Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 319: Bóp cổ cô ta

Editor: Yuhina.

"Ta đọc trên báo thấy nhiều tin tức về con có sự xuất hiện của Mona, đây không phải rõ ràng muốn lót đường cho Mona sao" La Kỳ nói, bà cho rằng con trai đang bắt đầu qua lại với Mona.

"…"

Tin tức

Gần đây hắn không đọc tin tức mới.

Đôi mắt đen kịt của Cung Âu  dần trở nên lạnh lẽo.

"Ta không nghĩ tới Mona sẽ tới Trung Quốc tìm con, cũng coi như đây là một loại duyên phận đi, Thời Tiểu Niệm nhất định không phải là chân ái cuả con, không phải sao?" La Kỳ nói, trong giọng nói có ý cười, "Cha của con cũng rất cao hứng, tán thưởng con cuối cùng cũng trở về con đường đúng đắn."

Ai quan tâm đến sự tán thưởng của ông ta.

"Tôi cúp máy"

Cung Âu lạnh lùng thốt ra, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, hắn tải mấy phần mềm tin tức trên điện thoại di động, mở tin tức ra, quả nhiên nhìn thấy có mấy tin tức liên quan, bên trong đều là bức ảnh hắn đi cùng Mona.

Chẳng phải Thời Tiểu Niệm cũng sẽ nhìn thấy sao

Chụp trộm

Cung Âu cắn răng, trong mắt ngập tràn phẫn nộ và tàn nhẫn.

Màn đêm buông xuống, đài phun nước trong đế quốc pháo đài tiếp tục hoạt động, một chiếc xe thể thao mui trần đỗ ở cạnh đó.

Cung Âu lao xuống từ trên xe, nhanh chân đi vào, lạnh giọng quát, "Mona ở đâu"

"Mona tiểu thư ở phòng nhạc cụ."

Nữ hầu gái bên cạnh nơm nớp lo sợ trả lời, có chút sợ sệt mà nhìn sắc mặt tái nhợt của Cung Âu.

Thiếu gia lại tức giận

Cung Âu đi vào trong pháo đài, nhanh chân đi về phía phòng nhạc cụ, trực tiếp giơ chân lên đá tung cửa đi vào.

Trong phòng nhạc cụ, các loại nhạc cụ được sắp xếp riêng biệt, cửa sổ đang mở, rèm cửa màu trắng bị gió thổi khẽ bay lên, giữa căn phòng, Mona mặc một bộ lễ phục tao nhã ngồi ở trên ghế, trên tay đỡ cây đàn cello, tập trung độc tấu.

Đột nhiên xuất hiện  âm thanh đạp cửa làm cho cô ta sửng sốt một chút.

Mona mở mắt ra ngẩng mặt lên nhìn tới, tay nắm dây đàn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, "Rốt cục anh cũng trở về, anh đã đi đâu"

"Tin tức kia có phải là do cô sai người tung ra "

Cung Âu nhanh chân đi đến trước mặt cô ta, ngắt lời chất vấn.

Nghe vậy, lông mi giả của Mona khẽ run rẩy, sau đó cô ta từ trên ghế đứng lên, một tay đặt cây đàn cello xuống đất, vẻ mặt vô hại nói, "Tin mới gì, tôi không biết."

"Đừng có mà ở đây giả bộ với tôi" Cung Âu lạnh lùng trừng cô ta, "Có phương tiện truyền thông nào gan dạ đến nỗi không sợ Cung gia lại còn dám đăng tin tức về Cung Âu tôi, cô đang đánh giá thấp tôi sao."

Mona đứng ở nơi đó, nghe nói vậy sửng sốt một chút, biết là không giấu được nữa liền thừa nhận, "Đúng, là tôi để cho bọn họ tung ra mấy cái tin tức đó."

Cô phải tranh thủ nhờ dư luận lót đường cho chính mình, để cho tất cả mọi người đều lãng quên đã từng có một Thời Tiểu Niệm ở trên đời.

Sắc mặt Cung Âu tái xanh, đột nhiên nắm lấy cây đàn cello của cô ta tàn nhẫn mà đập xuống đất.

"Ầm"

Âm thanh nổ vang.

Mona khiếp sợ nhìn cây đàn cello bị đập vỡ, cây đàn cello này là tinh phẩm được chế tác thủ công, âm thanh hoàn mỹ, vậy mà hắn lại đập vỡ nó.

"Cung Âu anh"

"Ai cho phép cô gọi tôi là Cung Âu" Cung Âu tức giận gầm lên, đôi mắt âm lệ trừng cô ta, đưa tay đẩy cô ta về phía bức tường, giơ tay lên bóp lấy cổ họng của cô ta, nghiến răng nghiến lợi mà quát, "Cô cho rằng cô là cái thứ gì, dựa vào gia tộc Lancaster mà cho là tôi không dám động vào cô, Cung Âu tôi là người cô muốn chọc là chọc được sao "

Đánh giá sai Cung Âu hắn rồi.

Mona kề sát lưng vào tường, khó có thể tin mà nhìn hắn, cây vĩ (dùng để kéo đàn) trong tay xuống, gương mặt trở nên đỏ hồng do thiếu oxi, nói không ra lời, cô ta khó khăn đưa tay ra giữ chặt cánh tay của hắn, đôi mắt cầu xin mà nhìn hắn.

Ánh mắt Cung Âu âm lệ như muốn giết cô ta.

Một cơn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi tới, trong phút chốc lý trí của Cung Âu quay trở lại, hơi buông lỏng tay ra một ít.

Lúc này Mona mới thở được, kinh hoảng mà nhìn hắn, âm thanh lập tức nghẹn ngào, "Tôi chỉ muốn giúp anh mà thôi, tôi giúp anh rũ sạch mọi quan hệ với Thời Tiểu Niệm, sau khi những tin tức này được truyền ra ngoài, toàn bộ thế giới đều cho rằng hai người không liên quan   đến nhau nữa, không phải sao"

"Giúp tôi"

Cung Âu cười lạnh một tiếng, trào phúng nói, "Cô điều tra nhiều tư liệu như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, không phải là muốn ngồi vào vị trí Cung thiếu phu nhân sao, đừng nói những điều vĩ đại như vậy."

Tay của hắn vẫn còn đặt trên cổ cô ta.

"Đúng, em muốn làm vợ của anh, bởi vì em yêu anh." Mona thật sâu nhìn hắn, viền mắt ẩm ướt, "Từ năm năm trước em đã yêu anh, vì anh, em mới đi nghiên cứu chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, em âm thầm trả giá còn nhiều hơn so với Thời Tiểu Niệm nhiều"

"Cho dù cô bưng núi vàng núi của gia tộc Lancaster đến trước mặt của tôi, tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy cô một chút" Cung Âu trừng mắt nhìn cô ta, "Người xấu như vậy còn muốn muốn theo đuổi đàn ông"

Buồn cười.

"Em xấu" Mona bị hắn áp ở trên tường không thể động đậy, nước mắt không khỏi chảy xuống, "Cung Âu, bây giờ anh chỉ bị chứng bệnh hoang tưởng này hành hạ nên không thấy rõ mà thôi, chờ anh khỏi bệnh rồi, em không tin anh còn có thể thấy Thời Tiểu Niệm hợp mắt"

"Tôi Không trị"

Cung Âu cắn răng nói, tàn nhẫn mà trừng cô ta.

"…"

Mona nhìn đôi mắt của hắn, trong lòng vô cùng đau đớn.

Đây là lần đầu tiên cô ta dùng nhiều năm để nghiên cứu tình yêu của một người đàn ông như vậy, cũng là người đàn ông đầu tiên làm cho cô ta đau lòng như thế.

"Tôi nhắc nhở cô, đừng tiếp tục làm chuyện gì nữa, bằng không, tôi sẽ giết chết cô, kết thù với gia tộc của cô, chuyện này đối với tôi mà nói cũng không có gì ghê gớm" cung Âu tàn bạo mà cảnh cáo cô ta, sau đó thu tay về, không muốn nhìn thấy đôi mát đầy nước mắt của cô ta, xoay người rời đi.

"Được, anh không chữa bệnh, anh cảm thấy anh có thể khống chế được chính mình bao nhiêu ngày"

Âm thanh của Mona vang lên ở phía sau hắn, mang theo một tia nghẹn ngào, "Các ngươi mới tách ra được bao lâu, anh đã không khống chế được chính mình mà tự tìm đến cửa, em nhắc nhở anh cũng không dừng, cứ tiếp tục như vậy, anh cảm thấy việc anh trăm phương ngàn kế muốn chia tay còn bất kỳ ý nghĩa gì không"

"…"

Cung Âu dừng bước, cả người như cứng lại.

"Nếu như có người phát hiện anh và Thời Tiểu Niệm còn ở cùng nhau, anh cảm thấy Cung gia bên kia sẽ làm thế nào" Mona tiếp tục nói, "Coi như không ai phát hiện ra, Cung gia cũng sẽ thúc ép anh kết hôn, anh không kết hôn, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ hoài nghi anh và Thời Tiểu Niệm có minh bạch hay không, đến lúc đó, tất cả chuyện đều phơi bày ra ánh sáng, Thời Tiểu Niệm vẫn cứ phải chết"

Thông gia.

Cung Âu cắn răng, tay siết chặt thành quyền, lạnh lùng nói, "Bây giờ cô cảm thấy nắm được một nhược điểm của tôi là có thể uy hiếp tôi cả đời sao, có phải không?"

Phơi bày ra ánh sáng, như tình hình hiện nay, chỉ cần Mona không lắm miệng, sự tình cũng sẽ không phơi bày ra ánh sáng sớm

"Nếu như em chỉ là muốn vị trí Cung thiếu phu nhân, em chỉ cần đem những tư liệu kia ném đến trước mặt Cung lão gia, Cung lão gia sẽ thay em xử lý tất cả." Mona nghẹn ngào nói, "Nhưng em không làm, người đầu tiên em đưa những tư liệu này là anh, tại sao, bởi vì em tham làm, cái em muốn không chỉ là vị trí Cung thiếu phu nhân, em còn muốn lòng của anh nữa."

Cô lặng lẽ yêu hắn năm năm, cô muốn có được sự hồi báo.

"Nằm mơ"

Cung Âu nói không chút nghĩ ngợi, cũng không quay đầu lại.

"Tại sao anh còn muốn nhớ tới Thời Tiểu Niệm, em không hiểu, cô ta thì có cái gì tốt, từ nhỏ đã không cha không mẹ, chính mình còn bị nhiều người luân phiên nhau vũ nhục, người phương Đông các anh không phải đều chú ý đến danh tiết của người phụ nữ à" Mona hỏi.

"Cô nói đủ chưa"

Ngữ khí Cung Âu tức giận.

“Chưa đủ." Mona đứng sau lưng của hắn, không nhịn được tiếp tục nói, "Coi như những chuyện đó không phải là do cô ta mong muốn, thì đó cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhân phẩm của Thời Tiểu Niệm tốt hơn em sao, cô ta không phải còn tham luyến hư vinh sap, bản thân cô ta cũng thừa nhận, sợ anh không muốn cô ta nữa, nên cô ta mới nói mình không bị người ta vũ nhục, nói đứa con là của anh"

Bị người ta vũ nhục, đứa con là của hắn.

Hai câu này đủ để kích thích lòng tự ái của bất kỳ người đàn ông nào, đặc biệt là Cung Âu.

Cung Âu đột nhiên xoay người lại, đôi mắt gần như bị nhuộm đỏ tươi trừng mắt nhìn cô ta, mặt bị che kín bởi lệ khí, Mona đứng bên tường, thấy thế lập tức sợ đến nỗi chân như nhũn ra.

Nhớ tới sự thống khổ khi bị bóp cổ vừa nãy, cả người Mona lập tức trượt từ trên tường xuống, ngồi bệt xuống đất, sợ sệt mà nhìn hắn.

"Làm sao, cô cũng biết sợ" Cung Âu âm lệ nhìn cô ta, "Nói đi, vừa rồi không phải nói rất nhiều sao"

"…"

Mona mím chặt môi, không dám nói cái gì nữa, trong lòng đầy phẫn nộ.

"Cho dù cô ấy không có gì tốt, Cung Âu tôi vẫn dùng hết tất cả sức lực của mình để che chở cho cô ấy"

"…"

"Nếu cô còn dám ở trước mặt của tôi nói một câu Thời Tiểu Niệm không phải, tiếp tục gây ra thị phi, tôi bảo đảm thi thể của cô không thể hoàn chỉnh mà trở về Anh đâu" Cung Âu gầm lên, sau đó nhanh chân đi ra ngoài.

"…"

Mona ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trên người hoàn toàn không còn khí thế đại tiểu thư như thường ngày, con người khi bắt đầu sợ hãi đều là chật vật như nhau.

Cung Âu nhanh chân đi ra ngoài, một quyền tàn nhẫn mà vung lên trên tường, máu chảy ra trên tay, trong mắt chỉ còn lại sự mù mịt.

Chuyện cũ năm xưa kia hắn phải giải quyết càng sớm càng tốt, sớm ngày xóa đi, không thể để cho Mona uy hiếp hắn.

Cung Âu đi được một lúc lâu sau, Mona mới chậm rãi từ trên đất đứng lên, đi tới trước gương, ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

Trên cổ của cô hằn lên vết đỏ.

Thiếu chút nữa.

Thiếu chút nữa cô đã thật sự bị Cung Âu giết.

Trước đây cô còn ghen tị sự hoang tưởng của Cung Âu đối với Thời Tiểu Niệm hoang tưởng đến mức tận cùng như vậy, từng muốn sự hoang tưởng đó chuyển lên người mình.

Bây giờ nhìn lại cũng chỉ là một loại hy vọng xa vời.

Rối loạn nhân cách hoang tưởng của Cung Âu, căn bản cô không nắm bắt được.

Phải chữa bệnh cho hắn.

Bằng không, trong óc của Cung Âu  mãi mãi cũng chỉ có một mình Thời Tiểu Niệm, còn chờ đợi cô vĩnh viễn chỉ là bạo lực.

Lại nói, sự kiện mà cô lấy ra để uy hiếp hắn, nếu như chờ Cung Âu nghĩ ra biện pháp để giải quyết hết, thì con bài cuối cùng của cô cũng mất.

Mona nhìn tư thái xinh đẹp của mình trong gương, cô và Thời Tiểu Niệm, cô mới là người đẹp hơn.

Cung Âu không ngừng khiêu chiến sự kiêu ngạo và tự tin cảu cô, cô cũng sẽ không dễ dàng chịu thua.

"Cung Âu, trận chiến này đã định rồi, anh nhất định sẽ là tù binh của em"

Mona nhìn gương nói.

Sau mười phút, Mona lái chiếc xe thể thao màu đỏ phi như bay trên đường, dấu đỏ trên cổ  đang dần dần biến mất.

Làm cách nào để chữa

Cung Âu không muốn, cô không có cách nào ép buộc hắn trị bệnh.

Hiện tại hắn cũng không ăn đồ ăn cô làm, cũng không nghe lời của cô.

Vậy chỉ còn cách tìm người áp chế được Cung Âu, ép buộc hắn điều trị bệnh

Có lẽ cô có thể thuyết phục Cung gia, đây là một chủ ý không tồi, nghĩ như thế, Mona lấy điện thoại di động ra gọi vào một dãy số.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, có người dùng một chuỗi tiếng anh hỏi cô.

Mona ngồi ở trên xe thể thao, cầm điện thoại di động nói, "Xin chào, tôi là Lancaster  Mona, tôi muốn nói chuyện với Cung phu nhân một chút.