Editor: Yuhina
"…"
Cung Âu ngồi ở chỗ đó, thân thể không nhúc nhích, tay càng thêm dùng sức mà nắm chặt mảnh thủy tinh.
Mảnh thủy tinh đã sớm cắt vào lòng bàn tay hắn, máu tươi chảy vào giữa ngón tay, từng giọt từng giọt một rơi xuống tấm thảm trên sàn nhà, tấm thảm trắng nõn điểm xuyết những giọt máu tươi.
"Ngày hôm nay, nếu ta nói cho con tung tích của Thời Tiểu Niệm, một lần nữa con và cô ta lại ở cùng nhau, như vậy thì con và cha con sẽ thực sự trở mặt với nhau." La Kỳ biết đó là hình ảnh rất đáng sợ.
"…"
"Con cưới Mona, gánh vác hết trách nhiệm của gia tộc, ta sẽ khuyên cha con, để Thởi Tiểu Niệm ở lại bên cạnh con, như vậy cô ta còn có thể chăm sóc đứa trẻ, như vậy không tốt sao" La Kỳ thành tâm thành ý ddauw ra lời khuyên, đây đã là nhượng bộ cuối cùng của bà.
Bà luôn phải duy trì tình phụ tử của hai người mà không được để xảy ra tranh chấp.
Bà duy trì quá mệt mỏi rồi.
"Dùng danh nghĩa của anh trai tôi, cái gì mà chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, cái gì mà không bắt cóc" Cung Âu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nụ cười trào phúng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía La Kỳ.
Đôi mắt ửng đỏ của La Kỳ nhìn thẳng vào hắnhắn.
Cung Âu nhìn chằm chằm bà, khóe môi nhếch lên, vừa là trào phúng, lại vừa như cay đắng, "Nêu đồng ý, tôi cưới Mona, để Thời Tiểu Niệm phải chịu oan ức làm tình nhân; không đồng ý, tôi phải xin lỗi anh trai tôi, xin lỗi Cung gia, Thời Tiểu Niệm hoặc là chết hoặc bị giam lỏng cả đời, vĩnh viễn tôi cũng sẽ không được gặp lại cô ấy, có đúng không"
Hắn nói một cách bi thương, đồng ý không được mà không đồng ý cũng chẳng xong.
La kỳ nhìn đôi mắt của hắn, nói, "Cung Âu, mỗi người đều có một lập trường riêng, cha của con muốn danh vọng cho Cung gia, ta muốn gia đình chúng ta hòa hợp."
"Vậy tôi thì sao" Cung Âu nhìn bà, cười hỏi, "Các người đã hỏi qua mong muốn của tôi chưa"
Dựa vào cái gì bọn họ muốn cái gì là phải có thứ đó, vậy hắn thì sao.
"Cung Âu"
"…"
Cung Âu không nói lời nào.
Trầm mặc ở đó.
Cung Âu bỗng nhiên lên tiếng, bỏ mảnh thủy tinh đã nhuốm máu ra, trong lòng bàn tay máu thịt đã trở nên be bét, hắn đứng lên khỏi ghế salom, đi ra ngoài, mở miệng nói, "Tôi sẽ cân nhắc."
Giọng nói kia nặng nề đến cay đắng.
La kỳ nhìn bóng lưng của hắn, nhìn từng giọt máu đang nhỏ xuống từ trên tay của hắn, từng giọt từng giọt rơi xuống, vết máu in xuống mặt đất, dọc theo con đường hắn đi.
Lòng của bà không ngừng đau theo.
Thời gian trôi đi, phong cảnh ở tháp cao cũng biến thành cũng biến ảo theo từng mùa, buổi sáng toàn bộ bãi biển đều được bao phủ bởi một lớp sương mù ẩm ướt, xa xa nhìn tới, tầm mắt như bị che khuất.
Thời Tiểu Niệm vẽ quang cảnh đầy sương mù kia, đem bản vẽ gấp cất vào trong ‘ Nhật ký bảo bảo’.
Cô đứng ở giá vẽ có vẻ đã lâu, thân thể có chút mệt mỏi.
Thân thể càng ngày càng trở nên nặng nề, khiến cho cô không thể đứng lâu, nhức eo đau lưng suốt ngày.
"Thời tiểu thư, trong khoảng thời gian này sương mù sẽ không tan nhanh đâu, mau vào trong đi thôi." Charles đứng trong sương mù dày đặc, trên tay cầm một cây dù đen che sương mù cho Thời Tiểu Niệm.
Bộ âu phục trên người ông đã có chút ẩm ướt.
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, một tay đỡ eo đi về phía tháp cao.
Đứng ở cửa, cô nhìn về đám sương mù phía ngoài, đưa tay ra chạm vào, đầu ngón tay lành lạnh, cô không nhịn được hỏi, " Charles, còn 13 ngày nữa là đến ngày dự sinh của tôi, đúng không?"
"Đúng, Thời tiểu thư."
Charles gật đầu.
"Cũng chỉ còn lại 13 ngày." Thời Tiểu Niệm nói rằng, âm thanh đều đều nghe không ra cảm xúc gì, cô nhìn đám sương mù trước mặt, "Sương mù quanh bờ biển thật đẹp, có đúng không?"
"Vâng."
"Ông thử nói xem, có phải tôi rất đáng khinh không, bị giam lỏng lâu như vậy, chợt bắt đầu cảm thấy nơi này thật đẹp, đẹp đến nỗi tôi không muốn rời đi." Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa nhìn đám sương mù lượn lờ nói, nở nụ cười tự giễu địa một tiếg.
Charles đứng bên cạnh người cô, thân thể hơi chuyển một chút, dời tầm mắt nhìn về phía cô, khuôn mặt thanh tú, đơn thuần, nhìn nụ cười cay đăng nơi khóe môi cuả cô không khỏi nói ra suy nghĩ trong lòng mình, " Không phải Thời tiểu thư cảm thấy nơi này đẹp, mà cô không muốn cùng bảo bảo tách ra."
Chỉ còn dư lại 13 ngày.
Sau khi bảo bảo ra đời, cô và bảo bảo sẽ bị tách ra, cô không nỡ.
Đúng vậy a.
Cô không muốn cùng bảo bảo tách ra.
"Tôi chưa từng nghĩ rằng, duyên phận của tôi và bảo bảo chỉ ngắn ngủi có mấy tháng mang thai mà thôi." Thời Tiểu Niệm nháy mắt một cái, có chút chua xót nói ra, "Ông biết không, tôi là đứa trẻ bị vứt bỏ, từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi tìm cha mẹ đẻ cuả mình, thậm chí thỉnh thoảng còn oán hận bọn họ."
"Thời tiểu thư"
Charles nhìn về phía cô.
"Hiện tại nghĩ lại, hay là bọn họ có nỗi khổ tâm trong lòng nên mới vứt bỏ tôi như vậy." Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt có chút ửng hồng, "Có thể tương lai, tôi cũng sẽ bị oán hận như vậy."
"Thời tiểu thư, sẽ không, tương lai tôi nhất định lấy nhật ký cho bảo bảo xem."
Charles lập lời thề với cô.
"Cảm tạ."
Thời Tiểu Niệm nhìn đám sương mù dày đặc phía ngoài gật gật đầu, âm thanh mang theo sự cảm kích.
Cô thật sự không muốn cho những đứa con của mình mang nỗi oán hận.
"Thời tiểu thư, sau khi rời khỏi nơi này, cô đã có tính toán gì chưa" Charles nhìn cô hỏi, ngữ khí thân thiết.
Làm bạn với Thời Tiểu Niệm lâu như vậy, Charles nhìn thấy ở trên người người phụ nữ trẻ tuổi này vài thứ khác với giới quý tộc.
Ông nhìn cô, từ liều mạng nghĩ biện pháp cầu cứu, muốn chạy trốn cho đến khi tâm hóa thành tro chấp nhận số phận, nhìn cô từng quyết tuyệt nhìn chằm chằm vào biển khơi mệnh mông vô tận kia, đến cuối cùng lại không nhẫn tâm làm ngọc nát.
Một người phụ nữ cứng cỏi.
"…"
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ đứng ở nơi đó, nhìn đám sương mù dày đặc phía trước, đôi mắt hoàn toàn u ám, đôi mắt đó bị bóng tối che lấp.
Sau khi rời khỏi nơi này, có tính toán gì chưa
Cái gì cô cũng không có, còn có thể như thế nào, bắt đầu lại từ đầu sao, làm sao có thể bắt đầu lại đây, ngày cả đứa con mang nặng đẻ đau cũng không giữ được, ngoại trừ tuyệt vọng cũng chỉ còn tuyệt vọng mà thôi.
Có lẽ, đám sương mù nơi giữa biển khơi kia là chỗ tốt nhất giành cho cô.
"Thời tiểu thư, mặc kệ sau này sẽ ra sao, tôi hi vọng cô có thể bình an sống tốt." Charles đứng bên cạnh cô, dùng tiếng trung nói rõ ràng.
" Charles."
"Tôi đây."
"Ông đã từng nếm trải cuộc sống khi mà cái gì mình cũng mất hết chưa" Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi, "Cái gì cũng bị mất, còn ông thì vô lực phản kháng vô lực giãy dụa, ngoại trừ hận, cái gì cũng không làm được."
"…"
"Nhưng mà hận, cũng không có bất kỳ chỗ nào để dùng."
"…"
Charles kinh ngạc mà nhìn cô, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì để an ủi cô.
Ngoại trừ hận, cái gì cũng đều không làm được.
Phải tuyệt vọng tới trình độ nào mới có thể nói ra những lời như vậy.
Trong thời gian làm lễ rửa tội, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm càng buồn bã hơn, cô xoay người, đi về phía thang máy.
Charles nhìn cô muốn lên lầu, vội vàng nói, "Thời tiểu thư, hôm nay không cần kiểm tra."
Thời Tiểu Niệm giống như không nghe được lời nói đó, đi thẳng vào trong thang máy.
Trở về phòng, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế salông, thấp mâu nhìn cái bụng càng lúc càng lớn của mình, trên tay lật quyển ‘Nhật ký bảo bảo’.
Cô đã vẽ rất nhiều rất nhiều khung hình trong quyển truyện tranh này.
13 ngày.
Chỉ còn dư lại 13 ngày.
Không biết có phải là cảm ứng được tâm tình của cô không tốt, bụng của cô bỗng nhiên bị đá một cái, Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày lại, vẻ mặt buồn bã khẽ lộ ra nụ cười hiếm thấy, "Đừng nghịch ngợm như vậy, hai con đồng thời đá, không sợ làm đau mẹ sao"
Như nghe hiểu được lời của cô, bảo bảo lại thật sự không tiếp tục đá cô, vô cùng ngoan ngoãn.
Thời Tiểu Niệm đưa tay lên cầm bút, chuẩn bị đem tình cảnh này vẽ ra.
Mỗi một lần bảo bảo cùng nhau chuyển động, cô đều sẽ cẩn thận mà nhớ kỹ, bởi vì tương lai cô thậm chí còn không được nghe bảo bảo mở miệng gọi mẹ.
"Cộc cộc."
Cửa bị gõ hai lần.
"Mời vào."
Thời Tiểu Niệm gáp quyển truyện tranh lại,đặt sang một bên, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, hai bác sỹ mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang trắng mang theo dụng cụ tới, "Thời tiểu thư, Quản gia Charles bảo chúng tôi tới kiểm tra thân thể cho cô."
"Tốt."
Thời Tiểu Niệm không có từ chối, cởi áo khoác trên người ra, đưa cánh tay để họ đo huyết áp.
Một bác sỹ ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, lông mày có một vết sẹo mờ, âm thanh rất khàn, "Thời tiểu thư, xin hãy để tay ở nơi này."
Thời Tiểu Niệm không dị nghị duỗi tay ra, bác sỹ đột nhiên cầm tay cô, đầu ngón tay cọ cọ vào trong lòng bàn tay của cô.
Thời Tiểu Niệm cả kinh, phản cảm trừng mắt về phía người kia, muốn thu tay về.
Chỉ thấy bác sỹ kia ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nháy mắt với cô, như là đang ám chỉ cái gì đó, một giây sau, Thời Tiểu Niệm cảm giác có một tờ giấy được nhét vào trong tay mình.
"…"
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn vị bác sỹ này.
"Thời tiểu thư, bây giờ tôi sẽ đo huyết áp cho cô." Bác sỹ kia bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra mà nói rằng, đo huyết áp cho cô.
Một bác sỹ khác thì lại đứng ở bên cạnh lấy ống nghe ra, không chú ý tới tình cảnh này.
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm giật giật, sau đó chuyển tờ giấy nhỏ sang tay phải, dùng áo khoáng để che tờ đi.
Trên tờ giấy viết một loạt tiếng Trung
Nhìn thấy hàng chữ này, cả người Thời Tiểu Niệm đều ngây người, kinh ngạc nhìn về phía bác sỹ đang đo huyết áp cho mình.
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm nắm chặt tờ giấy, hướng về phía vị bác sỹ khác bên cạnh nói, "Thật không tiện, có thể lấy cho tôi một lọ thuốc canxi khác được không, lọ lần trước bị tôi làm rơi mất rồi."
"Tốt đẹp."
Người kia gật đầu, không có nửa điểm hoài nghi, không biết gì quay người rời đi.
Cửa vừa được đóng, Thời Tiểu Niệm liền nhìn về phía bác sỹ còn lưu lại kia, cẩn thận hỏi, "Anh là ai anh muốn làm gì."
"Xin Thời tiểu thư đừng lo lắng, tôi tới đây là để cứu cô."