Tôn Khả Thiên bị người này kéo vào lối thoát hiểm, sau đó trốn vào một phòng kín nhỏ, rồi dùng tay bịt chặt miệng để cô không thể phát ra tiếng động. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của bản thân, và tiếng bước chân đồn dập ngoài cầu thang bộ.
Tôn Khả Thiên cố gắng giữ bản thân mình thật bình tĩnh. Khi đôi mắt dần trở nên thích ứng dần với bóng tối, cô cũng mơ hồ đoán được đối phương là ai. Người đàn ông trước mặt phát ra một hơi thở rất quen thuộc, cũng là người mà cô vô cùng tin tưởng – Thập Nhất.
Cô không biết vì sao anh ta lại kéo theo mình bỏ chạy, cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà có cảm giác bản thân bị truy đuổi. Cho đến khi mọi thứ trở về yên tĩnh nguyên thủy, Thập Nhất mới buông lỏng bàn tay đang bịt chặt miệng của cô ra.
- Thập Nhất, sao anh lại xuất hiện ở đây?Tôi chỉ muốn nhìn qua Thần Phong một chút, để xác nhận rằng anh ấy vẫn bình an vô sự mà thôi.
Thập Nhất dường như không quan tâm đến lời cô nói, vẫn giữ sự cảnh giác cao độ. Anh ta mở hờ cửa phòng, sau khi xác nhận bên ngoài đã không còn người mới dẫn cô đi ra.
Tôn Khả Thiên níu tay Thập Nhất lại, như thể đang cầu xin hãy dẫn mình đến nơi Lôi Thần Phong đang nằm. Nhưng anh ta không có ý định giúp cô làm chuyện đó, chỉ âm trầm cất giọng.
- Cô không biết vừa rồi mình suýt bị bắt hay sao.
Giọng điệu của anh ta vẫn lạnh lẽo như ngày nào, nhưng không lạnh bằng cơn buốt giá trong lòng cô.
- Anh nói bắt tôi?
- Đúng vậy, có lẽ đây là cái bẫy để dẫn dụ cô.
Tôn Khả Thiên không dám tin vào tai mình. Những chuyện này thật khó tin, thậm chí còn vô cùng hoang đường. Làm sao Lôi Thần Phong có thể biết được cô đang ở Milan, vì sao anh ấy đoán được cô sẽ tìm đến.
- Vậy chuyện anh ấy bị tai nạn là…
- Là thật.
Thập Nhất trả lời ngắn gọn, rồi nhanh chóng đưa Tôn Khả Thiên rời khỏi bệnh viện. Ở trước cổng, Đồng Lệ Giao đã ngồi sẵn trong xe cùng Thập Tam, đến khi nhìn thấy Thập Nhất dẫn theo Tôn Khả Thiên trở ra mới dám nhẹ lòng.
Đồng Lệ Giao kéo Tôn Khả Thiên ngồi sát về phía mình, rồi nắm chặt lấy tay của cô bạn. Việc làm bị phát giác, lại còn phải đối diện với sắc mặt lạnh lẽo của hai đại ma vương, càng khiến bọn họ muốn mang bản thân vùi sâu dưới đất.
- Chuyện này, anh Diệc Quân…
Tôn Khả Thiên ngập ngừng hỏi Thập Nhất, chỉ muốn biết anh trai mình đã biết chuyện này hay chưa, việc Thập Nhất xuất hiện để mang cô rời khỏi đây có phải là mệnh lệnh của anh ấy hay không.
- Người ấy chưa biết.
Đi theo Tôn Khả Thiên bao năm, đương nhiên Thập Nhất hiểu rõ cô đang suy nghĩ điều gì. Ngay khi đọc được tin tức của Lôi Thần Phong, Thập Nhất đã đoán chắc chắn cô sẽ liều mình để tìm đến bệnh viện. Sự nhạy bén của một sát thủ giúp anh ta nhìn ra một số điểm đáng ngờ.
Nếu một người đang nắm quyền quản lý của một tập đoàn lớn như Lôi thị, chắc chắn thông tin về sức khỏe của người đứng đầu sẽ được giữ kín. Đằng này tất cả mọi trang báo lớn nhỏ tại Ý đều có thể đăng tin, trong khi các trang tin tức tại châu Á hầu như không có động tĩnh gì, chứng tỏ có sự can thiệp của một thế lực khác.
Hơn nữa Lôi Thần Phong lại đang ở châu Âu, một nơi nằm ngoài địa bàn của anh ta, nếu để lộ tin tức bản thân đang trong tình trạng nguy kịch thì sẽ tạo điều kiện cho những kẻ khác ám toán. Nước đi này có phần mạo hiểm, nhưng tỉ lệ thành công rất cao, đặc biệt đối phương lại là một cô gái nặng tình như Tôn Khả Thiên.
- Thập Nhất, anh có thể nói rõ cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không. Hay có nhầm lần gì ở đây, tôi thấy anh ấy bị thương rất nặng.
- Lôi Thần phong đích thực là bị tai nạn, nhưng thương tích không quá nghiêm trọng. Có lẽ anh ta đã điều tra được chút manh mối về nơi cô đang ở, nên cố tình lợi dụng chuyện này để dụ cô sa lưới. Tin tức mà cô nghe được chỉ là giả.
Trong lòng Tôn Khả Thiên rối như tơ vò, vừa lo lắng, lại tức giận, pha lẫn thất vọng. Lôi Thần Phong đã từng cảnh cáo cô, nếu cô chạy trốn mà để anh bắt được, thì anh sẽ khiến cô sống không bằng chết. Thật không ngờ anh lại dùng cách này để bắt cô trở về. Cũng may Thập Nhất đã xuất hiện kịp thời, nếu không cô sẽ rất thê thảm.
Nghĩ đến điều này, Tôn Khả Thiên bỗng thấy lạnh sống lưng. Cô khẽ hít vào ngụm khí lạnh, rồi đưa tay lên vuốt lồng ngực, ngay lập tức nhận ra điều bất ổn, chiếc vòng cổ đã biến mất. Đó là chiếc vòng mà mẹ đã mua tặng cô vào sinh nhật 11 tuổi. Trước đây, cô đã bán nó đi để lấy tiền trả viện phí cho má Phùng, sau này khi trở lại Milan thì được anh Diệc Quân giao lại.
Cô vội vàng tìm kiếm xung quanh vị trí mình đang ngồi, sau đó là dưới gầm ghế, nhưng vẫn không thấy bóng dáng sợ dây chuyền đâu.
- Khả Thiên, cậu đang tìm gì vậy?
- Mình không thấy sợi dây chuyền, không biết đã làm rơi ở đâu.
Đồng Lệ Giao biết sợi dây chuyền đó, Tôn Khả Thiên luôn đeo trên cổ lúc ở cô nhi viện. Cả hai cùng tìm kiếm lại một lần nữa, nhưng vẫn là không thấy gì.
- Tôi sẽ quay lại bệnh viện tìm giúp cô. Bây giờ thì mau trở về biệt thự thôi.
Điều Thập Nhất lo lắng không phải là mất sợi dây chuyền, mà sợ bị người của Lôi Thần Phong nhặt được, như vậy anh ta sẽ biết chắc chắn Tôn Khả Thiên đang ở nơi này.
Lôi Thần Phong quả không đơn giản, lại có thể ở ngay trên địa bàn Milan để giăng thiên la địa võng như vậy, xem ra thế lực ngầm mà anh ta đang tiếp quản cũng không hề đơn giản. Chắc chắn anh ta đã cài được vài con chuột lớn vào nội bộ của bệnh viện quốc tế Milan, nhưng hiện tại chưa phải là lúc để tiêu diệt chúng.
Trong lúc này, nếu như có bất kỳ hành động thanh trừng nào, Lôi Thần Phong nhất định sẽ nhận ra vấn đề. Từ việc điều tra bệnh viện quốc tế Milan, rất có thể sẽ lần ra mối liên quan giữa tập đoàn Milan Fahion và Tôn Khả Thiên. Một khi thân phận Jenny Ton bị bại lộ, cho dù Milan có dồn toàn lực để che giấu thì Lôi Thần Phong vẫn có thể bắt được cô dễ như trở bàn tay.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, một luồng khói trắng được thổi vào trong phòng. Lúc sau, người đàn ông mặc áo đen lặng lẽ mở cửa bước vào. Anh ta đặt từng bước cẩn trọng lên sàn nhà, sợ sẽ tạo ra tiếng động lớn. Anh ta đang kiểm tra mọi ngóc ngách, ngăn tủ để tìm kiếm sợi dây chuyền mà Tôn Khả Thiên đã làm rơi.
Tuy đã tìm kiếm kỹ lưỡng, nhưng kết quả lại không có gì. Nơi duy nhất chưa kiểm tra qua chính là trên người của bệnh nhân. Anh ta bước đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng lật chiếc mền lên. Ở dưới mền, bàn tay bệnh nhân đang nắm chặt một vật ở trong tay, có vẻ như là một sợi dây chuyền.
Anh ta cẩn thận gỡ từng ngón tay ra, để lấy lại đồ vật của mình. Ngay khi chuẩn bị thành công thì người bệnh đột nhiên mở mắt, mang theo hàn khí lạnh băng, bao trùm lên toàn bộ căn phòng.
- Nói với cô ấy, nếu muốn lấy lại dây chuyền thì tự mình đến tìm tôi.
Cánh cửa vừa lúc được mở ra, Ám Dạ tiến vào phòng với tốc độ chớp nhoáng. Ngay lập tức Thập Nhất nghiêng người né tránh, sau đó ra đòn đáp trả. Người qua, kẻ lại với những chiêu thức nhằm triệt hạ đối phương, nhưng vẫn ở thế cân bằng. Không ai chiếm thế thượng phong, cũng không ai tỏ ra yếu thế. Cứ như vậy, mọi vật dụng trong phòng đều bị đổ vỡ.
Thập Nhất cố gắng tiếp cận Lôi Thần Phong để cướp lại sợi dây chuyền, mỗi lần như vậy lại bị Ám Dạ đánh bật ra xa. Nhân lúc Thập Nhất đang bị phân tâm, Ám Dạ Liền tung một cú đánh vào bả vai, khiến Thập Nhất bị va mạnh vào tường, tay áo cũng bị rách một mảnh, vô tình để lộ ra hình xăm trên tay trái của mình.
Ám Dạ ngay lập tức nhận diện hình xăm đó, giống như của người đã từng cứu mạng mình 13 năm về trước, trong một phi vụ mua vũ khí tại châu Âu. Không lẽ nào…
Chỉ một giây mất tập trung, có thể tạo đường thoát cho đối thủ, huống hồ Thập Nhất lại là sát thủ dày dặn kinh nghiệm. Anh ta nhanh chóng mở cửa, rồi thoát ra khỏi căn phòng. Bả vai của anh đã bị thương, nếu tiếp tục giao đấu sẽ không có cửa thắng, thậm chí là bị bắt giữ.
Lôi Thần Phong đã biết Tôn Khả Thiên còn sống, và đang có mặt tại Milan. Vậy nên chuyện cướp lại sợi dây chuyền đã không còn ý nghĩa nữa. Nếu Lôi Thần Phong tiếp tục truy đuổi đến cùng, thì cuộc xung đột giữa hai thế lực ngầm của châu Âu và châu Á sẽ diễn ra sớm thôi.
Trong phòng bệnh, Ám Dạ cúi đầu, chờ đợi Lôi Thần Phong tuyên hình phạt. Vì một giây mất tập trung mà để xổng mất con mồi, đó là điều tối kỵ trong thế giới ngầm.
- Xin chủ tịch trách phạt, tất cả là lỗi của tôi.
Lôi Thần Phong vẫn trầm mặc, đưa sợi dây chuyền lên trước mặt để nhìn ngắm kỹ hơn một chút. Anh đã từng nhìn thấy cô đeo sợi dây chuyền này ở những lần đầu gặp mặt, sau đó cô phải bán nó đi để lấy tiền trang trải viện phí cho trưởng cô nhi viện.
Sau ngần ấy năm, vật lại trở về chủ cũ, là do trùng hợp, hay ngay từ đầu cô đã muốn diễn kịch cho anh xem. Cô cũng thật có bản lĩnh, cứ như vậy ở trong lòng bàn tay bày mưu tính kế. Hay nói đúng hơn thì ngay từ đầu, không chỉ có anh dùng cô làm quân cờ để dụ Lâm Hùng giao ra Vũ Vũ, mà chính anh cũng bị cô tính kế.
Tưởng là gà, hóa ra là thóc. Bài học này lại được một cô gái dạy cho, thật thấm thía.
- Cô ấy chạy thoát cũng không sao, xem như đây là một sự cảnh cáo, khiến cô ấy ăn không ngon, ngủ không yên trong thời gian tới.
- Nhưng lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, e rằng bọn chúng sẽ càng cẩn trọng hơn.
Lôi Thần Phong hiểu "bọn chúng" mà Ám Dạ vừa nhắc tới là ai. Nhưng anh không quan tâm tới điều đó.
- Chỉ cần cô ấy còn một hơi thở, tôi nhất định sẽ bắt cô ấy về. Bọn họ biết chúng ta đã đánh hơi được dấu vết, đương nhiên sẽ sốt sắng, như vậy càng để lộ nhiều sơ hở. Về nước!