"Sương Sương, hôm nay em đẹp lắm!"
Triệu Dân Thường từ phía sau ôm lấy Lâm Sương Sương một thân váy trắng, bàn tay không an phận đặt lên bộ ngực cao ngất của Sương Sương, cách một lớp quần áo nhẹ nhàng xoa nắn, vật dưới thân hắn từ từ ngóc đầu dậy đè giữa hai bên mông Sương Sương, trêu chọc quấn quít lấy nhau.
"Anh... anh buông ra, đừng động vào em..."
Lâm Sương Sương bị hắn đùa bỡn khiến cơ thể trở nên mềm nhũn, lập tức có phản ứng, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ không quan tâm tối hôm qua khi hắn để cho cô cởi hết quần áo trước mặt một người đàn ông khác, rồi hôm nay lại coi như không có chuyện gì xảy ra muốn thân mật với cô, cô nhịn không được bắt đầu nổi cáu.
Không muốn cô nói ra những lời tức giận, Triệu Dân Thường liền buông hai tay, lui về sau một bước, thờ ơ nhún nhún vai, nói: "Được, đây là tự em nói ra, Triệu Dân Thường anh không bao giờ cưỡng ép phụ nữ!"
Nói xong, tao nhã xoay người, đi về phía chiếc ghế tổng giám đốc của hắn ngồi xuống, bắt chéo hai chân, ngả lưng về phía sau, trong đôi mắt không còn một tia thương tiếc, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng nhìn Lâm Sương Sương, nói: "Muốn từ chức đúng không? Không thành vấn đề, thế nhưng, phải đợi đến khi công ty tuyển được người mới thay thế công việc của em, hai người bàn giao công việc cho nhau xong em mới có thể rời đi."
Nhìn Triệu Dân Thường đột nhiên có dáng vẻ nghiêm túc như vậy, Lâm Sương Sương không khỏi ngẩn người trong chốc lát, nghe thấy Triệu Dân Thường lại thực sự đồng ý để cô rời đi, nước mắt lập tức tràn đầy khóe mắt, cô tức đến mức ngón tay phát run chỉ vào Triệu Dân Thường: "Anh... anh anh..."
Anh mấy từ cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Đàn ông đều vô tình như thế sao, lẽ nào hắn không nhìn ra đó chỉ là những lời cô nói trong lúc giận dỗi thôi sao? Trong lòng Lâm Sương Sương vừa tức giận vừa lo lắng lại hối hận.
Nhìn thấy phản ứng của Lâm Sương Sương đúng như trong dự liệu của mình, Triệu Dân Thường mỉm cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Em qua đây, anh có quà tặng em."
"Cái gì?"
Lâm Sương Sương kinh ngạc chớp mắt.
Cô thực sự không thể nào thích ứng được với sự thay đổi đột ngột như vậy của Triệu Dân Thường, thế nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tuấn tú tà mị gần như hoàn mỹ này, cô lại giống như bị ma nhập, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngoan ngoãn đi tới trước mặt của hắn.
"Ngồi phía trên này."
Triệu Dân Thường vỗ vỗ vào bàn làm việc trước mặt hắn.
Lâm Sương Sương chần chờ một chút, nhưng vẫn nghe lời ngồi lên.
Bộ dáng lạnh lùng vừa nãy của Triệu Dân Thường thực sự đã hù dọa cô, bây giờ hắn lại vui vẻ hòa nhã đối xử với cô như trước kia, cô thấy mình tốt hơn hết là đừng chọc hắn tức giận thêm nữa.
Nhưng cô không hề hay biết, từng ý nghĩ, từng cử chỉ như vậy chứng tỏ rằng cô đã từ từ bắt đầu khuất phục trước Triệu Dân Thường.
Ý cười nơi khóe miệng của Triệu Dân Thường càng đậm hơn, duỗi hai tay ra, nắm lấy hai mắt cá chân của Lâm Sương Sương, lần lượt để lên hai bên tay vịn của chiếc ghế hắn đang ngồi, trong chốc lát, hai người mặt đối mặt, chỉ có điều Lâm Sương Sương ngồi cao hơn, nên khi cô dang rộng hai chân lại hướng thẳng về phía mặt của Triệu Dân Thường, nếu không phải hôm nay cô mặc một chiếc váy dài rộng rãi, e rằng sớm đã lộ hết cảnh xuân ra ngoài rồi.
"Anh muốn làm gì..."
Tư thế mập mờ này khiến gương mặt của Lâm Sương Sương đỏ bừng lên, thân thể co rụt lại, muốn khép hai chân vào.
"Đừng nhúc nhích!"
Một tay Triệu Dân Thường giữ chặt Lâm Sương Sương, vừa mở ngăn kéo bên cạnh rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ rất đẹp ở bên trong, sau đó đưa cho Lâm Sương Sương, nói: "Mở ra xem đi."
Lâm Sương Sương nghe lời mở ra, thứ bên trong hộp rõ ràng là một cái lắc chân bạch kim nạm kim cương, vô cùng tinh xảo, vô cùng chói mắt, nhìn màu sắc, chất liệu của nó liền biết đây chắc chắn là đồ đắt tiền có giá hơn ba tỷ.
"Thứ này... tặng cho em sao?"
Khuôn miệng nhỏ nhắn của Lâm Sương Sương bị kinh ngạc tròn thành hình chữ O.
Thế giới này làm gì có người phụ nữ nào không thích kim cương.
"Đương nhiên!"
Triệu Dân Thường cười cười gật đầu, đưa tay lấy chiếc lắc chân bạch kim nạm kim cương trong hộp ra, nhẹ nhàng giúp Lâm Sương Sương đeo lên cổ chân phải của cô, sau đó, nâng chân phải trắng nõn thon dài của Lâm Sương Sương lên, rồi vén chiếc váy trắng che ở phía trên ra, cúi người hôn từng chút từng chút, từ ngón chân hôn đến bắp đùi.
Lâm Sương Sương bị sự dịu dàng của hắn hòa tan, nửa thân trên ngửa về phía sau, bộ ngực nhấp nhô phập phồng, hô hấp cũng ngày càng nặng nề theo từng nụ hôn của Triệu Dân Thường, giờ phút này, cô hoàn toàn không nói ra được chữ "Không" nữa rồi.
Cuối cùng đôi môi Triệu Dân Thường đi tới giữa hai chân Lâm Sương Sương, vừa nhìn, Lâm Sương Sương vậy mà lại mặc một chiếc quần lót chữ T vô cùng gợi cảm, đây đâu phải muốn đến từ chức rời khỏi hắn chứ, rõ ràng là muốn đến quyến rũ hắn mà.
Đã như vậy, hắn cần gì phải khách khí nữa.
Không chút do dự, Triệu Dân Thường vùi đầu ngậm lấy hạt đậu nhỏ kia, đầu lưỡi linh hoạt khi thì uốn cong, khi thì thẳng tắp, nhanh chóng khiêu khích, liếm láp, va chạm ở bên trong cô.
"A... A..."
Lâm Sương Sương sao có thể chịu được hắn trêu đùa như vậy, mười ngón tay đan xen vào mái tóc của Triệu Dân Thường, ý muốn ấn đầu Triệu Dân Thường xuống phía dưới thân của cô, hai chân cũng tự nhiên mở rộng ra.