Editor: Yuhina
Nữ sinh kia bị mấy bảo tiêu đè lại, vốn đang muốn chửi ầm lên, bị ánh mắt của Cung Âu quét đến, nhất thời bị dọa sợ, im lặng, trong mắt đầy sự sợ hãi.
Toàn hội trường náo động lên.
Hạ Vũ cùng chồng mình kêu rách cả cổ họng, nhưng vẫn không ép được sự náo động này xuống
"Cung Âu chúng ta đi thôi."
Thời Tiểu Niệm kéo tay Cung Âu rời đi, rõ ràng cả hội trường sắp loạn lên rồi, may mà Cung Âu chuẩn bị rất nhiều bảo tiêu.
Mọi người mở buổi ký tặng sách đều là vì kiếm tiền, nhưng hiện tại cô có cảm giác mơ hồ là mình bị mất tiền.
Lặng yên.
Thời Tiểu Niệm kéo Cung Âu hướng về hậu trường được dựng tạm thời, vừa đi vừa thay Cung Âu lau mực trên cổ, lau đến nỗi trên tay mình cũng dính mực.
Sắc mặt Cung Âu âm trầm rất khó coi.
Vừa vào hậu trường, Mona ngồi ở xe lăn lo lắng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, cô không sao chứ"
"Tôi không sao."
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, không hàn huyên nhiều cùng Monacố gắng trà sát vết mực trên tay, tại sao lau mãi mà vẫn lưu lại vệt đen thùi lũi thế này.
"Xử lý tốt con bé gây sự kia cho tôi"
Đôi mắt Cung Âu âm lãnh trừng mắt về phía Phong Đức.
Phong Đức đứng phía sau Mona , nghe vậy cúi đầu, "Vâng, thiếu gia."
"Ạch, sao giống như mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra vậy" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía bọn họ, sau đó nhìn về phía Cung Âu, "Còn có, Cung Âu làm sao anh lại đột nhiên đi lên sân khấu vậy"
"…"
Cung Âu làm mặt thối không muốn giải thích.
Phong Đức thấy thế ôn hòa mở miệng, "Là như thế này, Thời tiểu thư, thiếu gia lo lắng sẽ xảy ra sự cố, vì thế nên ở phía sau hậu trường liên tục nhìn chằm chằm vào các camera giám sát trong trung tâm thương mại."
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía sau hậu trường này, quả nhiên nhìn thấy một đống màn hình.
"Thiếu gia chỉ lo công tác an ninh không tốt, nên còn tua đi tua lại video giám sát, liền phát hiện thời điểm trước khi cô gái kia vào nhà vệ sinh thì thân hình khá gầy, vừa ra khỏi thì nhìn mập mạp ra, thời điểm phát hiện ra chuyện đó, cô ta đã xếp hàng đến gần cô, vậy nên thiếu gia mới vội vã lao ra." Phong Đức giải thích.
"Hóa ra là như vậy." Thời Tiểu Niệm hiểu được, nắm chặt tay Cung Âu, đôi mắt nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Cung Âu.
Vì cô, Cung Âu không đến công ty làm việc, còn ở đây giám sát hơn hai tiếng đồng hồ, chỉ để bảo đảm an toàn cho cô.
Chắn giúp cô nước mực nữa.
Hắn luôn giúp cô tránh khỏi những rắc rối.
Cung Âu đứng ở nơi đó, gương mặt tức giận tựa như muốn giết người, Thời Tiểu Niệm có chút cay đắng nói, "Quên đi, lần sau không tổ chức ký tặng nữa, trên đời này thực sự là loại người gì cũng có, hơi tý là dính đến rắc rối."
Là do cô quá rắc rối.
Cô nên ngoan ngoãn ở bên cạnh Cung Âu, không nên nghĩ tới cái gì mà sự nghiệp của chính mình.
"Nói nhăng nói cuội gì đó" đôi mắt đen của Cung Âu trừng về phía cô, giận dỗi nói, "Nói vớ vẩn gì vậy, có anh ở đây, hai tuần nữa em cứ tiếp tục mở buổi ký tặng, để anh xem còn ai dám đến gây chuyện với em"
Ai dám chọc vào thì giết kẻ đó
"…"
Thời Tiểu Niệm im lặng đứng ở nơi đó, cô biết những lời của Cung Âu rất có ý nghĩa.
Mỗi lần đều là hắn đến bảo vệ cô
"Đi, chúng ta trở về" Cung Âu nắm tay Thời Tiểu Niệm đi ra hậu trường.
Phong Đức đẩy xe lăn của Mona lập tức đuổi theo.
Một đám bảo tiêu cũng lập tức đi theo.
Đi tới trước thang máy, Thời Tiểu Niệm tiến lên ấn nút thang máy, chờ đợi cửa thang máy mở ra.
"Cung tiên sinh, kỳ thực anh không cần vì chút chuyện đó mà nổi giận, loại người tẻ nhạt như vậy có ở khắp nơi, vì bọn họ mà tức giận là tự tra tấn bản thân." Mona ngồi ở trên xe lăn nói, giọng điệu rất chuyên nghiệp.
Phong Đức đẩy cô ta đi tới bên tay phải của Cung Âu.
"Ít nói chuyện liên quan tới chữa bệnh vào thời điểm này đi" mắt Cung Âu như dao găm mà nhìn Mona, sắc mặt không vui, ánh mắt âm hiểm.
Hiện tại hắn nào có tâm tình lắng nghe lời khuyên chữa cái gì mà rối loạn nhân cách hoang tưởng.
"Tôi đang nói thật đấy, Cung tiên sinh, không bằng chúng ta đi câu cá đi, không khí ngoài hồ sẽ khá hơn một chút, câu cá cũng để rèn luyện tính nhẫn nại." Mona kiến nghị nói.
"Không đi"
Cung Âu lạnh lùng nói.
Mona ngồi ở trên xe lăn chậm rãi nói, "Cung tiên sinh, đi ra ngoài giải sầu là tốt nhất, do anh chỉ biết cắm đầu vào công việc, nên đã lỡ rất nhiều thứ."
Cửa thang máy mở ra.
Thời Tiểu Niệm dời tầm mắt nhìn Mona đang cùng nói chuyện Cung Âu, nên đã tiến lên thang máy, không cho cửa thang máy đóng, tay bị Cung Âu cầm lấy, cô không thể đi về phía trước, cô cụp mắt, thấy trên tay Cung Âu đều là vết mực.
Cô ngước mắt nhìn về phía phía trước, thấy xa xa có một phòng rửa tay, cô hướng về phía Cung Âu nói, "Cung Âu, đi tửa tay một chút đi, em sợ để lâu sẽ khó kỳ."
Cung Âu không tiếp tục đôi co với Mona nữa, dời tầm mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, cúi đầu nhìn về phía hai bàn tay đang nắm chặt kia.
Trên tay của cô cũng bị dính mực nước.
Bàn tay đẹp đẽ trắng nõn như vậy lại bị vết mực dính vào, lửa giận trong người Cung Âu càng tăng, "Đi."
Cung và cô lập tức rời đi.
Hai người đi về phía trước, Mona hô, "Tiểu Niệm, vậy tôi đi mua xà phòng về cho hai người rửa tay, lát nữa sẽ đưa qua cho hai người, may mà tầng này có chỗ bán."
"Cảm tạ."
Lúc Tiểu Niệm quay đầu lại hướng về phía Mona cảm kích nói.
"Không có chuyện gì. Phong quản gia, làm phiền ông rồi." Mona hướng về phía Phong Đức nói.
"Không có gì."
Phong Đức gật đầu, nhìn về phía đám vệ sỹ đang đứng cạnh đó nói, "Vậy các ngươi chia nhau đi xuống trước đi, cũng không thể xuống hết trong một lần."
"Vâng, Phong quản gia."
Mấy vễ sỹ nhận lệnh đi vào thang máy.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng thê thảm rít gào từ phía sau truyền đến.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy cửa thang máy đột nhiên đóng sầm lại, như một chiếc miệng rộng đột ngột đóng lại không theo quy tắc.
Con số trên thang máy không ngừng nhấp nháy, chạy liên tục, điên cuồng nhảy.
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà che miệng lại, nhìn những con số đang nhảy loạn kia, sống lưng trở nên lạnh toát, thân thể được Cung Âu ôm.
Cung Âu ôm chặt lấy cô, hướng Phong Đức quát, "Tìm người đến đây"
Một đám người đều kinh ngạc đóng đinh tại chỗ.
Phong Đức cũng sửng sốt vài giây mới phản ứng được, vội vã hô, "Được, tôi lập tức đi tìm người tới giúp, tôi đi tìm người cảu trung tâm thương mại"
Phong Đức vội vội vàng vàng chạy đi.
Cửa thang máy mở ra, trong nháy mắt, cơ hồ tất cả vệ sỹ trong đó đều bị trọng thương, có một người đã chết, đầu kẹt ở tầng5, thân thể ở tầng4.
Sự cố này cực kỳ nghiêm trong.
Hình ảnh kia vô cùng thê thảm.
Bọn vệ sỹ không có thời gian đè lại, cửa thang máy đột nhiên đóng lại.
Căn bản tất cả không kịp ngăn cản.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn, thân thể không khỏi run rẩy, đôi mắt được bàn tay ấm áp của Cung Âu che lại, bàn tay của hắn còn mang theo một chút mùi mực.
Cung Âu ôm cô từ phía sau, một tay đặt ở hông của cô, một tay che đôi mắt của cô, "Được rồi, đừng nhìn, chúng ta đi."
"…"
Thân thể Thời Tiểu Niệm không ngừng run rẩy, cô không thể khống chế được.
Sợ sệt, hoảng sợ.
Cô không dám tưởng tượng, vừa nãy nếu không phải cô đột nhiên muốn kéo Cung Âu đi rửa tay, đi vào thang máy đầu tiên, người chết lúc này chính là cô, cùng với đứa bé trong bụng của cô.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu xoay người lại.
Cung Âu cầm chặt tay cô vừa đi vừa quát Phong Đức, "Điều tra cho tôi, điều tra triệt để, tôi muốn biết đây là sự cố hay là có người cố ý động tay động chân"
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức cúi đầu.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm lấy đi phía trước, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy sợ hãi, bỗng nhiên một cơn đau từ bụng dưới truyền lên, cô vội vã che bụng dưới, thống khổ cúi người xuống, "Đau, Cung Âu, em đau"
"Thời Tiểu Niệm"
Cung Âu trừng mắt về phía cô, trong đôi mắt đen nhánh nổi lên một vệt hoảng loạn, đem cô ôm ngang lên, ôm cô hướng đi ra ngoài, "Anh lập tức đưa em đi bệnh viện"
"Cung Âu." Thời Tiểu Niệm nằm ở trong ngực của hắn, tay che bụng dưới, sợ sệt mà nhìn cung Âu, âm thanh đan xen đau đớn, "Bảo bảo, bảo bảo của chúng ta"
"Anh bảo đảm em sẽ không có chuyện gì" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, gầm nhẹ, "Không được phép sợ, có nghe hay không, Thời Tiểu Niệm"
"…"
Làm sao có khả thể không sợ.
Thời Tiểu Niệm nằm trong lồng ngực của hắn không ngừng mà run rẩy, không cách nào khống chế được sự hoảng loạn.
Cung Âu ôm cô chạy ra ngoài, Phong Đức và bọn vệ sỹ thấy thế có chút hỗn loạn, dồn dập tiến lên mở đường.
Trong phòng bệnh xa hoa cảu bệnh viện, Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường bệnh, nhìn về phía cửa.
Cung Âu cùng bác sỹ đang đứng ở cửa, bác sỹ cầm trong tay kết quả kiểm tra, hướng về phía Cung Âu cung kính mà cúi thấp đầu, "Cung tiên sinh, Thời tiểu thư bị chấn kinh quá độ, có một chút dấu hiệu sẩy thai."
"Sẩy thai" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn sang, chống thân thể muốn ngồi dậy.
Cung Âu dựa vào cửa, trên tay trên vẫn còn dính đầy mực, nghe vậy, hắn quay đầu lại trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, lạnh lùng thốt, "Không nghe thấy à, chỉ là dấu hiệu sẩy thai mà thôi, nằm xuống cho anh"
Sao cô cứ quan tâm đến cái thai này vậy
"…"
Thời Tiểu Niệm cắn môi, sợ sệt mà nhìn Cung Âu, ánh mắt vô tội.
Cung Âu không chịu được ánh mắt như vậy của cô, túm lấy áo bác sỹ, quát lên, "nói một thể cho tôi, nữ nhân của tôi nhát gan"
"Vâng vâng vâng."
Bác sỹ nơm nớp lo sợ gật đầu, hướng về phía Thời Tiểu Niệm nói, "Thời tiểu thư, cô yên tâm, chỉ cần chăm chỉ điều dưỡng, thì sẽ không có vấn đề gì lớn."