Tối đó, Mộ Tư Phàm không về nhà. Còn Mục Lạc Anh sau khi tỉnh dậy trời đã sáng, nhìn thấy người bên cạnh dường như đã đi suốt đêm. Cái lạnh, cái cô đơn vẫn bao quanh lấy cô.Trái tim này trở nên lười biếng đập hơn. Nó đau lắm, nó lạnh lắm nó cần một thứ gì đó sưởi ấm.
Mục Lạc Anh bước xuống giường, cả cơ thể bước đi loạn choạn vào phòng tắm. Nhìn vào gương, cô nhìn thấy trên thân thể toàn là những vết hôn do anh để lại. Vết hôn thô bạo xé nát cô.
Vệ sinh xong, cô bước xuống lầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Đàn.
Lâm Đàn nhìn thấy cô, đứng khoanh tay kiêu ngạo:"Tối qua ngủ một mình à! Sớm muốn gì Mộ Tư Phàm cũng bỏ rơi cô ".
Mục Lạc Anh chẳng mấy để tâm lắm, nhưng lạnh lùng:"Nên lo cho bà trước đi, đừng nhiều chuyện ".
"Cô..."
"Lại ăn cơm đi "_Mộ Nhiếp Chính hắn giọng nói.
Trên bàn ăn chỉ có ba người, từ khi Mộ Tư Lĩnh bị đuổi, anh ta liền dọn ra khỏi Mộ gia, gần như biến mất không còn thấy mặt mũi gì cả. Cũng vì vậy, Lâm Đàn rất ghét cô, ghét vì làm đứa con trai cưng của bà ta mất việc, cộng thêm bỏ nhà ra đi.Lại nói, em gái bà Lâm Nguyệt từ khi bắt Lạc Anh lần thứ hai liền mất tích không thấy người. Lâm Đàn đã tìm rất lâu nhưng chẳng tìm ra được bà, không kể thấy xác
Mục Lạc Anh đặt đũa xuống,thanh âm kỳ sức sống:"Ba, một lát con sẽ dọn đi".
Mộ Nhiếp Chính đang ăn liền dừng lại, nhìn cô:"Con và Tư Phàm xảy ra chuyện gì?".
"Con và anh ấy cãi nhau một chút, con chỉ muốn bản thân bình tĩnh lại thôi".
Mộ Nhiếp Chính suy tư, lại nói tiếp:"Con tính đi đâu?".
"Xin lỗi, con không thể nói!".
"Không sao, không sao ta hiểu mà ".
"Đi nhanh cho khuất mắt tôi "_Lâm Đàn chanh chua nói.
"Tôi đi rồi, bà cũng đừng mong mình sẽ làm gì được "_Mục Lạc Anh đưa đôi mắt thâm sâu nhìn bà ta. Nhấn mạnh từng chữ.
Mộ Nhiếp Chính khó hiểu nhìn cô.
Mục Lạc Anh muốn rời khỏi Mộ gia với hai lí do.
Một: điều tra việc Mộ Tư Phàm bị tai nạn, dù biết anh đang giận cô nhưng cô cũng không màng đến.
Hai: cô muốn mình suy nghĩ nhiều hơn về việc ở bên cạnh Mộ Tư Phàm.
Ăn xong, cô kéo vali ra xe, trước khi đi không quên tạm biệt Mộ Nhiếp Chính và mọi người trong Mộ gia.
Cô lái xe một cách điêu luyện, đôi mắt gián vào phía trước, hai tay linh hoạt. Một lúc sau thỳ đến nơi. Cô ở Đài Phong, ở đây là căn cứ bí mật, của thuộc hạ đắc lực trong tổ chức mới có. Căn nhà có rất nhiều mật thất.
Cô bước vào, cánh cửa đầu tiên, nhấn vài số trên đó,là những con số của mật mã. Cánh cửa mở ra, hàng loạt bậc thang hiện ra, cô đi thẳng sau đó lại mở cánh cửa khác, cứ như vậy,cô đi qua không biết bao nhiêu bậc thang, mở bao nhiếu cách cửa.
Tầm khoảng 30", cuối cùng cô cũng đến nơi, căn phòng rộng lớn được bao bọc bởi bốn bức tường kiên nghị. Có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, cô kéo vali ra, xếp đồ ngay ngắn, rồi đi lại chiếc máy tính, bàn tay linh hoạt bấm gì đo. Trên màn hình liền hiện ra hai chữ "Ảnh Vương".
Cô nhấn vào đó bấm vài chữ, hàng loạt hình ảnh về vụ tai nạn hôm đó hiện ra. Có một bức hình kì lạ vô tình lọt vào mắt cô. Bên trong tấm hình, ở đằng xa đám cháy có một người đang đứng cười, nụ cười cuồng ngạo mà hiểm độc vô cùng. Cố gắng phóng to nó hơn, dùng thiết bị định dạng để xác nhận ngay đó là ai. Trong thời gian chờ đợi, cô đi pha một ly cà phê nóng ngồi mấp máp.
Thoạt sau, hình ảnh được in ra, trên đó ghi đầy đủ thông tin về anh ta.
Hứa Minh Trì sao! Người này chính là chủ nhân của Triệu Nặc Ân, nếu vậy anh ta liên quan đến vụ tai nạn. Mục đích của hắn chắc chỉ có một là toàn bộ Mộ gia và Phàm thị.Và Lâm Đàn cũng có phần.
Cứ đợi đi! Chính Mục Lạc Anh tôi khiến các người muốn mà không có được!!!!
Mục Lạc Anh nhìn màn hình, mỉm cười tươi rõ.
- ------Còn-------