Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn

Chương 43: Nè

Ôn Thất Bạch cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, là cậu quá đánh giá thấp độ nhận biết của mình, chỉ riêng đôi mắt màu xan kia đã không ít người nhận ra cậu, dù sao cậu cũng bởi vì đôi mắt
này mới rớt ngựa trước mặt Tô Cảnh Dược.


"Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý."
Dung Hướng Thần sáng sớm ngồi ở trong trường quay, khuôn mặt lạnh lùng, lúc nhìn thấy Ôn Thất Bạch sắc mặt đặc biệt khó coi.
Chuyện ngày hôm qua anh cũng nghe nói, dặn dò phải cẩn thận, cuối cùng vẫn bị phát hiện, nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy thì xong đời.


"Anh Dung." Ôn Thất Bạch đặt một chai nước giải khát trước mặt Dung Hướng Thần, cúi đầu nhận sai, "Tôi sai rồi, tôi quá không cẩn thận, anh đừng tức giận."
Dung Hướng Thần không lớn không nhỏ "hừ" một tiếng, "Sao cậu có thể có sai, Tô tổng nói cậu không sai, cậu làm gì sai."


Nếu đặt trên người nghệ sĩ cũ của mình, anh đã sớm mắng cho máu chó đầy người rồi.
Dung Hướng Thần nhìn mắt xanh đầy ý cười của Ôn Thất Bạch, nghẹn lửa cầm lấy đồ uống trước mặt, hết lần này tới lần khác đối với Ôn Thất Bạch anh cái gì cũng không phát ra được.


Cười đẹp như vậy có thể kiếm cơm à?
Dung Hướng Thần mở nắp chai ra, uống một ngụm, kết luận, mẹ nó, hình như thật đúng là có thể.


Tô Cảnh Dược thật sự không biết tìm được từ đâu, lúc trước hắn sao lại chưa từng thấy qua, nếu như hắn nhìn thấy, làm sao còn chỗ để Chuyện Tô Cảnh Dược làm chuyện này chuyện kia chứ.
"Tiểu Ôn, bắt đầu quay, mau tới!" Đỗ Cạnh bên kia lại thúc giục.


Hôm nay vẫn tiếp tục phân cảnh ngày hôm qua chưa hoàn thành, lúc Dung Hướng Thần rốt cục nhịn không được muốn nổi giận, rốt cục cũng qua.
Phó đạo diễn: "Tuyệt vời! Anh Dung, cuối cùng cũng qua rồi!"
Dung Hướng Thần "hừ" hắn một tiếng.
Phó đạo diễn:...


Lúc nghỉ ngơi, Đỗ Cạnh cũng tiến lại gần, kéo một cái ghế ngồi cùng Ôn Thất Bạch, nói chuyện phiếm.
"Đang nói chuyện gì?" Một người đàn ông đột nhiên xen vào.
Đỗ Cạnh: "Đừng chen ngang, tôi đang nói đến trọng điểm! Tôi thấy... Tô... Tổng giám đốc Tô?"


Ôn Thất Bạch và Dung Hướng Thần đang nghe tám chuyện cũng song song ngẩng đầu, nhất là Ôn Thất Bạch, vừa vặn dập vào cằm Tô Cảnh Dược, bị anh từ sau lưng ôm vào trong ngực.
Đỗ Cạnh: Được... Thật xấu hổ ~
"Hôm nay còn có phân cảnh của cậu không?" Tô Cảnh Dược hỏi.


"Có, làm sao vậy?" Ôn Thất Bạch nhướng mày, hất cánh tay Tô Cảnh Dược ra.


"Đương nhiên là tìm cậu có chuyện, làm sao có nhiều vì sao như vậy, buổi trưa cùng nhau ăn cơm." Tô Cảnh Dược nhéo nhéo mũi Ôn Thất Bạch, kề sát lỗ tai cậu nhẹ nhàng mở miệng, "Thế nào? Nói chuyện vui vẻ với họ như vậy, chủ nhân không thể tìm cậu sao?"
Ôn đen mặt đẩy mặt anh ra..


Tô Cảnh Dược cúi đầu cười, cũng không náo loạn với cậu, kéo ghế ngồi bên cạnh Ôn Thất Bạch.
Lúc Ôn Thất Bạch quay phim, Tô Cảnh Dược ngồi bên cạnh, Dung Hướng Thần hỏi ra vấn đề anh vẫn muốn hỏi.
"Tìm từ đâu ra thế?"


Ngón tay Tô Cảnh Dược nhẹ nhàng điểm tay vịn ghế dựa, nhìn Ôn Thất Bạch cong mắt nở nụ cười, "Thế nào? Muốn đào góc tường của tôi?"
Dung Hướng Thần bị chọc trúng tâm đen:...


"Tôi nói rồi, nếu cậu xuống tay, đừng trách ta trở mặt không nhận người." Tô Cảnh Dược đứng lên, đặt ghế về chỗ cũ, véo má Ôn Thất Bạch vừa quay xong.
Ôn Thất Bạch vỗ tay anh ra.


Dung Hướng Thần lấy chai nước giải khát, nghiêng mắt nhìn Ôn Thất Bạch, lúc người này chống lại Tô Cảnh Dược tuy rằng không cười, nhưng so với lúc cười còn thật lòng hơn nhiều.


Anh cho dù muốn đào góc tường, cũng phải cân nhắc cân lượng của mình một chút, dù sao Tô Cảnh Dược cũng không phải dễ chọc.
Ôn Thất Bạch tẩy trang xong, Tô Cảnh Dược ở cửa chờ.


"Sao hôm nay anh không đi làm?" Ôn Thất Bạch nhìn đồng hồ, vừa đi làm đã trở về cũng không phải tác phong của Tô Cảnh Dược.
"Bởi vì nhớ cậu vô cùng, không muốn đi làm." Tô Cảnh Dược nghiêm
trang nói.
Ôn Thất Bạch "suy" anh.


"Cáo hoa hình như chạy mất rồ." Tô Cảnh Dược chậm rãi mở miệng, sáng nay anh mới nghe nói, đã chạy mất mấy ngày rồi.
Ôn Thất Bạch thoáng cái liền dừng bước, "Khi nào?"


"Cụ thể không rõ ràng lắm, hẳn là đã mấy ngày rồi." Tô Cảnh Dược cũng ngừng lại, quay đầu lại nhìn Ôn Thất Bạch, "Buổi sáng tôi vừa biết, phái người đi tìm, bất quá vẫn không có tin tức."
Dù sao cũng là bạn của Ôn Thất Bạch, Tô Cảnh Dược cũng không muốn để nó xảy ra chuyện.


Ôn Thất Bạch đã làm mèo, bị người bắt qua, lý giải được loại cảm giác dày vò bị người ta bắt chờ chết, không biết nói chuyện, cũng không cách nào cầu cứu, chỉ có thể chờ chết trong sợ hãi, là người thì sẽ không hiểu cảm giác đó.


Con mèo ngốc Cáo hoa kia nhát gan giống như chuột, ở trong Kim Duyệt cũng chỉ có thể bắt nạt Husky.
"Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ tận lực đi tìm, nhất định sẽ không có việc gì." Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch vào trong ngực, vỗ vỗ lưng cậu, Ôn Thất Bạch chưa từng nói với Tô Cảnh Dược chuyện sau khi mình bị bắt đi.


Ôn Thất Bạch không nói, anh cũng không hỏi, thế nhưng, cảm giác bất lực chờ chết rất dày vò, Tô Cảnh Dược đều biết.
Ôn Thất Bạch vùi đầu vào trong ngực anh, gật gật đầu, lúc này mới cúi đầu gọi, "Tô Cảnh Dược."
"Hửm?" Giọng Tô Cảnh Dược trấn an.


"Anh có thể giúp tôi xin nghỉ ở đoàn làm phim hay không, tôi cũng muốn đi tìm." Tô Cảnh Dược nói sẽ đi tìm thì nhất định sẽ đi tìm, thế nhưng, Ôn Thất Bạch vẫn lo lắng.
"Được." Tô Cảnh Dược xoa xoa đầu cậu, "Nhưng mà, thế nào cũng phải đợi ăn cơm rồi mới đi."


Đỗ Cạnh lúc này vừa vặn cùng các thành viên trong đoàn làm phim đi ăn cơm, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Cả đoàn làm phim đều sửng sốt, sau đó đồng loạt xoay chuyển phương hướng, quay đầu bỏ đi.


"Lúc ấy tôi không thể cứu cậu ra, thật sự rất xin lỗi." Tô Cảnh Dược cũng nghĩ tới, nếu lúc ấy anh cứu Tiểu Hắc ra, như vậy anh có phải vĩnh viễn không gặp được Ôn Thất Bạch hay không, nhưng mà, dùng phương pháp này ép Ôn Thất Bạch nói ra, anh căn bản không nguyện ý.


"Đúng vậy, anh làm tôi thất vọng quá, lúc ấy tôi vẫn nghĩ anh sẽ tới cứu tôi, không nghĩ tới, cứu tôi là con Teddy kia." Ôn Thất Bạch đặc biệt thất vọng với Tô Cảnh Dược, lúc ấy cậu chờ Tô Cảnh Dược, cuối cùng vẫn bị người ta ném xuống sông.


Tô Cảnh Dược nhìn đôi mắt cong cong của Ôn Thất Bạch, trong lòng cũng là một mảnh mềm mại, nhéo nhéo hai má cậu, thấp giọng nở nụ cười.
Lúc Ôn Thất Bạch không hề phòng bị thì cúi đầu hôn xuống mi tâm cậu.
"Yên tâm, sau này sẽ không."


Ôn Thất Bạch giống như bị điện giật ôm trán từ trong ngực anh nhảy ra, mặt đỏ thấu, "Anh làm gì!"
Tô Cảnh Dược tỏ vẻ quân tử, "Như thế nào, chẳng lẽ tôi chưa từng hôn qua?"
Nói như vậy không sai, nhưng đó đều là chuyện khi làm mèo.


"Được rồi, đi rồi, ăn cơm." Tô Cảnh Dược ôm bả vai Ôn Thất Bạch vào trong ngực, đi về phía trước.