Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 1: Gọi một tên trai bao

Lâm Phiên Phiên nằm trên giường lớn của khách sạn năm sao, nhưng biểu hiện trên mặt không phải hưởng thụ, mà lại là do dự.

Đến cùng có nên gọi điện thoại… gọi một tên trai bao không nhỉ?

Cân nhắc khoảng mười phút đồng hồ, Lâm Phiên Phiên vẫn không nhịn được, bấm gọi vào số điện thoại mà cô đã ghi nhớ trong lòng.

“Xin chào…”

Sau khi kết nối điện thoại, Lâm Phiên Phiên lại không biết nói gì.

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia điện thoại dịu dàng nói: “Xin chào, đây là câu lạc bộ ban đêm, rất hân hạnh được phục vụ quý khách, xin hỏi quý khách có yêu cầu gì?”

“Tôi… muốn một… muốn…”

Âm thanh Lâm Phiên Phiên run rẩy, hai chữ trai bao đằng sau lại không thể nào nói ra thành lời.

“Quý khách muốn trai bao hay gái gọi?”

Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại đã tập thành thói quen nên nhanh chóng tiếp lời.

“Trai… trai bao…” Bàn tay đang cầm điện thoại của Lâm Phiên Phiên run rẩy mãnh liệt.

“Vâng, xin hỏi hiện giờ quý khách đang ở chỗ nào, chúng tôi cần địa chỉ cụ thể của quý khách.”

“Khách sạn Dương Lan… phòng số 518…”

Lâm Phiên Phiên đọc địa chỉ một cách khó khăn.

“Vâng, người của chúng tôi khoảng mười phút nữa sẽ đến, cảm ơn quý khách đã quan tâm, chúc quý khách chơi vui vẻ, hẹn gặp lại!”

Đến khi đầu dây điện thoại bên kia truyền đến âm thanh cúp điện thoại, Lâm Phiên Phiên vẫn ngây ngốc nắm điện thoại trong tay, giờ phút này đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

Lâm Phiên Phiên, rốt cuộc mày đang làm gì vậy? Vậy mà lại đi gọi một tên trai bao đến đây? Mày trở nên hoang đường như thế từ bao giờ hả?

Nhưng nghĩ tới sắc mặt của hai người Hoắc Mạnh Lam và Lâm Tinh Tinh, cô hạ quyết tâm, cuối cùng không nhấc điện thoại lên nữa.

Hai người kia đã từng là người thân mà cô yêu thương nhất trong cuộc đời, một người là vị hôn phu có tình cảm năm năm với cô, một người là em gái ruột thịt được cô cưng chiều từ nhỏ.

Nhưng ngay ngày hôm qua, cô không cẩn thận nhìn thấy cảnh hai người bọn họ trần truồng điên cuồng dây dưa với nhau, người cứ luôn chìm trong trạng thái mơ hồ là cô mới biết, thì ra cô ngu ngốc như vậy, luôn bị hai người bọn họ nhẫn tâm phản bội sau lưng.

Mà lý do để Hoắc Mạnh Lam vượt quá giới hạn lại là vì cô không trao thân cho hắn.

Nói cho người khác có lẽ sẽ không ai tin tưởng, cô và Hoắc Mạnh Lam yêu nhau năm năm mà cô vẫn còn giữ gìn được tấm thân trong sạch, bình thường, khi tình cảm nồng nàn thì cô cũng đồng ý cho Hoắc Mạnh Lam ôm hôn sờ soạng một chút, nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu phá vỡ rào cản cuối cùng.

Bởi vì cô là một người phụ nữ có tư tưởng truyền thống, cô chỉ muốn đem lần đầu tiên tốt đẹp nhất của cô để dành cho đêm động phòng, cô chỉ muốn vào ngày cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất sẽ hoàn toàn trao thân cho hắn.

Không ngờ chuyện này cuối cùng lại châm ngòi cho việc hắn vượt quá giới hạn, hoặc là, hắn vốn dĩ đang kiếm cớ.

Nhưng hắn muốn lấy cái cớ này để kích thích Lâm Phiên Phiên.

Cô rất hận, rất oán, vì sao một người phụ nữ giữ mình trong sạch lại gặp phải loại kết quả này?

Dựa vào cái gì mà chỉ có hắn ta mới có thể chơi đùa trụy lạc?

Mà cô lại phải ở đây giữ gìn tấm thân trong sạch cho hắn hả?

Đàn ông có thể vui chơi quên trời đất, phụ nữ cũng có thể!

Vì vậy, Lâm Phiên Phiên đã làm ra quyết định lớn nhất trong cuộc đời này của cô, gọi một tên trai bao!

Nhìn sang đồng hồ treo tường, mười phút đồng hồ đã qua rồi, nhưng trai bao mà cô gọi vẫn chậm chạp chưa xuất hiện.

Sao vẫn chưa tới…

Lâm Phiên Phiên không khỏi tự thầm thì.

Giờ phút này, hai gò má cô ửng hồng, thân thể cũng nóng lên, bởi vì cô không muốn để cho bản thân lùi bước nên vừa nãy cô đã tự mình uống thuốc kích dục.

Lần này, cô thật sự muốn buông thả!

Lâm Phiên Phiên lại không biết rằng, ngay khi cô đang bất an chờ đợi, thì cách khách sạn năm sao Dương Lan không xa đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ trắng trẻo thanh tú vượt đèn đỏ, kết quả bị xe đụng, hôn mê tại chỗ, lập tức được đưa tới bệnh viện.

Trừ bản thân người đàn ông tuấn tú bị đụng xe thì không ai biết hắn là hắn trai bao mà tối nay Lâm Phiên Phiên đã gọi.

Lại nói đến người tài xế đã gây ra chuyện, hắn thấy bản thân mình đâm phải người khác, cũng không có ý định trốn đi mà lại nhanh chóng kêu người đàn ông đang ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái rời đi.

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ bên cạnh đội mũ lưỡi trai, mũ được kéo xuống rất thấp, đủ để che lại hai phần ba gương mặt anh ta, chỉ lộ ra một cái cằm tinh xảo khiến cho người ta bị hớp hồn.

Người đàn ông đó biết bản thân có thân phận đặc biệt, nơi đây lại là trung tâm thành phố, phóng viên sẽ nhanh chóng men theo mùi máu tươi tới đây, cho dù người này không phải anh ta đâm phải, nhưng dù sao anh cũng ngồi trong chiếc xe này, nếu bị phóng viên chụp được, không biết sẽ viết anh thành thế nào nữa, đến lúc đó, nhất định anh sẽ lên trang nhất của tất cả các tạp chí phát hành ngày mai.

Kết quả như vậy là điều anh không muốn nhìn thấy.

Cho nên, anh không nói gì thêm, kéo mũ lưỡi trai xuống thấp một chút, sau đó xuống xe, chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ, đã có phóng viên tìm đến nơi xảy ra vụ tai nạn, đồng thời nhìn thấy anh.

Rơi vào đường cùng, anh lập tức trốn vào khách sạn năm sao Dương Lan xa hoa ở bên cạnh.

Những phóng viên kia còn khó cắt đuôi hơn cả tưởng tượng của anh ta, bọn họ lại không thèm đưa tin về vụ tai nạn xe, mà tất cả đều đuổi theo anh!

"Đáng chết!"

Sở Tường Hùng mắng nhẹ một câu, quyết định hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm tới cùng, anh ta cúi đầu chạy về phía thang máy, sau đó tùy tiện ấn tầng tám.

Cửa thang máy vừa đóng vào, cả một đám phóng viên thích đưa chuyện đều bị ngăn lại ở bên ngoài thang máy.

Nhưng bọn họ cũng không nhụt chí, nhanh chóng tiến vào thang máy bên cạnh, đi theo lên tầng tám.

Sở Tường Hùng đã sớm biết bọn họ sẽ như vậy, cho nên sau khi thang máy khởi động, anh ấn liên tiếp ba tầng năm, sáu, bảy, cuối cùng bước ra khỏi thang máy ở tầng năm.

Bày mưu một chút!

Tuy anh ta đã thoát khỏi hiềm nghi với chiếc xe gây ra tai nạn, nhưng tội danh gặp gỡ người khác ở khách sạn này cũng không kém hơn là bao, sẽ để lại một vết nhơ trong tiền đồ tương lai của anh.

Anh thì không sao, nhưng cha anh sẽ để ý, ông nội đã già sẽ để ý, cả gia tộc anh sẽ để ý chuyện này.

Coi như vì bọn họ, anh cũng nhất định phải thành công trốn thoát.

Nhưng phóng viên quá nhiều, sau đó lại có một nhóm nhìn thấy Sở Tường Hùng, vì vậy đã lập tức phân công hợp tác, từ lầu năm đến lầu tám đều tràn ngập phóng viên, tạo thành một cái lưới lớn, quyết tâm khiến Sở Tường Hùng sa lưới.

Sở Tường Hùng thấy trước mắt không có đường đi, sau lưng không có đường lùi, chỉ có thể đi đến phòng nghỉ của khách sạn, hi vọng có thể trốn vào.

Nhưng nếu phòng nghỉ có người thì người ta sẽ khóa trái cửa, nếu không có ai ở trong thì nhân viên quản lý cũng sẽ khóa lại, cho nên Sở Tường Hùng vặn cửa cả chục căn phòng liên tiếp đều không mở được.

Ngay khi Sở Tường Hùng suýt bị tóm thì cuối cùng cũng có một cánh cửa bị anh ta mở ra.

“Cạch!”

Không có chút do dự nào, Sở Tường Hùng nhanh chóng xoay người lách vào trong, sau đó lập tức khóa trái.

Lâm Phiên Phiên đang nóng đến đầu óc mơ hồ, lập tức bị âm thanh khóa cửa làm bừng tỉnh, cô cố sức bò dậy liền gặp một người đàn ông mặc quần áo bình thường màu trắng ngà đột nhiên lách vào, lúc này anh ta đang nhìn qua mắt mèo trên cửa để quan sát động tĩnh bên ngoài.

“Anh… tới đây…”

Lâm Phiên Phiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, vô thức kéo chăn lên ngang ngực, cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Tường Hùng, người này hẳn là trai bao mà cô đợi từ nãy đến giờ, dáng người ít nhất cũng phải một mét tám mươi lăm trở lên.

Chất lượng, hẳn là rất khá…

“Suỵt!”

Sở Tường Hùng xoay người giơ tay ra hiệu im lặng, sau đó thuận tay tháo mũ lưỡi trai che khuất hai phần ba gương mặt xuống.

“Ồ!”

Lâm Phiên Phiên vội vàng che lại cái miệng nhỏ nhắn suýt nữa hét lên của cô, trời ơi, trời ơi, trên đời này còn có trai bao đẹp đến cỡ này sao?

Khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ, hàng mi như vẽ, mắt sáng như sao, mái tóc hơi rối xõa rủ xuống trán, bộ quần áo màu trắng ngà mặc trên người anh ta càng toát thêm vẻ thoải mái, rực rỡ như ánh mặt trời khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu khó nói thành lời.

Lâm Phiên Phiên âm thầm so sánh anh ta với Hoắc Mạnh Lam trong lòng.

Hoắc Mạnh Lam tuy cũng có bề ngoài khá đẹp, nhưng lại thuộc về hình tượng lạnh lùng cao ngạo, mà người đàn ông trước mặt lại là hình tượng dịu dàng nhã nhặn, mỗi người một vẻ, chỉ là giờ khắc này ở trong lòng Lâm Phiên Phiên, người đàn ông trước mặt càng hợp ý cô hơn.

“Tôi…”

Sở Tường Hùng vốn định giải thích với Lâm Phiên Phiên rằng anh chỉ muốn vào đây trốn một chút mà thôi, nhưng khi nhìn về người phụ nữ trên giường, chỉ liếc một cái mà những lời anh định nói đều tắc nghẹn lại trong cổ họng.

Lâm Phiên Phiên không phải là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng gặp, nhưng cô lại là người có hương vị phụ nữ nhất mà anh từng gặp. Làn da cô rất trắng, hơn nữa còn mang theo vẻ hồng hào, mịn màng như có thể bóp ra nước vậy.

Cô có một gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, ánh mắt của cô rất đẹp, đúng là một ngàn mới chọn được một. Mắt hai mí, chiếc mũi tinh xảo, môi đầy đặn gợi cảm hơi khẽ mở, mơ hồ có thể thấy được hàm răng trắng ẩn hiện bên trong.

Vừa nhìn một cái, có thể sẽ không cảm thấy cô quá diễm lệ, nhưng nếu nhìn thêm vài lần thì càng nhìn sẽ càng thấy cô xinh đẹp.

Đặc biệt là lúc này Lâm Phiên Phiên chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu tím nhạt, xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn cũng lộ ra bên ngoài một cách trần trụi. Ánh đèn trong phòng dịu dàng chiếu sáng, làn da càng thêm hồng căng bóng loáng, còn có cặp chân thon dài của cô khép chặt chồng lên nhau, vừa thẳng vừa đều khiến người ta nhìn thấy mà máu huyết sôi trào.

Cổ họng Sở Tường Hùng khô nóng, anh luôn tự nhận bản thân có sức kiềm chế rất mạnh lại đột nhiên cảm thấy cả người nóng rực.

Trước mặt người phụ nữ giống như yêu tinh này, anh thật sự không kìm được mà muốn…