Dưới ánh đèn lấp lánh ngập mùi tiền, có một cô gái nhẹ nhàng bước đến, mỗi bước chân đều mang theo hào quang tỏa sáng, cùng nụ cười trên môi tựa viên pha lê lấn át đi tất cả. Ở cô ấy toát lên vẻ thuần khiết và tinh khôi, đối lập hoàn toàn với phần còn lại. Điều đó khiến cô trở thành tâm điểm, thu hút mọi ánh nhìn ngay từ giây phút đầu tiên xuất hiện.
Cô ấy đang tiến gần đến người đàn ông quyền lực nhất nơi này. Phong cách trang điểm và bộ đầm dạ hội mặc trên người vô cùng hợp với bộ vest màu đỏ rượu của anh ta. Hai người họ rất xứng đôi, nhìn giống như tiên đồng ngọc nữ vậy, còn người phụ nữ kia tự dưng bị tách biệt hoàn toàn.
Đương nhiên đây không phải sự trùng hợp, mà tất cả đều nằm trong tính toán của Tôn Khả Thiên. Với tư cách là nhà thiết kế hàng đầu của Milan, đồng thời là em gái của ông chủ nơi ấy, chuyện nhờ thư ký của anh chuẩn bị bộ đồ có màu đỏ rượu cho buổi xuất hiện hôm nay là chuyện không khó. Hơn nữa trang phục Giao Giao đang mặc trên người là do cô thiết kế, trang điểm cũng do cô làm, sao có thể không hợp với nhau được.
Đồng Lệ Giao bước đến và ngồi ngay cạnh Tôn Diệc Nhiên, khẽ đưa một ánh mắt tình tứ rồi nghiêm túc đánh giá người phụ nữ đối diện.
“Cô ta cũng thuộc dạng tuyệt sắc giai nhân, cơ thể lại sexy nóng bỏng, này mà Khả Thiên gọi là con mụ mắt xanh mỏ đỏ thì có phần hơi quá đáng. Thì ra anh ta lại thích kiểu phụ nữ này. Được lắm, tôi sẽ khiến anh không được toại nguyện”.
- Anh yêu, không phải anh nói đang bận công việc sao, đây là đối tác của anh à?
Quý cô Anh quốc tỏ ra khá bất ngờ vì sự xuất hiện đường đột của Đồng Lệ Giao. Cô ta đã bố trí phóng viên để chụp lén ảnh, cố gắng chụp những hình ảnh nhằm điều hướng dư luận, vậy mà bây giờ bị phá hỏng hết.
- Anh Vincent, cô ấy là ai vậy?
Vừa rồi Đồng Lệ Giao có chút sơ xuất, theo thói quen nói chuyện với anh ta bằng tiếng mẹ đẻ, mà quên mất đối phương là người Anh. Nghĩ vậy, cô ngay lập tức bật mode ngoại ngữ lên mà nói chuyện với cô ta một cách sằng phẳng.
- Anh ấy chưa nói với cô rằng tôi là vợ sắp cưới của anh ấy hả?
Kỳ thực khi nói ra câu này, Đồng Lệ Giao cũng có chút ngượng mồm, nhưng phải dùng những đòn dứt khoát như thế mới có đủ sát thương. Đối phương vừa ngỡ ngàng, lại tỏ vẻ nghi ngờ, trực tiếp hỏi Tôn Diệc Quân.
- Những điều cô ấy nói có phải là sự thật không?
Đồng Lệ Giao khẽ liếc mắt về người đàn ông bên cạnh, trong lòng có chút căng thẳng, nếu để anh ta phủ nhận thì người rước về nhục nhã là cô, vậy nên nhất định phải đánh phủ đầu.
- Chắc chắn anh ấy sẽ trả lời là không, vì anh ấy đang giận tôi đó. Cô cho rằng vì sao mình có cơ hội đứng bên cạnh anh ấy, lại còn dám giở trò sau lưng? Là vì anh ấy đang cố tình chọc giận tôi thôi.
Miệng thì nói, tay thì cầm lấy tay Tôn Diệc Quân lên, tỏ vẻ thân mật.
- Anh à, anh làm như vậy khiến người ta buồn lắm có biết không?
Đối với hành động tự biên tự diễn của Đồng Lệ Giao, Tôn Diệc Quân chỉ biết ngồi yên xem kịch vui. Anh không ngờ được từ một cô gái mới tuần trước đối với anh còn xa lánh, thậm chí là căm hận, nhưng giờ lại gạt đi hết thảy để xuất hiện tại đây và diễn một vở này. Chắc hẳn cô đã bị Khả Thiên mua chuộc bằng thứ gì đó.
Vẻ mặt nhõng nhẽo như con cún con này khiến anh bất giác bật cười. Nụ cười ấy trong mắt vị tiểu thư kia chính là ngầm xác nhận những điều Đồng Lệ Giao nói là đúng.
Trong thời gian tiếp xúc với người đàn ông này, từ lúc làm việc ở London cho đến khi về Milan, anh luôn giữ thái độ điềm đạm, rất hiếm khi cười, nếu có cũng. chỉ là nụ cười xã giao mà thôi. Đây là lần đầu tiên thấy anh cười tư nhiên như vậy, trong nụ cười ấy có ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều. Nhất thời không thể chấp nhận, cô ta liền xin phép đứng dậy đi vệ sinh.
Sau khi cô ta rời đi, Đồng Lệ Giao cũng không dám ở lại, một mình đối diện với Tôn Diệc Quân, đành lấy cớ đi vệ sinh để chuồn đi.
Ngồi từ xa, Tôn Khả Thiên không ngớt lời khen ngợi. Mặc dù không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, nhưng qua ngôn ngữ cơ thể và biểu hiện của họ, cô đã có thể đoán ra vài phần. Cô không những tự đoán diễn biến cuộc trò chuyện, mà còn chia sẻ cho kẻ khù khờ Thập Tam nghe.
- Tôi nói cho cậu nghe này Thập Tam, cậu có thấy sự khác biệt về thái độ của anh Diệc Quân khi tiếp xúc với con mụ mắt xanh mỏ đó và Giao Giao không. Khi nói chuyện với mụ ta, anh ấy có những biểu hiện mang tính phòng thủ nhằm xây dựng rào cản. Ví dụ như thỉnh thoảng đưa tay lên trên ngang người và chỉnh lại đồng hồ, cổ tay lúc nào cũng hướng vào trong người, hay mỗi lần uống rượu xong sẽ đặt ly về phía bên đối diện của tay cầm ly để tạo rào cản bằng cánh tay. Nhưng đến khi Giao Giao xuất hiện, anh đấy đã chủ động hơi xoay người về hướng cô ấy, mà khi đặt ly rượu xuống lại đặt ở cùng bên với tay cầm ly, cổ tay để lộ hướng về phía cô ấy ngồi. Điểm chết người chính là nụ cười đó. Chủ tịch của cậu đã biết yêu rồi đấy.
Thập Tam nghe Tôn Khả Thiên phân tích, cũng gật gù tỏ vẻ đồng tình. Trong lòng anh ta nhen nhóm tia hy vọng, sau khi chủ tịch biết yêu sẽ bớt nghiêm khắc với bọ họ một chút.
Trong nhà vệ sinh, sự đụng độ của Đồng Lệ Giao và cô tiểu thư đến từ Anh quốc mới thực sự diễn ra. Cô ta đương nhiên không cam lòng để bản thân mất mặt như vậy. Từ trước đến giờ, mọi thứ cô ta muốn đều có được trong tay. Thấy Đồng Lệ Giao cũng vào nhà vệ sinh giống như mình, cô ta liền buông lời nặng nhẹ.
- Gia tộc của tôi có thế lực lớn tại châu Âu, điều này đối với anh Vincent vô cùng có lợi. Còn cô có thứ gì mà đòi ở bên cạnh anh ấy?
Khẩu khí nói chuyện sặc mùi tài phiệt. Quả thực nếu so về thân thế, Đồng Lệ Giao chỉ là đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện, chẳng có gì so sánh được với người có gia thế khủng như cô ta. Nhưng mục đích cô xuất hiện ở đây không phải để tranh giành tình yêu, đơn giản là đến phá đám, khiến tên cầm thú đó không đạt được ý nguyện mà thôi.
- Tôi thấy chồng tôi nhiều tiền rồi, không cần thêm mấy đồng bạc lẻ đấy của nhà cô đâu. Tôi có thứ gì sao? Tôi có khả năng không để anh ấy chết trước mặt mình đấy. Cô có biết đặt nội khí quản không, biết cấp cứu ngưng tim ngưng thở không, biết phẫu thuật không? Nếu không biết gì thì câm mồm.
Xét về nghĩa đen thì câu nói này hoàn toàn đúng. Cô là bác sĩ, sẽ không để anh ta chết trước mặt mình, nhưng có chết trong bệnh viện không thì cô không chắc.
- Cô dám đứng trước mặt bổn tiểu thư diễu võ dương oai hả, để xem cô bản lĩnh cỡ nào.
Nói xong cô ta liền bưng bình hoa trang trí ở bồn rửa tay hất hết lên người cô, sau đó tiến lên với ý định cho cô một cái tát, nhưng bị cô đưa tay đỡ kịp.
“Cái loại người này đúng là không thể nào trở thành chị dâu của Khả Thiên mà”.
- Cô dám ra tay nữa sao? Nếu cô khiến đứa trẻ trong bụng tôi có chút mệnh hệ gì thì gia tộc của cô... sẽ bay màu.
Câu nói này chính là đòn triệt hạ đối phương, phải dứt khoát mới có thể đối phó với loại phụ nữ này.
- Cô! Cô nói gì?
- Đôi khi nói chuyện với người có đầu óc không thông minh lắm thì tôi cũng lười nhắc lại. Thì ra là cô ngu thật chứ không phải giả ngu.
Những lời của Đồng Lệ Giao nói ra khiến cô ta bốc hỏa lên tới đỉnh đầu, hận một nỗi không thể mang cô ra nghiền nát thành trăm mảnh. Sự tức giận của cô ta chính là phần thưởng lớn lao dành cho cô. Gì chứ chơi với Tôn Khả Thiên bao lâu, đương nhiên cô đã thấm nhuần bản lĩnh khiến đối phương tức điên bằng lời nói.
Cô ta vô cùng tức giận nhưng cũng không dám manh động, đành ôm một cục tức rời đi, căn bản cô ta đang đứng trên đất của Vincent, nhỡ may có gây họa lớn thì gia tộc của cô ta cũng không thể nào cứu vãn.
- Đứng lại, tôi có nói cho cô rời đi sao.
Bị Đồng Lệ Giao gọi giật ngược, cô ta liền đứng lại, sau đó hứng trọn hoa và nước trong bình ở bồn rửa tay bên cạnh.
- Cô dám!...
- Cô thử nói xem!
Đồng Lệ Giao lướt ngang qua, còn không quên vứt cho cô ta cái liếc rõ bén. Cuộc đời này cô ghét nhất là những kẻ cậy thế ức hϊế͙p͙ người, nếu không gầm thì tưởng đây là Hello Kitty chắc. Trong bụng cô thầm nghĩ, nếu gây chuyện đến mức này thì chắc cũng phá hỏng buổi cầu hôn của anh ta rồi, đến lúc phải đánh bài chuồn thôi.
Khi ra tới cửa nhà vệ sinh, cô vô tình đâm trúng vào một người. Đúng là đen đủi không gì bằng, tính chuồn mà đụng trúng ngay anh ta lúc này. Chưa kịp nói gì thì giọng nói nhão nhoẹt của cô ta đã vang lên ngay đằng sau. Chắc muốn nhân cơ hội này để đóng vai nạn nhân đây mà.
“Bà đây sẽ không để loại người như cô có cơ hội đâu!”
Đồng Lệ Giao cố tình đứng loạng choạng, thuận thế tựa vào lồng ngực Tôn Diệc Quân, giọng điệu ôn nhu như nước.
- Em có chút mệt, anh đưa em về có được không.
“Tỏ ra đáng thương bà đây cũng là được”.
Hiện tại, cả Đồng Lệ Giao và quý cô Anh quốc đó có đều có bộ dạng nhếch nhác giống như nhau, từ đầu đến chân đều bị nước làm ướt, thậm chí còn có vài cánh hoa dính trên người.
Tôn Diệc Quân đưa tay nhặt đi cánh hoa dính trên tóc của cô, sau đó cởi áo vest rồi khoác lên người cho cô, hoàn toàn không bài xích với sự dựa dẫm này.
- Cô Katty, tôi sẽ sai người đưa cô về. Buổi nói chuyện hôm nay của chúng ta đã quá rõ ràng, cô hãy nói với cha cô những lời đó. Gia tộc của cô cũng nên chuẩn bị tinh thần đi, vì tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào động đến vợ tôi được yên ổn.
Sau đó Tôn Diệc Quân liền đưa Đồng Lệ Giao rời khỏi nhà hàng. Ở trên xe, Đồng Lệ Giao ngồi im như thóc, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn độn, có ngại ngùng, có lo lắng, lại không thể giải thích được. Cho đến khi Tôn Diệc Quân dừng xe trước cửa một khách sạn sa hoa, cô mới dám cất lời.
- Sao lại dừng ở đây? Tôi muốn về biệt thự.
- Sợ? Dũng khí khi nãy biến đi đâu mất rồi?
Bị anh ta nhắc đến mấy hành động xấu hổ đó, cô lại nghẹn họng. Ngày hôm nay cô đã điên mất rồi, không những ăn nói hàm hồ, làm điều sằng bậy mà còn bị ma sui quỷ khiến đi theo anh ta đến căn phòng tổng thống của khách sạn này.
Căn phòng được bày trí cực kỳ sa hoa, so với ở biệt thự còn có phần hơn. Toàn thân cô từ trên xuống dưới căng như dây đàn, muốn đi cũng không được, ở cũng không xong.