Editor: May
Cường thế đụng ngã!
“Á --” Lạc Ương Ương vô ý một chút, cứ như vậy bị té nhào ở trên chỗ ngồi.
Ở dưới Phong Thánh giở trò còn kéo miệng giày vò, trước khi sắp cướp cò, cô nắm một cái đã bắt được bàn tay to không an phận của anh.
“Anh, anh đừng lộn xộn, tôi có việc muốn hỏi anh.” Lạc Ương Ương khóa ngồi ở trên đùi Phong Thánh, khuôn mặt nhỏ sớm đã đỏ bừng.
“Cô hỏi đi.” Phong Thánh trở tay nắm tay Lạc Ương Ương, một cái tay khác, tiếp tục dao động ở trên da thịt xúc cảm trơn mềm của cô.
“Lúc tôi đi ra phòng ngủ, rõ ràng anh còn ở trên giường, sao Phong Diệc Hàm vừa mở cửa, anh, anh đã không thấy tăm hơi? Còn đi ra từ phòng của chính anh.”
Lạc Ương Ương là vừa trừng mắt nhìn Phong Thánh, vừa đi bắt tay lộn xộn của anh.
“Trèo tường.” Phong Thánh cảm thấy, so sánh với vấn đề của vật nhỏ, vẫn là thân thể của cô càng có lực hấp dẫn hơn.
“Tôi biết anh là trèo tường qua, nhưng sao anh lại nhanh như vậy?” Ánh mắt Lạc Ương Ương chợt lóe, lại bắt lại ma thủ của Phong Thánh.
Từ cô ra cửa đến Phong Diệc Hàm đẩy cửa, lại đến Phong Thánh xuất hiện ở hành lang.
Anh cần trèo tường về phòng ngủ, sau đó đánh răng rửa mặt lại thay quần áo, cuối cùng tây trang phẳng phiu xuất hiện.
Nhưng phía trước phía sau, còn chưa tới thời gian hai phút, anh biết thuật phân thân à?
“Tốc độ đều là luyện ra.” Phong Thánh vừa nói vừa kéo khóa kéo quần tây xuống.
“Vậy cũng là quá nhanh.” Lạc Ương Ương ở trong đầu diễn luyện, Phong Thánh làm sao ở trong thời gian ngắn như vậy, hoàn thành một loạt hành vi không phải người.
Bởi vì nghĩ quá mức nghiêm túc, cô cũng không có phát hiện mờ ám của Phong Thánh.
Trong xóc nảy phập phồng, Lạc Ương Ương vừa vô ý, lại bị Phong Thánh thực hiện được.
Ghế sau bị tách khỏi, không khí dần dần lửa nóng lên.
Cả một ngày trường học này, Lạc Ương Ương đều có vẻ có chút không được tự nhiên.
“Ương Ương, cậu làm sao vậy? Cả ngày đều cau mày.” Bạn tốt kiêm bạn học Vưu Vưu, lo lắng nhìn Lạc Ương Ương nằm sấp trên bàn học, không có chút sinh khí.