Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa

Chương 4: Chung hân trở về

Thời gian thấm thoát trôi qua đã hai năm, bốn mùa xuân hạ thu đông lần lượt trôi qua trước mắt cô hai lần.

Hôm nay cô đã tròn 18 tuổi một tuổi mộng mơ đẹp nhất của đời con gái, sự nổ lực cùng với cố gắng hai năm nay đã đem lại cho cô một thành tựu đáng nể.

Hiện tại cô bé Chung Hân ngày nào đã trở thành một nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng thế giới, được hiệp hội âm nhạc toàn cầu trao tặng danh dự

"Thiên thần của những bản nhạc giao hưởng".

Chỉ có cô khi đàn ra những bản nhạc giao hưởng nổi tiếng, mới có thể truyền đạt được hết nội tâm của tác giả.

Trên khán đài biểu diễn tại nhà hát New York Philharmonic, một cô gái sở hữu gương mặt hình trái tim với mái tóc dài chấm vai trên người mặc cái đầm dài màu trắng ngồi trước cây đàn dương cầm, bàn tay thon dài trắng nõn thản nhiên chạm vào bàn phím.

Tiếng nhạc thanh thóat của bản giao hưởng "Ode to Joy của Beethoven" vang lên trong căn phòng kín mít lúc này đã chứa đựng hàng trăm khán giả si mê âm nhạc.

Chung Hân ngồi trên khán đài một cách ngạo nghễ trên gương mặt thoát lên sự tự tin kiêu ngạo, khiến cho thính giả ngồi phía dưới chìm đắm trong từng nốt nhạc do bàn tay trắng như tuyết của cô đàn ra.

Máy camera chiếu trực tiếp buổi trình diễn có một trong hai của thầy trò Thần Văn, người được xem là huyền thoại trong lãnh vực âm nhạc.

Thần Văn trên người mặc âu phục màu đen đuôi dài, đứng ngay chính giữa khán đài tay cầm que chỉ huy dàn nhạc, thản nhiên múa mái đôi tay được gọi là đôi tay vàng.

Hai người say đắm trong điệu nhạc giao hưởng độc nhất vô nhị này, Chung Hân nhắm mắt lại không ngần ngại phát huy tài năng thiên phú của mình.

Tại quán bar Night Angel ngay trung tâm thành phố Thượng Hải, Thần Phong trên người là bộ âu phục màu đen áo sơ mi xanh, anh ngồi thoải mái ngã lưng vào ghế sofa cùng tam đại công tử của những tập đòan lớn nhất Trung Quốc hội hộp, bốn người là những người bạn trên thương trường đã quen nhau nhiều năm.

- Phong, người trên TV không phải là ba của cậu sao?.

Hữu Phàm con trai trưởng của tập đòan Hữu thị chuyên kinh doanh về sản xuất xe hơi, ngồi đối điện với Thần Phong thích thú chỉ vào màn hình TV được treo trên bức tường trước mặt nói.

Nghe Hữu Phàm nói vậy cặp mắt của ba người liền chuyển lên màn hình lúc này đang quay trực tiếp buổi trình diễn âm nhạc đang diễn ra tại New York.

Cặp mắt như cười như không của Thần Phong tối sầm lại, khi anh nhìn thấy bản nhạc vừa kết thúc Thần Văn liền có cử chỉ ga lăng ân cần đối với Chung Hân.

-Phong, bên ngoài có tin đồn rằng, mấy năm gần đây bên cạnh ba cậu đã xuất hiện một cô tình nhân vừa trẻ vừa xinh đẹp còn tài giỏi nữa.

Chắc là cô gái này.

Phương Chính con trai độc nhất của tập đoàn Phương thị, nhìn chăm chăm vào Chung Hân trên màn nói.

Ai nấy đều biết quan hệ giữa hai cha con Thần Phong không được tốt, nên Phương Chính mới cố tình nói ra lời đùa bỡn để chọc tức Thần Phong.

Thần Phong không nói gì nét mặt điềm đạm không hề biểu lộ ra suy nghĩ trong lòng mình, ánh mắt liếc nhìn cô gái trẻ tuổi đang đứng trên khán đài đầy vẻ kiêu hãnh nắm tay ba anh cúi đầu chào khán giả.

-Chính, cậu nói lung tung cái gì vậy?

hai người họ chỉ có quan hệ thầy trò mà thôi.

Cao Tuấn tổng tài của tập đòan Cao Thị, cảm giác được sự căng thẳng trong căn phòng liền lên tiếng, bốn người có mặt ở đây toàn là những người có địa vị cao trong xã hội, được xem là những chàng trai đọc thân hoàng kim của Trung Quốc.

Thần Phong khom tới cầm lấy ly rượu đặt trên bàn đưa đến đôi môi mỏng nhấm nháp một chút, anh nhìn ba người nói một cách chẳng quan tâm.

-Hừ......

Chuyện của ông ấy không liên quan gì đến tôi.

Giọng nói lơ đãng của Thần Phong làm Phương Chính lắc đầu nhún vai cười trừ.

Anh muốn trêu đùa Thần Phong một chút, nhưng thật không ngờ cái tên này giống như độc bất khả xâm nhập, không có chuyện gì có thể làm giao động đến tâm tình của Thần Phong cả.

Buổi tối của một tháng sau bên ngòai thời tiết rất lạnh, cơn mưa phùn cùng gió mạnh lướt qua thấm vào làn da khiến lòng người càng thêm lạnh buốt.

Thần Phong cùng với thuộc hạ Hứa Thừa Anh lúc nào cũng theo bên cạnh anh, từ công ty Thần Thị tan tầm trở về biệt thự Thần Viên.

Bước chân mạnh mẽ của Thần Phong chợt khựng lại trước cửa chính, khi anh nhìn thấy tất cả đèn trong ngôi biệt thự hiu quạnh lúc này đều được bật lên, khiến cả căn biệt thự tràn đầy sức sống khác với cảnh tượng cô đơn lạnh lẽo của thường ngày.

Thần Phong cau mày trong vẻ nghi ngờ bước từng bước một vào trong, quả như dự đoán của anh.

Anh nhìn thấy Thần Văn đang uy nghiêm ngồi trên ghế sofa ngay chính giữa phòng khách, ông như vị vương giả ngồi đó với phong thái vô cùng trang nghiêm trên tay ông cầm một tách trà thiết quan âm nóng hổi, làn khói mỏng tỏa ra từ tách trà bay lên che khuất tầm mắt lúc nào cũng hiện lên sự nghiêm nghị của ông.

Bước chân đều đều của Thần Phong đột nhiên dừng hẳn lại, khi anh nhìn thấy một cô gái trẻ với nét đẹp dịu dàng, tuy cô không đẹp một cách khuynh quốc khuynh thành nhưng nét đẹp thuần khiết bình dị lại vô cùng thu hút.

Thần Phong dùng ánh mắt sắc bén quan sát cô gái này từ trên xuống dưới, quả thật rất xinh đẹp chẳng trách gì ba anh lại si mê cô ta đến như vậy.

Hứa Thừa Anh đang cung kính đứng phía sau Thần Phong, anh kinh ngạc ngây người nhìn Chung Hân lúc này mới từ nhà bếp bước vào.

Cô ta là ai? Sao lại nhìn quen đến như ấy?

Hứa Thừa Anh vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra Chung Hân là ai.

Chung Hân vừa bước vào phòng khách liền cảm nhận được có cặp mắt sắc bén kèm theo tia chán ghét đang nhìn chăm chăm vào mình, Thần Phong thật bá đạo anh hiên ngang nhìn cô không hề có ý định che giấu việc mình đang quan sát cô.

Thần Văn nhìn thấy Chung Hân bị ánh nhìn hung hăng của Thần Phong làm bối rối, đứng bất động không dám tiến thêm bước nào, ông liền tỏ ra không vui lên tiếng.

- Hân Nhi, con mặc kệ nó!

Đến đây.

Thần Phong kinh ngạc ánh mắt hung hăng chợt hiện lên tia lạnh lẽo.

Hân Nhi.....

Hai từ Hân Nhi này thốt ra từ miệng ông, làm Thần Phong càng thêm khinh miệt.

Chỉ trong tích tắc Chung Hân khéo léo điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cô mỉm cười ngọt ngào nhìn anh gật đầu lịch sự, bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Thần Văn.

-Bác Văn, đã đến giờ uống thuốc.

Chung Hân mở ra cái hộp màu trắng trên tay mình, lấy ra hai viên thuốc đặt vào lòng bàn tay của ông.

Thần Phong nhíu mày nộ khí xung thiên, cô gái này lá gan quả thật không nhỏ ở trước mặt Thần Phong anh lại dám không kiên nể gì động tay động chân với ba anh.

Thần Phong bực bội nâng tay mở nút áo vest của mình ra cho thoải mái, anh muốn dùng cách này để phóng thích cơn lửa giận đang bừng bừng cháy trong lòng ra bên ngòai.

Thần Phong ngồi một cách nặng nề xuống ghế sofa đối diện với hai người cười cười nói với giọng giễu cợt.

-Ngọn gió nào đã thổi ba về Thần Viên ngày hôm nay.

Lời nói thiếu tôn trọng của Thần Phong làm Thần Văn lúc này chuẩn bị hớp vào một miếng trà đột nhiên dừng lại, ông ngước mặt lên nhìn vào đứa con trai ngỗ nghịch lúc nào cũng muốn chống đối với ông.