Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 327: Cung Âu hối hận rồi

Editor: Yuhina

Dễ dàng tin tưởng như vậy

Sao cô không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, không, đấy cũng là chuyện tốt.

Cung Âu sắp bị mâu thuẫn của chính mình làm cho phát điên lên rồi.

"Vâng, Đúng vậy, Cung tiên sinh, tôi làm gì sai sao" không phải Cung tiên sinh bảo bà nói dối Thời tiểu thư, nói là xe cứu thương đúng lúc tới cứu cô ấy sao

Sắc mặt Cung Âu tái xanh, "Không có, không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây"

"Chờ chút, Cung tiên sinh, có một chuyện đáng lẽ tôi nên nói cho ngài sớm hơn mới phải."

"Nói" Cung Âu lạnh lùng nói.

"Tuy rằng thân thể cuả Thời tiểu thư không có gì đáng ngại, nhưng tôi cảm thấy tâm tình của của cô ấy xuống rất thấp, tôi lo lắng sức chịu đựng về mặt tinh thần của cô ấy không được tốt lắm, điều này cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến thai nhi." Bác sỹ Diệp nói ra suy nghĩ của mình.

"Bà có ý gì"

"Cảm xúc của phụ nữ có thai sẽ dễ bị kích động hơn so với người bình thường, vì thế nên việc luôn duy trì tâm trạng vui vẻ là chuyện cực kỳ quan trọng, nhưng ở phương diện này Thời tiểu thư làm không được tốt lắm." Bác sỹ Diệp nói.

"Được rồi, tôi biết rồi"

Cung Âu nói một cách lạnh lùng, trực tiếp ngắt điện thoại, đem điện thoại di động ném qua một bên, trên khuôn mặt anh tuấn chỉ còn lại vẻ mù mịt, giữa lông mày lộ ra sự mệt mỏi.

Tâm tình xuống rất thấp.

Đương nhiên phải thấp rồi, hết lần này đến lần khác bị hắn kích thích.

Sức chịu đựng về mặt tinh thần không được tốt lắm, cô ấy đã gặp phải rất chuyện nhiều lắm, không phải đều khỏe mạnh vượt qua sao, không đạo lý cửa ải này cô không qua được. Cô nhất định sẽ không có chuyện gì, cô ấy nhất định sẽ vượt qua được

Cung Âu cụp mắt, tầm mắt rơi vào trên cây dương cầm, ngón tay thon dài lướt qua mép cây dương cầm.

Anh.

Những việc hắn làm hiện tại là đúng sao

Hắn không thể vượt qua được chính bản thân mình, lại nghĩ đến an toàn của Thời Tiểu Niệm, vì thế nên mới đẩy cô ây đi, nhưng vừa đẩy cô ấy ra ngoài, hắn liền cảm thấy không thoải mái, cô sinh bệnh, hắn lại càng không thoải mái.

Cung Âu đi ra ngoài một mình, đôi mắt đen ngước nhìn xung quanh, trước đây, hắn chưa bao giờ cảm thấy tòa pháo đài này lớn.

Hiện tại mất đi Thời Tiểu Niệm.

Hắn mới phát hiện nơi này trống trải quá mức.

Cung Âu đi về phía ban công, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn khu rừng xanh tươi phía trước, hai tay ép ở trên ban công, trong đôi mắt chỉ còn lại sự bài xích tối tăm mù mịt.

"Thiếu gia."

Phong Đức đi về phía trước, trên tay bưng một cốc nước nóng, "Tôi chú ý mấy ngày nay thỉnh thoảng ngài có ho khan vài tiếng, đây là nước do phòng y tế đặc biệt điều phối, giúp cho việc khỏi ho tiêu đờm."

Cung Âu như không nghe gì, đầu cũng không suy chuyển, bỗng nhiên, bàn tay của hắn đặt lên cây cột, nhảy lên lan can, sau đó ngồi xuống lan can, đôi chân thon dài lắc lư trên không trung.

"Thiếu gia" Phong Đức khiếp sợ nhìn Cung Âu, hắn muốn làm gì

"Đi ra, để tôi yên tĩnh một lúc"

Cung Âu không kiên nhẫn nói.

Hắn ghét nhất là có người gây ồn ào ở bên cạnh.

"…"

Nhưng đây là lan can ngoài ban công.

Phong Đức lo âu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Cung Âu, không có sức khuyên can, không thể làm gì khác hơn là nói, "Vâng, thiếu gia."

Nếu cứ ở đây mà khuyên thiếu gia, thì thà ra bảo người hầu chuẩn bị chiếc đệm hơi phía dưới còn hơn, phải phòng ngừa vạn nhất.

Trước đây Thiếu gia không như vậy, từ sau lần Thời Tiểu Niệm bò ra ban công, thiếu gia cũng bắt đầu dùng chiêu này, hoàn toàn không biết hành động đáng sợ biết bao nhiêu.

Nghĩ như thế, Phong Đức xoay người đang muốn rời đi, đột nhiên Cung Âu lại gọi ông lại, "Phong Đức"

"Vâng, thiếu gia."

Phong Đức lập tức đứng lại ngừng bước đi.

Cung Âu chuyển tầm mắt nhìn về phía ông, đôi con ngươi đen thâm trầm không thấy đáy, tiếng nói lạnh lẽo từ tính, "Ông gạt quá nhiều người phụ nữ như vậy"

"Thiếu gia, tôi qua lại bình thường, bình thường, mối quan hệ rất tốt." Phong Đức không nhịn được ngắt lời hắn, tức xạm mặt lại, bác bỏ lời của hắn.

Sao mỗi lần thiếu gia hỏi về vấn đề tình cảm, mở màn đều nói câu này với ông.

"Ông dám ngắt lời của tôi"

Sắc mặt Cung Âu  trầm xuống.

Lão già này chán sống rồi.

Phong Đức cúi đầu, "Không dám, thiếu gia ngài nói tiếp đi, tôi nghe."

"Ông gạt quá nhiều người phụ nữ như vậy, có người nào khi chia tay còn thương tâm không muốn chia tay không" Cung Âu ngồi ở trên lan can ban công lạnh lùng hỏi.

Có phải hắn quá không bình thường rồi không.

Hắn biết, hắn vốn là không phải là người bình thường.

"Tất nhiên là có." Phong Đức gật gật đầu, nói chuyện nhẹ nhàng và lịch sự, "Tôi đã từng vì một người phụ nữ mà uống rượu giải sầu, mất hai tháng để tạm quên đi đoạn tình yêu này."

Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng theo dõi ông, "Tại sao lại chia tay"

"Bởi vì tôi không có khả năng đưa cho cô ấy thứ mà cô ấy muốn, thế nên đành để cho cô ấy lựa chọn người đang ông khác." Phong Đức nói.

"Ông thật là hào phóng." Cung Âu hừ lạnh một tiếng, hắn không làm được, nếu như hiện tại bên cạnh Thời Tiểu Niệm có một người đàn ông khác, hắn sẽ nổi điên.

"Đây là vì muốn tốt cho người phụ nữ kia, tôi không đủ khả năng thì cũng không thể gây trở ngại cho người khác." Phong Đức mạch lạc nói ra, "Nếu như nói, tôi không đủ khả năng để cho cô ấy thứ tốt hơn, mà cô ấy vẫn nguyện ý theo tôi, cho rằng theo tôi là hạnh phúc, thì đương nhiên tôi sẽ không chia tay với cô ấy."

Từ trước đến nay, quan hệ giữa ông và phụ nữ đều bắt đầu trong hòa bình, kết thúc trong hòa bình, chưa bao giờ xé rách mặt nhau.

"…"

Cung Âu khinh thường liếc nhìn ông một cái.

"Mọi người phụ nữ đều cần sự tôn trọng." Phong Đức nói, "Thiếu gia, tôi không nói quas nhiều chứ, vậy tôi đi xuống trước."

Cung Âu để ông đi, bỗng dưng, ánh mắt lẫm liệt, "Chờ chút, ông vừa mới nói cái gì"

Phong Đức dừng chân lại, không hiểu gì nhìn về phía hắn.

Cung Âu đột nhiên từ trên ban công nhảy xuống, nhìn Phong Đức đang hãi hùng khiếp vía, trên mặt đổ một trận mồ hôi hột.

Cung Âu từ trên ban công nhảy xuống, một tay nắm lấy cổ áo Phong Đức, con ngươi đen lạnh lùng trừng ông, "Ông mới vừa nói cái gì"

Vẻ mặt Phong Đức mờ mịt nhìn Cung Âu, bị hắn trợn mắt nhìn, trong lòng không khỏi sợ hãi, "Thiếu gia, vừa rồi tôi nói nhiều rồi."

"Không phải câu này"

"Mọi người phụ nữ để cần được tôn trọng"

"Không phải" Cung Âu nhíu mày trừng mắt về phía ông, "Ông mới vừa nói cái gì sẽ không chia tay với cô ấy"

Phong Đức bị hắn nắm cô áo khiến cho hô hấp trở nên khó khăn, suy nghĩ một chút nói rằng, "Nha, nếu như tôi không đủ khả năng để cho cô ấy thứ tốt hơn, mà cô ấy vẫn nguyện ý theo tôi, cho rằng theo tôi là hạnh phúc, thì đương nhiên tôi sẽ không chia tay với cô ấy."

"Tại sao"

Cung Âu trừng mắt hỏi ông.

Tại sao.

EQ của Thiếu gia thật là quá thấp mà, cái này còn muốn hỏi tại sao.

Phong Đức lặng lẽ nghĩ, sau đó mở miệng trả lời, "Bởi vì tôi để cho cô ấy lựa chọn một cuộc sống khác, nếu cuộc sống đó không khiến cho cô ấy vui vẻ, vậy làm sao tôi có thể cam lòng để cho cô ấy sống một cuộc sống không có hạnh phúc. Đây không phải là tôn trọng phụ nữ sao"

Đôi mắt Cung Âu sâu thẳm.

Để cho cô lựa chọn một cuộc sống khác, không vui vẻ hơn so với đi theo hắn

Cung Âu đứng trước mặt Phong Đức, chậm rãi buông lỏng tay ra, xoay người rời đi, vẻ mặt đầy sự phức tạp, môi mỏng khẽ mím.

Hắn bước vào, xuyên qua hành lang thật dài, đi về phía thư phòng, phía trước cửa sổ được đặt một tấm thảm lớn của Pháp.

Thỉnh thoảng Thời Tiểu Niệm sẽ ngồi ở chỗ đó vẽ vời, vẽ một khuôn mặt tròn tròn, đáng yêu lại không mất đi vẻ tinh khiết.

Ánh mặt trời sẽ chiếu vào người cô.

Mỗi một góc độ đều đẹp đến nỗi hắn không cách nào dời ánh mắt đi.

Nhưng bây giờ, những thứ này đã không còn rồi.

Mỗi ngày cô đều nằm ở trong một căn phòng đi thuê nho nhỏ, dùng bàn ăn làm bàn làm việc, nằm ườn trên đó vẽ vời.

Trước đây, mỗi khi cô sáng tác trên môi cô luôn hiện hữu nụ cười, nhưng bây giờ, hắn nhìn trong hình ảnh giám sát nho nhỏ không còn thấy nét cười đó đâu nữa, cô đã hoàn toàn xem việc sáng tác truyện tranh là phương thức kiếm tiền.

Cung Âu đi vào trong thư phòng, ngồi xuống dưới thảm, đôi chân thon dài mở rộng ra, sau đó bật ti vi lên, mở game ‘ Nữ hiệp tý hon’ ra.

Hắn cầm lấy tay cầm của máy chơi game, điều khiển nữ hiệp một đường chém giết, trên gương mặt anh tuấn không có chút cảm xúc gì.

"Cung Âu, thì ra anh đang ở nơi này à."

Mona mặc một chiếc áo ngủ ngắn cũn cỡn từ bên ngoài đi tới, mái tóc vàng óng ả được thả tùy ý ở trên vai, cực kỳ quyến rũ, cô ta mỉm cười đi tới bên cạnh Cung Âu, ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn tay cầm máy chơi game trong tay hắn, "Anh đang chơi game hả, để em chơi cùng với anh."

Tìm được càng nhiều sở thích chung của người yêu, thì càng có nhiều đề tài để thảo luận, đây cũng là một bước để đi vào trái tim của nửa kia.

Nói xong, Mona cầm lấy tay cầm máy chơi game bên cạnh, ngẩng mặt lên nhìn màn hình TV, nụ cười trên mặt lập tức ngưng trệ.

Game trên màn hình rất đơn giản, là một trò chơi nhỏ vượt chướng ngại vật.

Nhưng vai chính này rõ ràng là Thời Tiểu Niệm.

Cung Âu lại chơi một game ‘low’ như vậy, chẳng phải hắn là thiên tài khoa học công nghệ sao.

Chốc lát sau, Mona đông nở nụ cười cứng ngắc nhìn về phía Cung Âu, ngữ khí hết sức ôn hòa, cố gắng đè nén sự đố kị, "Cung Âu, trò chơi này quá ‘low’ rồi, chúng ta chơi mấy trò thi đấu đối kháng đi"

"…"

Cung Âu không thèm nhìn cô ta một chút nào, coi cô ta như không khí, cầm tay cầm của máy chơi game tiếp tục chơi.

"…"

Mona bị lơ đẹp, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lúng túng, cắn cắn môi, nhìn hắn nghiêm túc chơi game, trong đôi mắt chỉ có đau thương, "Trò chơi này hay như vậy sao"

Tại sao mỗi ngày cô xuất hiện trước mắt hắn, hắn đều coi như không nhìn thấy

"…"

Cung Âu không để ý đến cô ta, tiếp tục điều khiển tay cầm, đôi con ngươi đen thẳng tắp nhìn nữ hiệp tý hơn trên màn hình, đi thẳng một đường, chem. Hết tiểu quái cho đến boss nhỏ boss lớn.

Rốt cục, nữ hiệp tý hon chiến thắng, cứu  được phu quân ra, trên màn hình hiện ra chữ winner rất to.

Trên TV tiếng nhạc báo hiệu đã chiến thắng.

Nghe được tiếng nhạc chiến thắng này, lông mày của Mona đang nhăn lại cuối cùng cũng dãn ra, nỗ lực nặn ra một nụ cười, "Được rồi, game đã kết thúc rồi, chúng ta đi ra ngoài một chút đi, đi chơi golf được không"

Cô  không thể chờ được nữa, phải khiến cho tầm mắt của hắn rời khỏi màn hình TV.

Ánh mắt Cung Âu nham hiểm mà nhìn màn hình TV, nhìn nữ hiệp tý hon cùng phu quân tiến vào trong căn nhà màu hồng, môi mỏng hơi cuộn lên, nói ra từng chữ từng chữ một, "Tôi hối hận rồi."

"Cái gì"

Mona sửng sốt một chút, không hiểu gì nhìn hắn.