nước, không thấy được một chút dấu vết của thuyền giấy nữa.

"Thời tiểu thư, biện pháp cầu cứu này thật ngu xuẩn, chưa nói đến nơi này nước chảy xiết, thuyền giấy này đi theo hướng nước chảy cũng sẽ quay lại đây."

Charles nhắc nhở cô.

"..."

Thờì Tiểu Niệm mím môi, ánh mắt vô thần, tâm tư của cô bị Charles đoán được.

Cô cũng biết cách này rất đần, nhưng cô còn có cách gì, nơi này không một ai chịu để ý tới cô, bờ biển lại  không có người ở, ngay cả động vật cũng không đi qua.

Một phụ nữ có thai như cô làm sao chạy ra khỏi ngọn tháp cao vút này được, chỉ có thể nghĩ biện pháp cầu cứu.

Thờì Tiểu Niệm có chút tuyệt vọng, không dừng động tác trong tay tiếp tục viết ra oán hận đối với Cung gia trên giấy, sau đó gấp thành thuyền ném xuống.

Cô không ngừng viết, không ngừng gấp, không ngừng ném.

"Thời tiểu thư, tôi hiểu chữ Trung Quốc." Charles ngồi xuống bên người cô, có chút lúng túng nhắc nhở cô.

Cô ở trước mặt quản gia của Cung gia viết ra oán hận đối với Cung gia, hắn thấy hơi lúng túng.

Thờì Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, thần sắc không thay đổi, không có một chút chột dạ, cô tiếp tục gấp thuyền giấy, sau đó ném xuống.

Cô ngắm nhìn biển khơi nói, "Tôi biết phương Tây cũng có hải thần, anh nói xem hải thần thấy nỗi oán hận của tôi có tới giúp tôi không?"

Một người tuyệt vọng đến dạng gì mới tin tưởng có thần linh tồn tại.

Charles đứng bên người cô, không nói ra lời, nhìn cô viết từng câu từng chữ, cau mày nói, "Thời tiểu thư, cô thật sự hận Cung gia như vậy sao?"

"Bọn họ giống như những tên cướp xông vào cuộc sống của tôi, cũng không cho tôi phản kháng, bây giờ, bọn họ còn muốn hủy diệt tương lai của tôi, hủy diệt tương lai của con tôi." Thờì Tiểu Niệm nói từng chữ từng chữ, chuyển mắt nhìn về phía Charles, "Nếu như là anh, anh sẽ không hận bọn họ sao?"

"Đứa trẻ có thể lớn lên trong gia đình quý tộc là vinh dự."

Charles nhắc nhở cô.

"Xin lỗi, thứ vinh dự kia ở trong mắt tôi không đáng giá một đồng." Thờì Tiểu Niệm tiếp tục gấp thuyền giấy thả xuống biển, hai tròng mắt ảm đạm trống rỗng nhìn nước biển trong nháy mắt nuốt mất giấy thuyền.

"..."

Charles trầm mặc đứng bên người cô, trên thế giới này mọi người đều có lập trường riêng của mình, lập trường bất đồng, nhìn thế giới cũng khác nhau.

Chẳng qua là Thời tiểu thư oán hận Cung gia như vậy, làm sao chịu an tâm dưỡng thai.

Sợ rằng cô sẽ còn nghĩ ra nhiều biện pháp chạy trốn hoặc cầu cứu.

Thật là nhức đầu.

Thờì Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, gió biển thổi vào, gió rất lớn, thổi tung mái tóc dài của cô.

Bàn tay cô đặt trên một chiếc thuyền giấy.

Gió thổi một cái, thuyền giấy liền bị thổi rơi, mang hận ý nồng nặc của cô ra chỗ xa hơn.

...

Một thành phố xinh đpẹ ở Anh quốc, trong một pháo đài cổ kính đang diễn ra một bữa tiệc quý tộc

Bóng đêm bao phủ cả tòa pháo đài, người trẻ tuổi mặc quần áo hoa mỹ tụ tập chung một chỗ khiêu vũ

Có ban nhạc đang chơi vũ khúc.

Các nam nhân thành thục tụ tập chung một chỗ đàm luận diện tích đất và số đảo mà mình sở hữu, bạn gái của họ ngồi trên một chiếc bàn dài thưởng thức thịnh yến, người người quần áo gọn gàng, đồ trang sức, châu báu không thiếu.

Có lẽ bản chất con người đều giống nhau, vì vậy đàn bà quý tộc tụ tập chung một chỗ là để khoe khoang chồng, khoe khoang con trai con gái, cũng là để khoe khoang sủng vật của mình…

Điểm này, ở trên Kim tự tháp hoặc ở dưới mọi người đều giống nhau như đúc.

La Kỳ ngồi ở vị trí chính giữa, đưa chiếc mũ đội đầu hoa lệ cho nữ hầu sau lưng, đưa tay cầm một ly rượu đỏ lên nhàn nhạt thưởng thức.

Bà là người phương đông nên nổi bật giữa một đám phụ nữ tóc vàng mắt xanh.

Toàn bộ trông cậy vào chồng và con trai bà, chồng bà là chủ một trang trại rượu, đang chuẩn bị làm một mẻ rượu lớn vượt mặt gia tộc Lancaster, con trai bà là tiêu điểm gây chú ý của toàn thế giới, gần đây vừa tiêu thụ được một số lượng lớn người máy giới hạn, ngọn gió đang thịnh.

"Chồng tôi bảo tất cả mọi người trong công ty  nhìn chằm chằm máy vi tính, mới giành được một vé, mua được một người máy." Một phu nhân quý tộc nói với La Kỳ, "Đàn ông đều lên cơn sốt mê khoa học kỹ thuật, lúc chồng tôi lấy được người máy, còn cao hứng hơn khi mua được một đảo mới."

"Số lượng quá ít, con trai nhỏ của tôi không mua được, vì thế buồn rầu mấy ngày. Cung phu nhân, có thể giúp tôi năn nỉ một chút được không, tôi nguyện ý trả nhiều hơn gấp đôi." Một phu nhân khác cũng nói theo.

La Kỳ nghe mọi người trong bàn tâng bốc, chân mày mang một vẻ đắc ý không che giấu được, ưu nhã buông ly rượu xuống nói, "Tôi không hiểu chuyện N.E lắm, nhưng tôi nhất định sẽ đi hỏi cho các vị."

"Cung phu nhân lên tiếng, khẳng định không thành vấn đề."

"Người trẻ tuổi bây giờ đều là dựa vào cha mẹ, có thể tự mình xông trận như Cung thiếu gia đây thiên hạ đã ít lại càng ít, Cung phu nhân thật là có phúc."

"Cung thiếu gia được nữ hoàng khen ngợi, là niềm kiêu hãnh của quốc gia, đây là vinh dự lớn."

"..."

La Kỳ nghe cực kỳ vui vẻ, ngồi ở chỗ đó nói, "Các vị quá khen rồi."

"Đúng rồi, tôi còn nghe nói, Cung gia muốn kết thân cùng gia tộc Lancaster, Cung thiếu gia và Mona tiểu thư còn bị truyền thông chụp hình đi chung với nhau. Đây chính là đại sự náo động toàn bộ Âu Châu." Có phu nhân nói.

La Kỳ mỉm cười, "Chuyện của người trẻ tuổi để cho người trẻ tuổi tự lo đi, tôi hoàn toàn tán thành."

Lời này nghe khiêm tốn, nhưng vừa ra chính là khẳng định đáp án này.

tất cả phu nhân Trên bàn ăn xôn xao, ánh mắt của mọi người trong lúc nhất thời phong phú nhiều màu sắc, có hâm mộ, cũng có ghen tị, cũng có không cam.

Nhưng cuối cùng, mọi người cũng hóa thành tiếng chúc mừng giống nhau.

Ai bảo trên bàn ăn này không có gia tộc nào vượt qua nổi Cung gia, mọi người trừ tang bốc cũng không thể làm gì.

Bên này nhiệt nhiệt nháo nháo đất nói, bỗng nhiên nghe xa xa âm nhạc dừng lại, vũ điệu nhịp bước thanh cũng dừng lại.

Các phu nhân Trên bàn ăn rối rít quay đầu.

Chỉ thấy người trẻ tuổi bên kia đều dừng khiêu vũ, nhìn về phía cửa.

Ánh đèn lưu chuyển, rắc đầy những tia sang vàng.

Có một trận hô nhỏ kinh ngạc vang lên trong pháo đài.

La Kỳ ngồi ở chỗ đó, theo ánh mắt của những người trẻ tuổi nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Cung Âu mệt mỏi đứng ở đó.

Cung Âu tới. Cung Âu mặc âu phục màu xám tro, dáng người cao ngất, đẹp trai, mặt mũi anh tuấn ở dưới ánh đèn tỏ ra lãnh nghị, đường nét rõ ràng, môi mỏng vểnh lên, không có một chút độ cong, sống mũi cao thật không thua người ngoại quốc, đôi mắt màu đen thâm thúy nhìn bốn phía, như đang tìm kiếm cái gì đó.