Tối, Mục Lạc Anh ngoan ngoãn nằm trên giường,Mộ Tư Phàm cũng không chút cảm thán nào, nằm ngoài sofa ngủ. Đúng lúc đồng hồ điểm 10h, thân ảnh đen của cô biến mất trong đêm. Cô bay trên không trung bằng đôi cánh dù do cô tự tạo ra. Nó có thể bay hàng giờ trên không trung, mà điều quan trọng là không ai nhìn thấy được loại dù này cả. Trên thế giới chỉ có một là của cô.
Cô như một con chim phượng hoàng bay lượn, mái tóc dài bay phấp phới trong gió, khuôn mặt diễm lệ được che đi bởi cái mặt nạ hình con sói xám hung tợn. Đáp xuống tại sân thượng của Hứa gia. Cô linh hoạt di chuyển cả người mình, hai tay bám trụ vào cửa sổ, và thành công đặt chân vào phòng Hứa Minh Trì. Cô nghĩ vậy, tại căn phòng này rất to lại cộng thêm trên giường có tấm ảnh của ông ta. Cô từng điều tra biết, tứ đại gia tộc có luật lệ là khi người chết đi, sẽ để ảnh người đó trên giường hai tháng, mong rằng người đó sẽ ở lại đây được lâu rồi siêu thoát.
Luật lệ này truyền từ mấy đời nay. Và Hứa Minh Trì là người nằm trong luật lệ đó. Cũng nhờ vậy mà cô có thể vào đây dễ dàng hơn.
Cô nhìn cả gian phòng, âm u lạnh lẽo. Nếu người khác vào đây chắc cũng chạy mất vì sợ. Cô thỳ khác, giết người nhiều rồi nên cũng chẳng mấy sợ hãi, không suy nghĩ nhiều cô tìm khắp căn phòng xem thử có manh mối gì không.
Tìm một hồi lâu, chẳng tìm được gì, khiến cô rất khó chịu, ngồi bịch xuống giường, thỳ dưới mông truyền đến cảm giác kì lạ. Cô đứng dậy, kéo tấm chăn ra, trước mắt cô là một con dao gọt trái cây. Như hiểu ra gì đó, Mục Lạc Anh bỏ con dao vào trong túi,tiếp tục tìm những nơi khác. Không may, tay cô đụng phải cái nút màu đỏ trên tường.
- Tít tít tít tít tít.
Những tiếng chuông cứ lặp đi lặp lại khiến tai cô như muốn nổ tung. Ngoài cửa, tiếng ồn ào cũng vang vọng. Mục Lạc Anh nhanh chóng bay ra khỏi đó bằng đôi cánh.
Nhìn từ xa cô thấy Hứa Mỹ Lệ và một người đàn ông, cô ta có vẻ hoảng hốt tìm thứ gì đó sau tấm chăn.
Mục Lạc Anh lẩm bẩm:"Không lẽ cô ta tìm con dao này, nếu như vậy cái chết của Hứa Minh Trì là do cô ta làm sao?".
Không suy nghĩ nhiều nữa, Mục Lạc Anh bay thật nhanh về Mộ gia.
- ---------
"Chết rồi, con dao mình đem giấu đã mất "_Hứa Mỹ Lệ nghĩ.
Ức Trai đứng bên cạnh, như hiểu ra:"Em giấu gì dưới chăn, sao nhìn em hốt hoảng vậy?".
"Trai à, con dao mất rồi".
"Dao? ".
"Đúng vậy, con dao em giết chết Hứa Minh Trì, em định hôm nay sẽ tiêu quỷ nhưng nó biến mất rồi".
"Em sơ xuất vậy, lúc giết chết ba mình sao không tiêu quỷ".
"Không được, anh cũng biết phòng ông ta là phòng cách âm, lại nói ngoài cửa là hai tên thuộc hạ của ông ta, khi vào được phòng này em đã bị hai người họ khám xét, xem em có đem vật gì vào trong không? Lúc đi ra, em không tài nào đem con dao đi được, Hứa Minh Trì đối với cái mạng này của ông ta rất trân quý, dù cho có là người nhà ông ta cũng không tha,huống hồ ông ta lại ghét em như vậy".
Ức Trai vẫn nghe cô ta nói, bàn tay khẽ nắm chặt cằm cô ta, siết chặt:" Hứa Minh Trì nham hiểm bao nhiêu thỳ tôi nham hiểm hơn ông ta, còn em đừng mong cách thoát khỏi tôi. Cả thân thể em đều thuộc về tôi"
Hứa Mỹ Lệ đau đớn mà chẳng làm gì được, khóc:"Ức Trai, em sẽ không phản bội anh đâu? Anh buông em ra được không?".
Ức Trai buông ra, quay lưng đi, không quên nói:" chuyện con dao biến mất tôi sẽ tra tìm. Hôm nay, em nghĩ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ tiếp tục chơi với em, nếu không làm tôi hài lòng em tự biết hậu quả".
Hứa Mỹ Lệ chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy, cô ta từng nghĩ bản thân mình rất thông minh,thâu tóm mọi chuyện trong tay, nhưng không ngờ cư nhiên lại xuất hiện Ức Trai, khoáy đảo cuộc sống của cô ta trở thành địa ngục chỉ toàn là sự ham muốn.
Ức Trai hắn ta chỉ thích thân thể này, chỉ xem Hứa Mỹ Lệ như trò chơi tiêu khiển, rồi một ngày Hứa Mỹ Lệ cũng sẽ bị vứt bỏ.
- ----------
Đừng cảm thấy thương cảm Hứa Mỹ Lệ nha!!!! Sau khi làm cho Ức Trai mê mẫn cô ta bắt đầu kế hoạch của mình. Rồi Mục Lạc Anh sẽ ra sao? Đối phó thế nào?