Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 87: Manh mối

Cuộc họp các trưởng phòng ban với chủ tịch hội đồng quản trị diễn ra vô cùng căng thẳng. Giám đốc tài chính đang trình bày về tình hình tăng trưởng của Lôi thị trong quý 3. Mặc dù tốc độ tăng trưởng đã đạt mốc kỷ lục trong 20 năm, nhưng vẻ mặt của người ngồi ghế chủ tọa vẫn không mấy hài lòng.


Ba năm nay, mỗi cuộc họp có mặt của Lôi Thần Phong đều căng thẳng như vậy. Ba từ quen thuộc được chủ tịch nói ra là "dừng", "tiếp tục", và "đuổi".


Bọn họ còn phải học thuộc số liệu của những năm về trước vì sợ sẽ bị hỏi bất ngờ. Nếu bị hỏi mà suy nghĩ quá 3 giây thì chắc chắn sẽ nhận được một từ "đuổi". Đến cả Duật Trác Minh còn không dám hó hé nửa lời.


Mỗi lần bị điểm mặt chỉ tên, Duật Trác Minh đều lạnh hết sống lưng, nếu tình hình này cứ tiếp tục diễn ra thì anh ta sẽ phát điên. Hầu như các phòng ban đều đã bị thay mấy đời lãnh đạo, chỉ có một vài người vẫn còn trụ được, riêng phòng chế tác lại không hề hấn gì, thậm chí còn nhận được nhiều phúc lợi hơn.


Người đàn ông ma quỷ này, đã ba năm nay làm việc điên cuồng, sớm đã tôi luyện bản thân mình thành quỷ không hồn rồi. Thu mua vài chục công ty lớn nhỏ, đảm trách xây dựng hàng trăm công trình lớn, thậm chí mảng thời trang cũng liên tục tung ra các sản phẩm mới.


Bây giờ, chỉ cần nghe đến cái tên Lôi Thần Phong, bọn họ đều ba chân bốn cẳng chạy hết, chứ đừng nói đến việc dám hợp tác làm ăn.


Lôi Thần Phong rời khỏi phòng họp, đến lúc này mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm, thầm an ủi bản thân vẫn còn bình an vô sự để trở về với gia đình. Không biết từ khi nào bọn họ đã có thói quen chuẩn bị thuốc huyết áp, thuốc trợ tim trước khi bước vào phòng họp. Bởi vì nguy cơ bị tăng xông, hay lên cơn đột quỵ ngay trong lúc họp là rất cao.


Trong phòng làm việc, Lôi Thần Phong tựa lưng vào ghế, hơi thở nồng đậm mùi ma quỷ tản mạn ra xung quanh. Mọi thứ trong căn phòng này sớm đã bị thứ mùi ma quỷ ấy bao phủ, khiến bất cứ ai đặt chân vào đều cảm thấy run sợ.


Trên màn hình máy tính là hình ảnh buổi diễn comeback của Jenny Ton. Chẳng hiểu vì sao anh lại bị thu hút bởi đoạn video viral trên mạng xã hội này, đã xem đi xem lại cả trăm lần nhưng vẫn không tìm ra lý do. Có thể là vì cô ta có dáng người giống Khả Thiên, hoặc một lý do gì đó mơ hồ mà chính bản thân anh cũng không rõ.


Lôi Thần Phong dừng màn hình, nhìn chăm chú vào cô gái đeo mặt nạ. Con người thâm hiểm tỏ ra vô cùng khó chịu, anh thực lòng muốn biết đằng sau lớp mặt nạ đó là khuôn mặt như thế nào. Bỗng dưng Lôi Thần Phong dời tầm mắt, chú đến một kẻ lướt qua khu vực cánh gà. Người này hình như có chút quen mắt, tuy không chắc chắn nhưng anh vẫn luôn tin vào sự nhạy bén của mình.


Lôi Thần Phong ấn vào dãy số quen thuộc, sau đó cất giọng âm trầm.
- Ám Dạ, cậu lên phòng tôi ngay lập tức.
Ám Dạ nhận được mệnh lệnh, cũng không dám chậm trễ. Ba năm nay, hiếm khi nào chủ tịch gọi anh ta đến phòng làm việc, hôm nay triệu tập gấp như vậy, không biết có chuyện gì đã xảy ra.


Chưa đầy 5 phút, Ám Dạ đã có mặt. Lôi Thần Phong yêu cầu anh ta tìm lại toàn bộ thông tin và hình ảnh chụp được của kẻ đã từng đi phía sau, âm thầm bảo vệ Tôn khả Thiên, sát thủ có biệt danh Ka.


Khó có thể tin được, khi so sánh hình ảnh của Ka và người đàn ông xuất hiện trong video ấy, lại có vài điểm tương đồng. Tuy khuôn mặt trên video khá mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra điều ấy.
Chỉ cần có chút manh mối, hoặc một tia hy vọng mỏng manh, anh cũng không bỏ qua.


- Hãy điều tra kỹ lại thân thế của Ka, xem tổ chức mà hắn ta hoạt động trước đó có ký hiệu giống trên viên đạn bắn tỉa đã giết chết tên Luật Khiêm không?


Ám Dạ nhận lệnh, không dám chậm trễ một giây phút nào. Hơn ai hết anh ta hiểu rõ, mọi chuyện liên quan đến phu nhân đều là giới hạn của chủ tịch, nếu sơ sẩy sẽ không toàn mạng. Tuy không quá chắc chắn, nhưng sự nhạy bén của chủ tịch không thể xem thường.


Nếu Ka đúng là người đàn ông xuất hiện trong đoạn video, thì khả năng tìm được phu nhân sẽ càng lớn. Việc điều tra ra tung tích của tổ chức ngầm có ký hiệu trên viên đạn, Ám Dạ cũng có thể tìm ra người đã cứu mạng mình 13 năm trước tại Ý.


Lôi Thần Phong không tin Tôn Khả Thiên đã chết, cho rằng cô đang dùng cách giả chết để chạy trốn mình. Cho dù thế nào, anh cũng nhất định sẽ tìm ra cô. Nếu cô đã nói sẽ giữ lời hứa cuối cùng của mình, vậy thì anh cũng thực hiện lời nói cuối cùng với cô, đó chính là khi gặp lại, sẽ khiến cô sống không bằng chết.


Tôn Khả Thiên đang đọc tạp chí thì đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng, như thể có thế lực vô hình nào đó đang nguyền rủa mình. Bàn tay buông lỏng làm quyển tạp chí rơi bộp xuống sàn, khiến Đồng Lệ Giao giật mình.
- Cậu bị sao vậy, tự nhiên lại ngây người thế kia?


Tôn Khả Thiên tự xoa lên hai cánh tay để thấy chút hơi ấm. Cô không biết thứ cảm giác bất an này là gì, chỉ hy vọng đó là ảo giác.
- À, không có gì đâu.


Cô lại nhặt quyển tạp chí lên, tiếp tục đọc những dòng thông tin trong ấy, cố gắng dời suy nghĩ của mình sang vấn đề khác. Rất nhanh, cô bị gây chú ý bởi một trang tin tức.


Ngành công nghiệp thời trang đã và đang hủy hoại thiên nhiên, gây ô nhiễm môi trường sống nghiêm trọng. Với người tôn sùng thời trang như Tôn Khả Thiên, cô muốn có hành động gì đó để tác động tích cực đến vấn đề này. Một ý tưởng táo bạo bỗng nảy ra trong đầu, cô ngay lập tức quay sang nói với cô bạn đang đọc sách ở trên bàn.


- Giao Giao, cậu qua đây.
Bị Tôn Khả Thiên thúc dục, Đồng Lệ Giao lười nhác nhếch mông lên giường, vẻ mặt không mấy can tâm tình nguyện.
- Có gì thế bà cô của tôi, trời sắp sập rồi hả?
Tôn Khả Thiên dán mắt vào Ipad, tay chỉ vào tấm hình tâm đắc nhất.


- Cậu thấy thứ này không, đây chính là hình ảnh của khu chợ bán hàng second hand lớn nhất ở đây. Nếu mình thiết kế mấy thứ này thành những bộ trang phục tái chế, nhưng hợp thời trang thì có phải sẽ giảm thiểu một chút gánh nặng cho môi trường không?
Đồng Lệ Giao nhăn nhó.


- Thế mà cậu làm như sắp tận thế vậy. Nếu thích thì cậu cứ làm đi.
Nghe xong câu nói này, Tôn Khả Thiên lại rơi vào trầm tư. Hai mắt chán trường nhìn lên trần nhà rồi thở một cái rõ dài.


- Anh trai mình sẽ không cho mình bước chân đến đó đâu, vì nơi ấy khá phức tạp. Nhưng mình rất muốn đến đây, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể tìm ý tưởng được.


Điều này thì Đồng Lệ Giao có thể hiểu rõ. Tuy mới ở đây chưa đầy một tháng, nhưng cô có thể cảm nhận được áp lực vô hình mà nơi này mang lại, hay nói chính xác hơn là người đàn ông tên Vincent Ton đó. Không thể phủ nhận anh ta rất yêu thương và quan tâm Khả Thiên, nhưng sự bảo bọc quá đáng này khiến người ta mất tự do.


- Ngày mai đi ngay và liền!
Đồng Lệ Giao nói vô cùng dứt khoát, khiến Tôn Khả Thiên có động lực hơn một chút, nhưng rất nhanh lại rơi vào ảo não.


- Làm sao mà đến đó được, mình đi đâu cũng có Thập Nhất theo sau. Mình dám chắc khi vừa mở miệng nói muốn đến khu chợ đó thì Thập Nhất sẽ từ chối như thế này: “Xin lỗi cô, chủ tịch sẽ không cho phép cô đến những nơi nguy hiểm như vậy”.


Cả hai nằm dài ra giường, hướng mắt lên trần nhà, vắt tay lên trán mà suy nghĩ. Chẳng mấy chốc ý tưởng lớn gặp nhau, thế là kế hoạch trốn đến khu chợ bán đồ second hand được lập ra.


Theo như kế hoạch, đầu giờ chiều Tôn Khả Thiên sẽ lén đi ra ngoài, mà Đồng Lệ Giao cũng bắt taxi từ bệnh viện đến trước cửa tập đoàn Milan để đón. Sau đó, họ sẽ ghé vào nhà vệ sinh công cộng để thay một bộ đồ bình thường, như vậy khi đến những đông người sẽ không bị để ý quá nhiều. Chỉ cần cả hai quay về công ty trước 4 giờ chiều thì chắc chắn sẽ không bị phát hiện.


Tôn Khả Thiên vẫn sẽ ra xe để về cùng Thập Nhất, còn toàn bộ đồ mua được do Đồng Lệ Giao đảm trách vận chuyển về biệt thự. Dù gì cô cũng là khách, sẽ không bị chú ý nhiều như Khả Thiên. Thật may mắn vì kế hoạch diễn ra vô cùng trót lọt.


Đứng trước hàng trăm gian hàng bán quần áo cũ, Tôn Khả Thiên không tránh khỏi mắt chữ A mồm chữ O. Nếu so với chợ đồ cũ mà cô và Giao Giao từng đến trước đây, thì nơi này phải lớn gấp mấy chục lần.


Chẳng mấy chốc số lượng đồ mua được đã xách nặng cả hai tay, Tôn Khả Thiên muốn mua thêm nhiều thứ nữa nhưng bị Đồng Lệ Giao ngăn cản. Lý do không phải vì không đủ tiền, mà căn bản những thứ mua được đã quá nhiều rồi, nếu mua nhiều thêm chắc chắn sẽ bị lộ.


- Chúng ta nên về thôi Khả Thiên à, để lần sau đến đây mua thêm.
Tôn Khả Thiên bày ra bộ mặt ỉu xìu. Nếu được phép, cô có thể ở đây cả ngày chỉ để nhìn ngắm mấy thứ hàng cũ này. Hôm nay là lần đầu tiên trốn ra ngoài thành công tốt đẹp, hy vọng những lần tới cũng sẽ trót lọt.


Mỗi người xách trên tay túi đồ lớn, cố gắng chen qua dòng người đông đúc để thoát ly ra ngoài. Tưởng như sắp chót lọt thì người tính không bằng trời tính.


Phía trước có một đám giang hồ đến đòi tiền bảo kê của mấy cửa hàng. Tên nào tên đó hung hăng, bặm trợn như muốn ăn tươi nuốt sống chủ tiệm. Có một người không kịp đóng tiền bảo kê nên đã bị gã cầm đầu đánh đến mức chảy máu đầm đìa.


Tôn Khả Thiên kéo Đồng Lệ Giao lùi lại, nấp đằng sau một sạp hàng khác. Những chuyện đấu đá chốn giang hồ này tốt nhất phải tránh xa một chút, tránh rước họa vào thân.


Gã bảo kê không đòi được tiền thì tức giận vô cùng. Hắn nhổ bãi nước bọt lớn xuống trước mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa. Hôm nay là ngày xui xẻo, nếu không đòi được đủ tiền bảo kê thì sẽ bị đại ca xử phạt. Hắn phải tìm thứ gì đó mang về khiến đại ca nguôi giận.


Hắn liếc con mắt hung dữ nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng dừng lại ở bóng dáng đang nép sau sạp đồ. Miệng hắn nở nụ cười gian tà rồi quay người bỏ đi.


Đợi mấy gã bảo kê rời đi hẳn, Tôn Khả Thiên mới dám kéo tay Đồng Lệ Giao bước ra. Chẳng hiểu sao trong lòng cứ có dự cảm chẳng lành, muốn bắt taxi trở về càng nhanh càng tốt.
Đến khi đã ngồi trong xe taxi, cả hai mới dám thở phào nhẹ nhõm. Đồng Lệ Giao vẫn chưa hết sợ hãi, run rẩy cất giọng.


- Hay là lần sau cậu dẫn theo anh Thập Nhất đi cùng, nơi này đúng là không an toàn chút nào. Mình cứ có cảm giác cái gã bảo kê đó nhìn hai đứa mình với mục đích xấu.
Tôn Khả Thiên vỗ tay an ủi cô bạn.
- Thôi đừng lo lắng nữa, chúng ta chẳng phải đang trên đường trở về rồi sao.


Taxi đi được nửa đường thì Tôn Khả Thiên chợt phát giác điều bất ổn. Đây không phải là đường đi tới tập đoàn Milan, hình như là đi ra ngoại ô thành phố.
- Này anh tài xế, hình như đanh đi nhầm đường rồi thì phải. Chúng tôi muốn đến tập đoàn Milan Fashion.


Gã tài xế không nói gì, chỉ thấy nụ cười thô bỉ của hắn phản chiếu qua gương kính chiếu hậu. Tôn Khả Thiên chửi thầm, đúng là trong cái xui có cái rủi, đã lén lút trốn ra ngoài chơi mà còn gặp phải bọn bắt cóc. Ông trời thật quá tàn nhẫn với cô.


Tôn Khả Thiên lén lấy điện thoại ra gọi cho Thập Nhất, chỉ mong anh ta xuất hiện giải cứu hai người và không làm kinh động đến anh Diệc Quân. Nếu không sau này cuộc đời của cô chính là đau khổ, đừng nói chỉ có thể đi ra ngoài dưới sự giám sát của vệ sĩ, mà ngay cả cơ hội bước chân ra khỏi biệt thự cũng không còn.


Vì đang ở trên xe nên cô không dám nói chuyện điện thoại với Thập Nhất, chỉ dám thì thầm với Đồng Lệ Giao về tình huống hiện tại của hai người, hy vọng anh ta sẽ tới kịp.


- Giao Giao à, e rằng chúng ta lại rơi vào rắc rối rồi. Từ giờ cậu phải giữ bình tĩnh, mình đã gọi điện cho Thập Nhất, chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian thì chắc chắn sẽ được cứu.