Hàn Phiêu từ từ xoay người, nhẹ nhàng bế đối phương lên, sau đó dịu dàng nói: “Được, đêm nay đến lượt anh chủ động!”
Coi như đây là để trả món nợ mà hắn đã nợ cô ấy mấy năm nay...
Hôm nay Lâm Phiên Phiên bị gã béo say rượu kia dọa sợ, nên đã lên giường ngủ từ sớm, đến nửa đêm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, thì ra là Hoắc Mạnh Lam sau khi tăng ca về thì đến gõ cửa phòng cô.
Lâm Phiên Phiên xuống giường rồi cảnh giác đi về phía cửa: “Có chuyện gì?”
Nhưng cô cũng không có ý muốn mở cửa.
Việc sáng nay Hoắc Mạnh Lam muốn cưỡng bức cô làm cho Lâm Phiên Phiên vẫn cảm thấy sợ hãi, nên sao cô dám mở cửa cho hắn bước vào phòng của mình.
“Em mở cửa ra đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Hoắc Mạnh Lam khẽ nhăn trán, sau khi biết Lâm Phiên Phiên trở nên vô cùng nhạy cảm thì từ sáng đến giờ hắn vẫn luôn nghi ngờ không biết có phải là Lâm Phiên Phiên đã lên giường với người đàn ông khác rồi hay không?
Do vậy cả ngày hôm nay hắn không tài nào tập trung làm việc được, cũng vì nhiều lần mắc lỗi nên mới phải tăng ca đến bây giờ.
“Nếu có việc gì thì anh cứ đứng ở ngoài cửa mà nói, tôi đã đi ngủ rồi.”
Cho dù có đánh chết thì Lâm Phiên Phiên cô cũng sẽ không mở cửa.
Hoắc Mạnh Lam vừa nghe thấy những lời này thì cơn tức mà hắn đè nén cả ngày hôm nay càng thêm lớn, nhưng hắn vẫn thấp giọng, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Phiên Phiên, chẳng lẽ chúng ta phải đi đến ngày hôm nay sao? Em mở cửa đi, rồi chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”
“Tôi đã không còn chuyện gì muốn nói với anh nữa.”
Lâm Phiên Phiên căn bản là không có ý muốn nhượng bộ: “Anh đừng quấy rầy tôi nữa, nếu như đánh thức cha mẹ tôi dậy thì hình tượng con rể tốt của anh sợ là sẽ không giữ được.”
“Cô... Được, vậy em đi ngủ đi!”
Rõ ràng Hoắc Mạnh Lam đã tức đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng hắn vẫn phải nhịn xuống, hắn không tin là Lâm Phiên Phiên có thể trốn mãi ở trong phòng ngủ.
Nhưng không ngờ đến, khi hắn trở về phòng thì thấy được có một người phụ nữ với thân hình quyến rũ đã nằm sẵn trên chiếc giường lớn hiệu Simmons để đợi hắn về.
“Anh rể, cuối cùng thì anh đã về rồi!”
Khi nghe thấy tiếng mở cửa thì Lâm Tinh Tinh lập tức quay người lại, trên người cô ta mặc một bộ nội y gợi cảm màu hồng, ánh mắt quyến rũ, đôi môi hé mở, vòng một căng tràn được đồ lót phụ trợ lại càng trở nên lôi cuốn.
Vừa thấy cảnh này thì bộ phận phía dưới của Hoắc Mạnh Lam liền trở nên cứng rắn: “Sao em lại ở trong phòng của anh? Cẩn thận sẽ bị cha mẹ phát hiện.”
“Sẽ không, tối nay em bảo mẹ ngủ cùng với cha, còn em ngủ một mình, cho nên em muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó.”
Lâm Tinh Tinh nở một nụ cười quyến rũ, bởi vì đêm qua ngủ với mẹ cho nên cô ta không thể đến tìm Hoắc Mạnh Lam, vì vậy tối nay cô sẽ không lại phạm sai lầm nữa.
“Tiểu yêu tinh, chỉ một buổi tối mà cũng không nhịn được.”
Hoắc Mạnh Lam vừa nghe đối phương nói vậy thì lập tức cởi quần áo, sau đó nhào về phía Lâm Tinh Tinh, hai người cùng nhau tiến hành một đợt vận động điên cuồng.
“Ưm...”
Khi Hoắc Mạnh Lam tiến vào trong cơ thể thì Lâm Tinh Tinh không thể nhịn được nữa mà khẽ kêu lên một tiếng mất hồn.
Bỗng nhiên Hoắc Mạnh Lam nghĩ ra điều gì, sau đó dùng sức hướng về phía trước: “Kêu lên, kêu to lên!”
“Cha mẹ sẽ nghe thấy...”
Lâm Tinh Tinh hơi lo lắng.
“Không sợ, cha mẹ em sẽ cho rằng là chị của em đang kêu mà thôi.”
Hoắc Mạnh Lam nhếch mép, trong lòng thì suy nghĩ: Lâm Phiên Phiên, cô không muốn lên giường với tôi thì để cho em gái của cô thay cô, để cho cô nghe thấy em gái cô lúc ở dưới thân tôi trở nên vui vẻ sung sướng, trở nên dâm đãng như thế nào.
Hơn nữa tiếng rên của Lâm Tinh Tinh khi ở trên giường cũng vô cùng tiêu hồn, không giống với giọng của cô ta lúc bình thường, cho nên cha mẹ cũng sẽ khó lòng phân biệt.
“A... a...”
Lâm Tinh Tinh nghe thấy Hoắc Mạnh Lam nói thế thì lập tức trở nên to gan, sau đó lớn tiếng rên rỉ.
“Gọi chồng!”
Hoắc Mạnh Lam đặt hai chân của Lâm Tinh Tinh lên trên vai, phía dưới cũng bắt đầu trở nên mạnh bạo.
“A, chồng ơi, chồng ơi, sâu quá, em không chịu nổi... a...”
Lúc này thì Lâm Tinh Tinh làm gì còn đầu óc mà suy nghĩ dụng ý của Hoắc Mạnh Lam, cả thể xác và linh hồn của cô ta đều đang vì sự dũng mãnh của Hoắc Mạnh Lam mà say sưa.
Hoắc Mạnh Lam cảm thấy chưa đủ, hắn lật người của Lâm Tinh Tinh lại, khiến cho cô ta giống như một con chó cái, phần eo của hắn không ngừng đong đưa, bàn tay cũng không ngừng vỗ vào vòng ba trắng nõn của Lâm Tinh Tinh: “Kêu lớn tiếng lên, kêu lên...”
“A... chồng ơi... a...”
Lâm Tinh Tinh bị hắn đánh thì vừa thấy đau lại vừa thấy thoải mái, cho nên tiếng kêu càng thêm mất hồn.
Trang thiết bị trong căn hộ này cũng phải là quá đắt tiền, cho nên cũng không thể cách âm, vì vậy mà cả Lâm Phiên Phiên và cha mẹ của cô đều có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Lâm Tinh Tinh.
“Không biết xấu hổ, Hoắc Mạnh Lam, anh là tên khốn khiếp, là kẻ cầm thú...”
Lâm Phiên Phiên lấy chăm trùm lên đầu, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe những âm thanh dâm đãng như vậy.