Editor: May
“Thi tốt nghiệp thế nào?” Phong Ngật ôm Phong Diệc Hàm, thân mật vỗ vỗ đầu cô.
“Hoàn mỹ!” Đôi tay Phong Diệc Hàm ôm Phong Ngật giơ cao lên một chút, khuôn mặt hưng phấn tràn đầy tươi cười xinh đẹp với anh.
“Giỏi quá, Hàm Hàm cũng trưởng thành.” Tay Phong Ngật ôm trên eo Phong Diệc Hàm, tựa hồ không muốn buông ra.
“Tất nhiên?” Phong Diệc Hàm vừa thu khuôn mặt tươi cười lại, hai tròng mắt nhanh chóng hiện lên một chút bất mãn, “Anh ba, có phải anh cũng thích Lạc Ương Ương dưới lầu kia không?”
Phong Ngật cười ôn nhuận, ôm bả vai Phong Diệc Hàm xuống lầu: “Ương Ương là cô bé tốt, em phải ở chung thật tốt với em ấy.”
Nghe được Phong Ngật nói chuyện giúp Lạc Ương Ương, bất mãn trong mắt Phong Diệc Hàm càng sâu, nhưng lại thật cẩn thận không để Phong Ngật phát hiện.
“Anh ba anh yên tâm, em sẽ.” Nụ cười xinh đẹp lại treo trên mặt cô lần nữa.
Lạc Ương Ương vừa đến, đầu tiên là bá chiếm phòng vốn thuộc về cô, hiện tại đến anh ba thương yêu cô nhất cũng nói chuyện giúp Lạc Ương Ương.
Hộp quà trong tay mang cho Phong Thánh, bị Phong Diệc Hàm nắm chặt lại nắm chặt.
Đoạt đồ vật của cô, còn muốn cô hoà bình ở chung với Lạc Ương Ương?
Khi hai người xuống lầu, Phong Ngật chỉ vào hộp quà màu đen trong tay Phong Diệc Hàm: “Quà sinh nhật cho anh hai?”
“Vâng.” Phong Diệc Hàm khẳng định gật đầu, mặt đẹp nhiễm đỏ ửng khả nghi.
Đây chính là quà sinh nhật cô đã tỉ mỉ chọn lựa rất lâu rất lâu.
Không biết anh hai có thích hay không.
“Trong lòng em cũng chỉ có anh hai.” Mặt mày Phong Ngật biến đổi, nửa sủng nịch nửa chỉ trích nhìn cô, “Anh ba liền không có quà sao?”
“Có! Anh ba đương nhiên là có!” Phong Diệc Hàm bước nhanh vượt cái bậc thang tiếp theo, ngăn Phong Ngật xuống lầu lại, trấn an tặng lên một cái ôm thật lớn, “Buổi tối lại đưa cho anh ba được không?”
Cô gái nhỏ xinh đẹp trong lòng ngực, đang ngửa đầu thần thái sáng láng ngẩng đầu nhìn chính mình.
Sủng nịch trong mắt Phong Ngật càng sâu, nhẹ cạo mũi cô, ôn nhuận nói: “Được.”