Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn

Chương 46: Nè

*
Cáo hoa mất tích, mèo và chó nuôi rải rác trong khu dân cư cũng bị chủ nhân của chúng nhốt trong nhà.
Vào thời điểm này, cũng chỉ có Chiến Quốc dám ra ngoài chơi, Chiến Quốc cùng Cáo hoa trên cơ bản mỗi ngày đều cùng nhau chơi đùa, Cáo hoa mất tích, Chiến Quốc khẳng định biết chút gì.


Ôn Thất Bạch khom lưng từ trên mặt đất ôm lấy Chiến Quốc, nhéo nhéo lỗ tai nó, "Nói đi, Cáo hoa đâu?"
Chiến Quốc không có phản ứng.


"Camera giám sát đều được kiểm tra, không phát hiện ai khả nghi, người giao đồ ăn và chuyển phát nhanh cũng truy hỏi một lần, chưa ai gặp qua." Tô Cảnh Dược ngoại trừ Ôn Thất Bạch, đối với các loại chó mèo khác cũng không thích.


Thời tiết ấm áp, Lý Bạch cùng Đỗ Phủ cũng bay lắc lư, nhất là Đỗ Phủ, tò mò vây quanh Ôn Thất Bạch bay một vòng. ngôn tình tổng tài
Trước khi nó mở miệng, Ôn Thất Bạch đem hắn từ giữa không trung đập xuống.
Nếu Cáo hoa ở trong tiểu khu, Chiến Quốc không có khả năng không tìm được nó.


Husky nhảy nhót đuổi theo Lý Bạch trên đường phố.
Theo lý thuyết, Nhị Hà từng làm cảnh khuyển, mũi hẳn là rất hữu dụng.
Nghĩ tới đây, Ôn Thất Bạch đi đến nhà Cáo hoa, lấy đệm Cáo hoa ngủ ra đặt ở trước mặt Husky.
Husky cúi đầu ngửi ngửi, sau đó quyết đoán ngậm đệm bỏ chạy.


Ôn Thất Bạch nhìn mặt Husky "Cậu đến đuổi theo tôi nha", đau đầu đỡ trán, thật sự là bị hai tên này làm tức giận muốn khóc.
"Nghe này, tìm Cáo hoa, mày biết không?" Ôn Thất Bạch gằn từng chữ hướng về phía Husky mở miệng.
Husky "Gâu Gâu" hai tiếng, nhìn về phía Chiến Quốc.
Chiến Quốc cho nó một cái tát.


"Này, có phải mày biết Cáo hoa ở đâu không?!" Ôn Thất Bạch nhìn Chiến Quốc có vấn đề, đưa tay nâng nó lên từ trên mặt đất.
Chiến Quốc mắt cá chết nhìn Ôn Thất Bạch.


"Không cần tìm." Ôn Thất Bạch nhìn chằm chằm Chiến Quốc hai giây, quyết đoán buông Chiến Quốc xuống, chuyện này tuyệt đối là Chiến Quốc giở trò, Cáo hoa nếu thật sự xảy ra chuyện, nó làm sao có thể bình tĩnh như vậy.


Tuyệt đối là cái thứu Cáo hoa kia làm chuyện gì khiến chủ nhân nó tức giận, sợ bị mắng liền bỏ nhà ra đi, làm cho người ta đau đầu.
Còn trốn ở đâu? Có một câu nói như vậy, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.


Ôn Thất Bạch mở cửa nhà mình ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nó nằm trên sô pha.
"Mệt mà tao còn lo lắng cho mày như vậy." Ôn Thất Bạch đem Cáo hoa từ trên sô pha nhấc lên, coi như tìm được tên này, "Từ đâu chui vào?"
Cáo hoa nghiêng đầu, có chút vô tội "meo" một tiếng.


"Giả ngu nha." Ôn Thất Bạch búng đầu nó một cái, "Ngốc nghếch.|"
Cáo hoa nằm trở lại sofa.
"Chỉ số thông minh cao hơn cậu." Tô Cảnh Dược cong mắt nở nụ cười, "Lần đó cậu cãi nhau với tôi nếu như không trốn vào rừng cây, trốn vào nhà, tôi phỏng chừng thật sự không tìm được cậu."


Ôn Thất Bạch trừng mắt nhìn anh một cái, "Anh còn có lý? "
"Được được, tôi không có lý." Tô Cảnh Dược thuận lông dỗ dành, "ậu định làm gì với Cáo hoa?"
Ôn Thất Bạch nhìn Cáo hoa nằm trên sô pha của mình sống chết không chịu di chuyển, trào ra một cỗ cảm giác vô lực thật sâu.


"Chờ tôi đi nói với chủ nhân nó một tiếng, không cần quảnnó, chết đói là tốt nhất." Ôn Thất Bạch kéo lỗ tai Cáo hoa.
Cáo hoa nheo mắt như đang hưởng thụ.


"Hai ngày nay tao đều không khóa cửa, mày muốn đi ra ngoài liền tự mình đi ra ngoài." Ôn Thất Bạch lúc đi mở một gói thức ăn cho mèo, hướng về phía Lan Hoa hô.


Cũng không biết Cáo hoa lần này rốt cuộc phạm phải bao nhiêu sai lầm, nghe nói lần trước chính là bởi vì nó mưu đồ bất chính với mèo cái trong tiểu khu, hơn nữa còn bị chủ nhân của nó bắt được, cho nên mới trở thành thái giám.
Đỗ Phủ ngồi xổm ở bên cạnh nhìn Ôn Thất Bạch.
- ---


Đoàn làm phim mấy ngày nay vẫn là một màu bình bình an an, Dung
Hướng Thần nhàm chán cũng muốn mọc lông, công việc hiện tại của anh hiện tại chính là nhìn đoàn làm phim quay phim, đối với loại người đại diện vàng như anh, quả thực là giấu tài.


Những người khác trong đoàn làm phim bây giờ cũng đã quen với sự xuất hiện của Tô Cảnh Dược, nhất là Dung Hướng Thần, hiện tại anh thấy Tô Cảnh Dược ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên một chút.
Nói cũng lười nói một câu.


"Nào nào, lần cuối cùng, Thất Bạch chuẩn bị." Đỗ Cạnh chuẩn bị quay cảnh cuối cùng của Dạ Đồ và Lạc Thủy.


Cảnh cuối cùng Ôn Thất Bạch mặc một thân bạch bào bị máu nhuộm ướt, đây cũng là cảnh phim duy nhất của cậu mặc bạch y, thời gian khác luôn một thân hắc bào. (Vì đây là phim cổ trang nên mình vẫn để - bạch ý – và – hắc bào -)


Tô Cảnh Dược ngồi trên ghế, ngón tay đan chéo, nghiêm túc nhìn Ôn Thất Bạch.
Ôn Thất Bạch lúc quay đầu lại vừa vặn đối mặt với ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc của Tô Cảnh Dược, không khỏi hơi chậm lại, hai má tái nhợt được trang điểm đột nhiên có chút nóng lên.


"Tiểu Ôn, bắt đầu rồi." Đỗ Cạnh lại thúc giục một câu.
Ôn Thất Bạch lúc này mới phục hồi tinh thần lại, khó khăn lắm tránh thoát ánh mắt Tô Cảnh Dược, đi về phía vị trí của mình.


Tô Cảnh Dược tự nhiên cũng ý thức được biến hóa này, khóe môi gợi lên một nụ cười khó hiểu, xem ra không còn xa nữa.
Cảnh cuối cùng không khó khăn lắm, hơn nữa Phương Hạ Dương cũng là một diễn viên kỳ cựu, nắm chắc tình cảm rất đúng chỗ, Đỗ Cạnh rất hài lòng.


"Tô Cảnh Dược." Dung Hướng Thần đột nhiên mở miệng, lúc nhìn về phía Tô Cảnh Dược ánh mắt nghiêm túc, "Mặc kệ sau này cậu có di tình biệt luyến hay không, tôi nói cho cậu biết, Ôn Thất Bạch tôi nhất định phải nâng hot."


Thật sự không phải Dung Hướng Thần mang thành kiến nhìn Tô Cảnh Dược, mà Tô Cảnh Dược thật sự là một tên đàn ông khốn nạn, Tần Tri Thư, Tô Cảnh Dược còn có Chương Kỳ, tục xưng là nhóm ba người đàn ông cặn bã.


Trong đó Tần Tri Thư là đào hoa nhất, Tô Cảnh Dược khốn nạn nhất, Chương Kỳ tim đen nhất.
Dung Hướng Thần căn bản không thể tin được Tô Cảnh Dược lại nghiêm túc đối với một người, dù sao Tô Cảnh Dược quá lãnh đạm, lãnh đạm đến mức đối với ai cũng không có khả năng trả giá thật lòng.


Tô Cảnh Dược nghe thấy những lời này, cũng không có bất kỳ điều gì muốn phản bác, anh không cần phải giải thích bất cứ thứ gì với Dung Hướng Thần, cũng sẽ không giải thích với Dung Hướng Thần.
Hứa hẹn cũng tốt, những thứ khác cũng tốt, anh cũng không cần phải giải thích với Dung Hướng Thần.


Dung Hướng Thần cũng biết nhìn sắc mặt người khác, vừa nhìn là có thể đoán được Tô Cảnh Dược có ý gì, không mở miệng, thoáng cái nhéo đến trọng điểm, "Loại đàn ông như cậu ngay cả hứa hẹn cũng không cho nổi, tuyệt đối không có tiền đồ, tôi nói thật, nếu như tôi là Ôn Thất Bạch, làm sao có thể coi trọng loại kim chủ như cậu ngay cả một câu hứa hẹn cũng không cho nổi. "


"Huống chi cậu còn có tiền án."
"Đối với đối tượng bao nuôi ban đầu bỏ đá xuống giếng."
"Nếu tôi là Ôn Thất Bạch, chuyện đầu tiên tôi nghĩ chính là, sau khi tôi bị cậu vứt bỏ, có thể bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị cậu giẫm hay không."


"Lùi một vạn bước, cậu sẽ không làm như vậy, cậu nghiêm túc, nhưng cậu nhìn cậu đi, cái gì cũng không nói, làm sao có thể cho người ta cảm giác an toàn?"
Tô Cảnh Dược nghiêm túc nghe xong, cảm giác thế giới mới mở ra.


Trách không được Ôn Thất Bạch luôn nói mình là đàn ông khốn nạn, thì ra là bởi vì cái này.
Lúc ăn cơm trưa, Dung Hướng Thần và Đỗ Cạnh cũng có mặt.
Tô Cảnh Dược gắp một miếng thịt cho Ôn Thất Bạch rồi mới không chút để ý mở miệng hỏi, "Cậu cảm thấy Tinh Hải thế nào? "


"Rất... Rất tốt. " Ôn Thất Bạch vẻ mặt ngây thơ.
Dung Hướng Thần lúc này cũng ngẩng đầu lên từ trong cơm, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn Tô Cảnh Dược.
Không phải thật sự là như anh nghĩ chứ, Tô Cảnh Dược sẽ không thật sự muốn làm như vậy chứ?
*