Editor: Yuhina
"Tất cả đều đã được chiếu sáng."
"Không, cái tủ đầu giường bên kia có 3 cm chưa được chiếu sáng" Cung Âu trịnh trọng nói, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.
"Không chiếu tới thì làm thế nào" Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, vẻ mặt mờ mịt, không chiếu tới thì làm sao, không chiếu tới cũng đâu có xảy ra chuyện gì, cũng không xảy ra chết người.
"Kém như vậy, còn có 3cm mà cũng không chiếu tới, anh nhìn thấy không thoải mái"
Cung Âu hùng hổ nói.
"…"
Hắn đúng là hoang tưởng nặng
Thừoi Tiểu Niệm nghe hắn nói thao thao bất tuyệt không khỏi ngắt lời, "Thời điểm nhà thiết kế thiết kế cao ốc N.E và Đế quốc pháo đài nhất định là thổ huyết muốn chết đi"
Ai có thể đảm bảo bên này và bên kia đối xứng nhau, ai có thể đảm bảo ánh mặt trời chiếu sáng được toàn bộ chứ.
Trát đất xoay quanh mặt trời, chẳng lẽ ánh nắng chiếu xuống lại không thay đổi
"Ở N.E anh chỉ quan tâm văn phòng của mình, còn những nơi khác anh cũng không dành nhiều thời gian; đế quốc pháo đài là do anh thiết kế." Cung Âu vừa nói vừa lui về phía sau hai bước, tiếp tục kiểm tra toàn bộ bố cục phòng bệnh, xác định không còn chỗ nào không thoải mái mới bỏ qua.
"Anh thiết kế " Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, "Anh đã học kiến trúc sao"
"Vì để xây pháo đài nên có đọc qua vài cuốn sách."
Cung Âu hời hợt nói, xé ra một túi khăn ướt xoa xoa tay.
"…"
Thật là một câu trả lời hời hợt.
Vì để xây pháo đài nên có đọc qua vài cuốn sách, sau đó chỉ để xây dựng một toà pháo đài, thế giới của thiên tài người bình thường đúng là không lý giải được.
Nếu như việc học của cô có thể nhẹ nhàng như vậy thì tốt quá, cô rất muốn có được bộ óc của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, tiếp tục lật tạp chí trên tay để đọc, đây là quyển tạp chí hoàn toàn bằng tiếng pháp, cô có gắng phân biệt từ mới trong đó, chỗ nào không hiểu thì hỏi Cung Âu.
Thấy chủ đề của hai người cuối cùng cũng đã kết thúc, thư ký đứng một bên nơm nớp lo sợ, "Tổng giám đốc, hiện tại tôi có thể báo cáo kế hoạch ngày hôm nay của ngài được chưa"
Thư ký đã đứng ở đây được một lúc lâu rồi, mà vẫn chưa có cách nào báo cáo được.
"Nói"
Cung Âu cũng không nhìn cô ta, ngồi vào chiếc ghế cạnh giường của Thời Tiểu Niệm bên, nhìn đĩa trái cây được đặt trên mặt bàn, sau đó đưa tay ra sắp xếp lại mấy loại quả mọng nước trên đĩa trái cây.
"Cung tiên sinh, 2 giờ chiều hôm nay, ngài có một cuộc họp quan trong liên quan đến việc tung ra dòng người máy Mr trên thị trường." Thư ký mặc trang phục công sở, tay cầm tập tin báo cáo.
"Hoãn lại"
Cung Âu tiếp tục chơi đùa với mấy quả trên đĩa.
"Xế chiều 16h30’ hôm nay, có mấy giám đốc của công ty con đến báo cáo kết quả hoạt động." Thư ký tiếp tục nói.
"Hoãn lại"
"Tối hôm nay lúc 20h30’, ngài và chủ tịch tập đoàn Long Đằng có một bữa tối xã giao."
"Hoãn lại"
"Lúc 9h tối hôm nay"
"Hoãn lại, những chuyện nào mà không thể xử lý được trong bệnh viện thì hoãn lại hết cho tôi" Cung Âu mở miệng, ngữ khí thẳng thừng dứt khoát, cực kỳ ngông cuồng tự đại.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường có cảm giác nghe không nổi nữa, chuyển tầm mắt nhìn về phía Cung Âu, thấy đĩa hoa quả đã được Cung Âu bày lại một lần nữa.
Đĩa hoa quả được Cung Âu xếp theo hình kim tự tháp.
Mỗi một tầng là một loại quả màu sắc khác nhau, được xếp khá cao, không hề có một chút khe hở nào, màu sắc rõ ràng, nhìn rất đẹp mắt.
Thì ra những người hoang tưởng khi xếp hoa quả cũng phải có sự chấp nhất về màu sắc
Nghĩ kỹ lại, Thời Tiểu Niệm nhớ tới khi ở nhà, đầu bếp phải bày biện các món ăn theo một quy tắc nhất định, có điều khi cô đặt các món ăn tùy ý lên bàn, cũng không thấy Cung Âu có ý kiến gì.
Có thể lúc đó hắn không thấy chán đi.
Như hiện tại bị bắt ở trong bệnh viện, hắn cảm thấy nhàm chán, nên sự hoang tưởng lại nổi lên rồi.
Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm không khỏi nói, "Đừng xử lý công việc ở đây, anh trì hoãn nhiều việc như vậy sẽ làm cho công việc bị trì hoãn đó"
"Anh không đi"
Cung Âu cự tuyệt, sau đó để thư ký đi ra.
Thư ký thấp cúi đầu lập tức rời đi.
"Anh lo lắng cho em à" Thời Tiểu Niệm để quyển sách trên tay xuống, ôn nhu nói, "Anh đi đi, nơi này là bệnh viện tư nhân, rất thanh tĩnh, còn chú trọng đến an toàn nữa, với lại anh còn phái nhiều vệ sỹ đến bảo vệ em như vậy."
Tối hôm qua cô đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua cửa, mở cửa ra bên ngoài liếc mắt một cái, liền nhìn thấy một hàng dài vệ sỹ.
Cô có ảo giác mình như là nhân vật quan trọng cấp quốc gia, quá long trọng.
"Anh lo lắng cho ai"
Cung Âu lạnh lùng nói.
Trước đây hắn chỉ không để ý đến cô một chút, mà cô đã bị bắt cóc ở khách sạn.
"Vậy mời Phong quản gia đây với em." Thời Tiểu Niệm nói, kiên nhẫn khuyên nhủ Cung Âu, "Thật sự,công việc của anh rất là bận rộn, em không muốn làm người phụ nữ của anh mà lại cản trở tới anh."
Không muốn làm người phụ nữ của hắn mà lại cản trở tới hắn.
Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô, "Em đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy"
"Không có a, nếu như mọi người biết anh vì bạn gái mà cứ quanh quẩn ở trong bệnh viện, bỏ lỡ công việc quan trong, thì em sẽ bị người ta nói là hồng nhan họa thủy a" Thời Tiểu Niệm tự giễu nói.
"Em vốn là hồng nhan họa thủy"
"…"
"Ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã cắm rễ ở trong trái tim anh"
"Cái nhìn đầu tiên, cái gì mà cái nhìn đầu tiên" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, chuyện lần đầu tiên bọn họ đầu tiên gặp nhau không phải nên quên đi sao, chuyện cũ nghĩ lại mà thấy kinh. Cô nhìn gương mặt ngạo kiều của Cung Âu, "Anh thực sự không đi"
"Không đi" Cung Âu trừng cô một chút, "Sao em cứ phải đuổi anh đi, hay là em muốn nhìn thấy lão già Phong Đức kia nhiều hơn anh có phải không"
"Em nào có."
Thời Tiểu Niệm cảm thấy oan uổng.
"Cung tiên sinh, anh nên tôn trọng Tiểu Niệm, anh cứ đưa cô ấy đến những nơi mà gió thổi không lọt để che chở cho cô ấy cũng không phải là biện pháp tốt, cách thức bảo vệ quá độ như vậy cũng là một biểu hiện của hoang tưởng."
Một âm thanh truyền đến.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường quay đầu, thấy Phong Đức đẩy Mona đi tới, Mona ngồi ở trên xe lăn, trên tay cầm một bó hoa to.
"Ai cho phép cô đi vào mà không gõ cửa " Cung Âu ngồi ở trên ghế, mặt dần lạnh lẽo, trừng mắt về phía Phong Đức, "Người phụ nữ này không hiểu quy củ, ông cũng không hiểu sao"
"Là lỗi của tôi, thiếu gia."
Phong Đức nhận sai.
"Là tôi muốn cho Tiểu Niệm một niềm vui bất ngờ." Mona ôm một bó hoa to đưa cho Thời Tiểu Niệm, đôi mắt hơi nheo lại, cười nói, "Tiểu Niệm, chúc cô sớm ngày khôi phục."
"Cảm tạ."
Thời Tiểu Niệm cám ơn, cúi đầu ngửi bó hoa, mỉm cười nói, "Thơm quá, cám ơn cô, Na Na, tôi rất thích."
"Thích là tốt rồi. Tôi thấy ngày hôm nay tinh thần của cô rất tốt, khẳng định sẽ nhanh được xuất viện."
Mona nói.
"Ừ." Thời Tiểu Niệm đem bó hoa đưa cho Phong Đức nói, "Phong quản gia, phiền ông cắm bó hoa giúp tôi."
"Tốt."
Phong Đức tiến lên muốn đỡ lấy bó hoa, tay còn chưa đụng tới, giữa đường đã bị một bàn tay thon dài đoạt mất.
Cung Âu cầm bó hoa, đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, dứt khoát mà ném bó hoa ra ngoài, sau đó vỗ vỗ tay, vẻ mặt như làm chuyện đương nhiên, "Chỗ lý tưởng."
"…"
"…"
"…"
Bên trong phòng bệnh, ba người đồng loạt im lặng.
Một lát sau, Mona ngồi ở trên xe lăn như hiểu ra, nói, "Ta có một bệnh nhân hoang tưởng cũng như vậy, không để cho ai đặt vào trong phòng của hắn bất cứ đồ vật gì, một cái túi, một bộ y phục cũng không được. Không quan trọng, tôi không thèm để ý."
Mona tự tìm một bậc thang đi xuống.
Thời Tiểu Niệm yên tĩnh ngồi ở trên giường, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, có chút oán trách nhìn về phía Cung Âu.
Có người đưa bó hoa bị hắn ném ra ngoài.
Ở vấn đề lễ phép, biểu hiện của Cung Âu vĩnh viễn không giống như tầng lớp quý tộc.
"Đúng rồi, Cung tiên sinh, đứng ở góc độ cảu bác sỹ chuyên nghiệp, tôi hi vọng anh vẫn nên đi ra ngoài một chút, làm việc của mình, đừng quá cố chấp." Mona dùng giọng điệu công việc nói, "Lại nói, hai ngày nay tâm tình của Cung tiên sinh tựa hồ cũng không được tốt lắm, như vậy sẽ ảnh hưởng tới Tiểu Niệm."
Nghe vậy, lông mày của Cung Âu nhíu lại, con ngươi đen trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm.
"Làm sao tôi có thể làm ảnh hưởng tới cô ấy chứ" Cung Âu lạnh giọng hỏi.
Mona, người phụ nữ chết bầm này, bắt đầu từ ngày hôm qua liên tục nói tính khí của hắn ảnh hưởng đến quá trình mang thai của Thời Tiểu Niệm, hắn ảnh hưởng cái gì.
"Có a, ở nước ngoài có rất nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng, phụ nữ mang thai thường khá là yếu đuối, có rất nhiều phụ nữ mang thai bởi vì chồng hay cáu giận, dẫn tới tâm lý không thoải mái mà sinh non, còn có một xác hai mạng đó." Vẻ mặt Mona ngưng trọng nói.
"…"
Mặt Cung Âu đen lại.
Một xác hai mạng
"Đứng khoa trương như vậy chứ" Thời Tiểu Niệm không khỏi nói, " trước kia tôi cảm thấy tính khí của Cung Âu rất kém, nhưng bây giờ thấy cũng tốt, hắn sẽ không thương tổn đến tôi."
Mona giảo hoạt nháy mắt một cái, ra hiệu cho cô đừng nói như vậy.
Mona đang dùng phương pháp này bức Cung Âu trị liệu.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, không nghe theo cô ta, chuyển mâu, đôi mắt ôn nhu nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu, "Tôi và Cung Âu ở cùng nhau, cả hai đều có khuyết điểm, nhưng khuyết điểm này đều trong phạm vi mà chúng tôi có thể chịu đựng được."
Một đôi tình nhân sẽ có thời điểm cãi nhau, hơn nữa nhiều lúc Cung Âu nổi nóng đều là do hắn không cách nào khống chế được bản thân mình, đây không phải là ý của hắn.
Lại nói, sau khi bên nhau, hắn chưa bao giờ chân chính làm tổn thương cô.
Nghe những lời này của cô, sắc mặt cung Âu hòa hoãn lại.
"Tôi muốn hắn trị chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, cũng không phải là cưỡng cầu hắn trị khỏi hoàn toàn, chỉ cần hắn có thể giống như người bình thường khống chế được tâm tình của mình là tốt rồi." Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa nhìn về phía Mona.
Cô không muốn tạo cho Cung Âu áp lực quá lớn, nếu vậy có khi không trị được khỏi bệnh, này ngược lại còn nặng thêm.
Chỉ cần Cung Âu có thể khống chế được tâm tình của mình, sẽ không giống như lần trước buộc cô uống thuốc phá thai, tìm một đống nữ nhân kích thích cô là được.
Như vậy, chờ hài tử được sinh ra, một nhà ba người bọn họ có thể sống rất vui vẻ.
"Tiểu Niệm cô thật sự rất yêu Cung tiên sinh." Mona cười nói, một tay nâng mặt, cảkhuôn mặt đều là vẻ cảm động, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía Cung Âu, "Cung tiên sinh này, anh thấy sao"
"Cô thắc mắc cái gì sao" cung Âu khinh thường nhìn cô ta một chút.