Ánh sáng ngập tràn khắp căn phòng. Đồng Lệ Giao lười nhác nâng mí mắt. Căn phòng này? người đàn ông nằm bên cạnh? Ký ức đêm qua bỗng hiện về vẹn nguyên, không vết xước.
“Trời ạ! Sao đêm qua mình lại… Chết tiệt, đáng lẽ mình phải phản kháng, sống chết cũng không được để anh ta đụng vào người”.
Đồng Lệ Giao vò đầu vứt tóc, nếu anh ta thức dậy thì cô biết đối mặt như thế nào. Mới tuần trước, bản thân cô còn khóc lóc, cho rằng mình bị anh ta lợi dụng lúc say, nhưng lần này cô hoàn toàn tỉnh táo, lấy lý do gì để biện minh cho chuyện đêm qua đây? Sẽ thế nào nếu anh cho rằng cô có dã tâm, cố gắng tiếp cận để trèo cao?
Hàng trăm câu hỏi quanh quẩn trong đầu khiến cô muốn phát điên.
"Không được, phải chạy đi trước khi anh ta thức dậy!"
Đồng Lệ Giao rón rén bước xuống giường, nhặt lại bộ quần áo không còn nguyên vẹn, rồi chạy vào nhà tắm để mặc đồ, vội vã đến mức đầu gối bị đập một cái rõ đau vào cửa nhà tắm, nhưng không dám kêu lên thành tiếng.
Tự nhìn bản thân trong gương, Đồng Lệ Giao không khỏi hết hồn. Toàn thân trên dưới đều là những vết hôn, thậm chí còn có vết cắn nhẹ trên xương quai xanh, khuôn mặt cô bỗng chốc nhuộm ửng hồng.
Cô vội vàng mặc đồ vào người, che đi những vết tích xấu hổ, nhưng nhìn qua nhìn lại vẫn thấy không ổn. Nếu giữ nguyên bộ dạng này chạy ra ngoài sẽ bị người khác để ý, sẽ biết ngay đêm qua cô vừa làm chuyện gì. Bây giờ phải làm sao đây?
"Mặc kệ, còn hơn phải đối diện với anh ta trong hoàn cảnh này".
Đồng Lệ Giao loay hoay mở cửa, nhưng làm cách nào cũng không thể mở được. Cô chượt nhớ đến bản thân mình tối qua, cũng vì không biết cách mở cửa mà rơi vào bước đường này.
- Em cố gắng cũng vô ích thôi, chỉ có tôi mới mở được cánh cửa đó.
Giọng nói quen thuộc vang lên như mang theo dòng điện chạy dọc sống lưng. Đồng Lệ Giao quay đầu lại, đột nhiên bị thân hình cao lớn chắn ngang trước mặt. Cơ thể săn chắc, những múi cơ hiện ra rõ mồn một, cùng nước da trắng không tì vết, đó chính xác là những từ có thể dùng để miêu tả người đàn ông này. Thế nhưng anh ta cứ thế trần như nhộng, như bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ.
- Anh… anh… anh mau mặc đồ vào đi, như vậy không… không hay chút nào…
Thì ra những lúc căng thẳng, cô lại bị cà lăm như thế, trông có chút đáng yêu. Tôn Diệc Quân nhếch môi cười, càng làm Đồng Lệ Giao bối rối.
- Không phải chỗ nào em cũng đã nhìn thấy hết rồi hay sao?
Thái độ vô lại của anh ta khiến Đồng Lệ Giao hận không tìm được cái lỗ nào chui xuống. Cái miệng hỗn thường ngày hay khẩu chiến, hôm nay bỗng câm bặt một cách bất thường.
- Trong tủ còn một bộ quần áo nữa, em mặc vào đi.
Quả thực trong ngăn tủ phía dưới còn một bộ đồ nữa, anh ta chuẩn bị cho những người phụ nữ khác à.
- Anh cũng chu đáo nhỉ, không biết còn chuẩn bị bao nhiêu bộ cho mấy người phụ nữ khác nữa.
Thẹn quá hóa giận, Đồng Lệ Giao tìm được cái cớ là buông lời móc mỉa.
- Tôi có thể hiểu rằng em đang ghen?
Đồng Lệ Giao trợn tròn mắt, anh ta thật không biết xấu hổ, trực tiếp bẻ cong ý tứ trong lời nói của cô. Đúng là miệng chó không nhả được ngà voi.
- Anh đừng hiểu lầm, giữa tôi và anh cũng chỉ là quan hệ thể xác.
Khuôn mặt Tôn Diệc Quân bỗng chốc đen sì, tưởng như sắp giết người đến nơi. Đồng Lệ Giao lại thấy mình chẳng nói sai điều gì.
- Anh mau mở cửa đi, hôm nay tôi có hẹn với giáo sư hướng dẫn ở bệnh viện.
- Trước hết em phải uống hết viên thuốc này đã, sau đó tôi sẽ đưa em đi.
Tôn Diệc Quân lấy ra một viên thuốc màu xanh. Vừa nhìn qua, cô đã nhận ra đó chính là loại thuốc ngừa thai khẩn cấp mà lần trước anh ta muốn cô uống. Trong lòng cô bỗng nguội lạnh, chợt nhận ra bản thân mình nực cười vô cùng. Sự dịu dàng của anh suýt chút nữa đã đánh lừa được cô rồi.
Yêu? Từ "yêu" được phát ra từ một tên cầm thú đang lăn lộn trên giường chứa bao nhiêu thật lòng? Ấy vậy mà hôm qua, cô đã bị anh ta lừa, chính cô cũng tự lừa bản thân mình.
Đồng Lệ Giao hạ tầm mắt, ánh mắt đen nhánh khẽ long lanh, hình như có chút gì đó ươn ướt. Cô vội vàng quay mặt đi nơi khác trước khi anh ta phát hiện có sự tồn tại của nó.
Biểu cảm này khiến cô vô cùng thất vọng với bản thân mình. Sao lại vì một gã đàn ông xấu xa mà rơi lệ cơ chứ?
Cô cầm viên thuốc ở trong tay anh ta, nuốt hẳn xuống mà không cần thêm nước, cũng giống như mang chút rung động ít ỏi nuốt sâu vào tận đáy lòng.
Mối quan hệ thể xác chỉ nên dừng ở mức độ này thôi đúng không?
Kể từ hôm đó, mọi người đều rơi vào guồng quay bận rộn, Tôn Khả Thiên vùi đầu vào bộ sưu tập mới, còn Đồng Lệ Giao thì ngày đêm đi theo giáo sư hướng dẫn, giấu mình vào phòng phẫu thuật, thậm chí còn biến bệnh viện thành nơi trú thân tạm bợ. Chỉ có khi tập trung làm việc, đầu óc mới quên đi những chuyện muộn phiền.
Thỉnh thoảng anh ta có đến tìm cô, dẫn cô đi ăn, đi dạo khắp nơi nhưng đích đến cuối cùng vẫn là căn phòng tổng thống. Cô đã quá mệt mỏi với sự phản kháng, nên những lần sau đó chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.
- Không phải vì tôi thích anh, mà vì bản thân tôi cũng có nhu cầu sinh lý.
Đó chính là mục đích của mối quan hệ về thể xác, anh ta xem cô là vật tiêu khiển, thì đối với cô anh ta cũng giống một gã trai bao cao cấp không hơn không kém. Anh ta vẫn giữ tính cẩn thận, sau mỗi lần quan hệ đều đưa cho cô uống viên thuốc ngừa thai khẩn cấp, mà cô cũng chẳng có thái độ chống cự, chỉ uống gọn một hơi rồi rời khỏi.
Gần đây Đồng Lệ Giao cảm giác bản thân vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn nằm gục trên ghế giảng đường, đỉnh điểm là khi đang hỗ trợ giáo sư trong một ca mổ tắc ruột thì giữa chừng phải rời đi vì liên tục bị nôn ói. Điều này trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Đồng Lệ Giao mệt mỏi, ngồi tựa lưng vào một chiếc ghế trước khu vực chờ mổ, suy nghĩ về vấn đề sức khỏe của bản thân. Cô không bỏ bữa, công việc cũng không quá căng thẳng, vì sao lại có dấu hiệu như thế. Không lẽ… Suy nghĩ xoẹt ngang qua đầu khiến chân tóc cô dựng đứng.
“Không phải như vậy đâu, lần nào anh ta cũng cho mình uống thuốc tránh thai khẩn cấp ngay sau khi quan hệ, không có khả năng ấy đâu”.
Đồng Lệ Giao tự trấn an bản thân, nhưng không thể nào an tâm được, những dấu hiệu này quả thực quá giống. Trong nhà vệ sinh, cô căng thẳng cầm trên tay que thử thai, không dám thử. Ngộ nhỡ đó là hai vạch, ngộ nhỡ cô mang thai thật thì phải làm sao bây giờ?
Cuối cùng, điều Đồng Lệ Giao lo lắng nhất cũng ập đến. Nhìn hai vạch đỏ chói trên que thử thai, toàn thân cô vô lực, tựa vào của nhà vệ sinh thở hổn hển. Cô khẽ đưa tay chạm vào bụng, cảm xúc hỗn độn vô cùng.
Đó là con của cô, là đứa trẻ đang lớn lên ở trong bụng cô, phải làm gì để bảo vệ nó đây? Anh ta bắt cô uống thuốc ngừa thai, chứng tỏ anh ta không muốn cô mang thai. Có khi nào anh ta sẽ giết chết đứa nhỏ không?
Chuông điện thoại vang lên, là của anh ta. Đồng Lệ Giao gạt ngang nước mắt, cố gắng ổn định cảm xúc để nghe máy.
- Anh gọi tôi có chuyện gì?
- Chút nữa anh sẽ đến đón em lúc tan làm.
- Hôm nay… tôi hơi bận, bên khoa cấp cứu vừa báo có một ca mổ khẩn cho bệnh nhân bị chấn thương bụng, nên…
Đầu bên kia im lặng một chút, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
- Vậy sau khi mổ xong hãy gọi cho anh, anh sẽ đưa em đến một nơi.
- Không… không cần đâu. Ca mổ này có thể kéo dài đến nửa đêm, tôi sẽ ở lại bệnh viện đến sáng mai mới trở về.
- Được rồi, em làm việc đi.
Đồng Lệ Giao hít một hơi thật sâu, cố gắp áp chế đi cảm xúc trong lòng
- Anh Vincent?
- Hử? Em muốn nói gì.
- ……
Đồng Lệ Giao muốn rất muốn hỏi, nếu như cô đang mang thai thì anh ta sẽ làm gì, nhưng trong đầu lại nhớ đến những câu nói đe dọa, những viên thuốc ngừa khai khẩn cấp và cả đôi mắt nhuốm màu chết chóc khi bắn Thập Nhất. Anh ta sẽ bắt cô bỏ đi đứa bé mất.
- À không, sắp tới giờ bắt đầu ca mổ rồi, tôi tắt máy đây.
Tôn Diệc Quân tắt máy, sau đó mở hộp gấm đỏ trong tay, rồi mỉm cười hạnh phúc. Anh cầm chiếc nhẫn kim cươn.g lên, nhìn chăm chú vào ấy như một bảo vật vô giá. Anh đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, chờ ngày mai sau khi Giao Giao trở về, sẽ tạo cho cô một bất ngờ. Mặc kệ cô ấy chưa nhận ra anh chính là Tôn Diệc Quân, mặc kệ cô xem anh là kẻ xấu xa bệnh hoạn.
Anh đã lên kế hoach cầu hôn từ rất lâu, Khả Thiên cũng sắp làm xong chiếc váy cưới dành riêng cho cô ấy.
Anh đã chờ ngày này 12 năm rồi, cô bé ở cô nhi viện năm ấy…
Trời cao trút nước xối xả, mưa lớn giăng khắp lối, biến cả thành phố vốn sa hoa, nhộn nhịp trở thành một mảnh trắng xóa. Đồng Lệ Giao ngồi trong xe taxi đến sân bay. Bây giờ, điều cô có thể làm duy nhất đó là chạy trốn, mang theo đứa nhỏ chưa thành hình người thoát khỏi người cha coi mạng người như cỏ rác ấy. Cô muốn trở về cô nhi viện, nơi cô có thể yếu đuối mà gục ngã vào vòng tay của những người thân yêu.
Máy bay còn một tiếng nữa sẽ cất cánh, chỉ chút thời gian nữa thôi, cô sẽ rời khỏi ngục tù này. Khả Thiên đã có gia đình riêng của mình, cô ấy sẽ được hạnh phúc. Từ bây giờ, gia đình của cô chính là đứa bé ở trong bụng. Có thể Khả Thiên sẽ rất buồn khi cô ra đi mà không một lời từ biệt, nhưng lần này, xin hãy cho cô có cơ hội được lựa chọn cuộc đời của mình.
“Xin mời hành khách đi chuyến bay có số hiệu HT 1368 di chuyển đến quầy soát vé số 06”.
Theo báo hiệu của sân bay, Đồng Lệ Giao di chuyển dần đến quầy soát vé, một chút nữa thôi cô sẽ được trở về. Nhưng cảm giác lạnh lẽo lại ấy bao phủ toàn thân, khiến bước chân cô càng trở nên nặng nề.
- Cô Đồng, hy vọng cô hãy quay lại, đừng khiến tôi phải khó xử.
"Giọng nói này, anh ta?"
Đồng Lệ Giao đã nhìn thấy anh ta đi cùng Thập Tam trong lần cô và Khả Thiên bị bắt cóc, chắc chắn anh ta là người của Vincent phái tới. Nếu bây giờ cô không rời đi thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu lúc này chính bỏ chạy, không thể để anh ta bắt được. Đồng Lệ Giao rời khỏi quầy soát vé, dùng hết sức chạy về khu vực hành lang đông người, hy vọng sẽ không bị bắt lại.
Cô rất mệt, chỉ muốn để bản thân mình gục xuống, nhưng khi đưa tay chạm xuống bụng thì lại nhớ đến sinh linh bé nhỏ chưa trào đời. Mưa như trút nước, tạt vào da thịt, khiến tất cả cảnh vật trước mắt cô trở nên mờ ảo. Cô cứ chạy, chạy mãi cho đến khi phía trước đã là ngõ cụt.
Người đàn ông ma quỷ ấy, anh ta lại xuất hiện rồi, chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của cô. Trời đất như sụp xuống, cô nằm gục giữa mặt đường lạnh ngắt, hướng mắt về màn hình điện thoại đang sáng đèn, môi mấp máy phát ra những từ khó khăn, chất chứa tuyệt vọng.
- Cầu xin cậu hãy cứu con mình… Khả Thiên…