Đã hơn 1 tháng liên tục tìm kiếm nhưng dường như chẳng còn vết tích nào của Tôn Khả Thiên tồn tại trên thế giới này cả. Lôi Thần phong ngồi thẫn thờ trên ghế, gương mặt như ma quỷ ấy đã in hằn dấu vết của sự đau khổ và mệt mỏi. Hơn một tháng không tìm thấy cô, là ngần ấy thời gian anh gần như điên loạn.
Lăng Ngạn Nhiên và Duật Trác Minh mở cửa bước vào, không khỏi bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi. Không phải vì sự âm u, lạnh lẽo của căn phòng, mà vì người đàn ông trước mặt đã mất ăn, mất ngủ hơn một tháng trời. Một vị tổng tài cao cao tại thượng, giờ lại trông như một cái xác không hồn. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài thì chẳng bao lâu nữa sẽ mất mạng.
- Cút hết ra ngoài!
Lôi Thần Phong gào lên giận dữ, đáy mắt đỏ ngầu nổi đầy những tia máu nhỏ. Anh không cho phép bất kỳ ai bước chân vào căn phòng này, nơi mà anh và cô đã từng ở. Anh sợ mùi của kẻ khác sẽ làm hỗn loạn những hơi thở và mùi hương của cô còn đọng lại.
- Thần Phong, đừng tìm kiếm nữa. Khả Thiên, cô ấy đã chết rồi.
- Anh câm miệng. Làm sao cô ấy có thể chết được!
Lôi Thần Phong gầm lên như con ác quỷ, lao thẳng đến túm cổ áo của Lăng Ngạn Nhiên.
Đối diện với sự điên loạn của Lôi Thần Phong, Lăng Ngạn Nhiên vẫn giữ thái độ trầm tĩnh như nước. Mỗi từ phát ra đều giống như những mũi dao, cắt đi từng tia hy vọng nơi sâu thẳm nhất của Lôi Thần Phong.
- Em có biết vì sao ngày hôm ấy, dù em đã lật tung cả thành phố cũng không tìm thấy cô ấy không? Vì em đã bỏ sót một nơi, đó chính là phòng phẫu thuật. Khi va chạm với chiếc xe đó, không chỉ một mình Lâm Nhan Tuyết bị thương, mà Khả Thiên cũng bị chấn thương bụng kín. Ca phẫu thuật được tiến hành cùng lúc với Lâm Nhạn Tuyết. Tuy nhiên, cô ấy lại không may mắn như vậy. 21 giờ 24 phút, đó là thời khắc cô ấy trút hơi thở cuối cùng.
- Không thể nào, anh nói dối! Anh giấu cô ấy ở đâu rồi?
Nắm đấm trong tay Lôi Thần Phong siết chặt, những gân máu nổi lên cuồn cuộn như thể sắp vỡ tung. Anh sắp phát điên rồi.
- Không cho em biết sớm chuyện này, vì đó là di nguyện của Khả Thiên. Cô ấy muốn anh chuyển lời tới em, rằng cô ấy nhất định sẽ giữ lời hứa cuối cùng của mình.
Lời hứa cuối cùng? Lôi Thần Phong thất thần, toàn thân cao lớn đổ gục xuống sàn. Sự thật này quá mức chịu đựng của một cái xác không hồn. Vẻ mặt tuyệt vọng chưa từng xuất hiện ở nơi anh, thế nhưng đến hôm nay lại bao trùm lên toàn thân cao ngạo ấy. Từng ngôn từ cất lên đứt đoạn, mang theo sự tuyệt vọng và đau đớn trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.
- Tôn Khả Thiên, em lại dùng cách này để chạy trốn anh cả đời sao?
Vì đã tự đày đọa bản thân hơn một tháng, cộng thêm cú sốc quá lớn nên Lôi Thần Phong đã mê man bất tỉnh cả tháng trời trong bệnh viện. Đến khi anh tỉnh lại thì như trở thành một con người khác, nói đúng hơn là một ác ma mang trên mình hơi thở của con người. Cả ngày anh chỉ biết ɖâʍ đầu vào công việc, đến tối thì trở về căn hộ đối diện công ty, nơi cô đã từng sống.
..................................
Ba năm sau.
Kinh đô thời trang Milan lúc nào cũng nhộn nhịp và tràn đầy sắc màu. Ba năm nay, giới thời trang có rất nhiều biến động, với sự ngoi lên, lặn xuống của vô số những tên tuổi lớn. Đến cả Jenny – nhà thiết kế hàng đầu Milan cũng biến mất tăm. Thay vào đó là sự nổi lên của nhà thiết kế đến từ châu Á – Lâm Nhạn Tuyết. Sự thành công của cô ta so với Lâm Nhã Kỳ thậm chí còn vượt trội hơn nhiều.
Người đàn ông khoác trên mình bộ tây phục màu xanh fancy, mix cùng màu lam ngọc như những viên kim cương lấp lánh, càng tôn lên vẻ huyền bí của ánh mắt. Đôi mắt màu xanh nước biển dưới hàng mi cong vút, khiến người ta không cưỡng lại được mà muốn được chôn mình vào trong đó. Người đàn ông ấy chính là chủ tịch của tập đoàn thời trang lớn nhất châu Âu - Vincent Ton.
Buổi phỏng vấn hôm nay được phát trực tiếp trên kênh thời trang hàng đầu thế giới - Fashion Golbal và các nền tảng mạng xã hội khác. Theo thống kê, hiện tại đã có gần 10 triệu người đang chờ xem buổi phỏng vấn này.
Đến giờ phát sóng, trên các màn hình lớn nhỏ đồng loạt hiện lên hình ảnh một vị chủ tịch trẻ tuổi với ngoại hình thuộc vào hàng cực phẩm. Có thể nói nét cuốn hút nhất chính là đôi mắt xanh sâu như biển đó.
“Anh ấy đẹp trai quá đi mất!”
Hàng triệu cô gái đang theo dõi anh ta qua màn hình, tất cả đều không thể nào cưỡng nổi sức hút mê người ấy, càng không thể không thốt lên câu cảm thán.
- Xin chào tất cả mọi người, tôi là MC Caroline đến từ channel Fashion Golbal. Hôm nay, tôi rất vinh hạnh được mời đến đây vị khách vô cùng đặc biệt, đó chính là ngài Vincent Ton, chủ tịch tập đoàn Milan Fashion.
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, anh ta khẽ cúi đầu lịch thiệp, sau đó chầm chậm cất lời.
- Xin chào, tôi là Vincent Ton.
Giọng nói trầm ấm được phát ra từ một người ưu tú, đó chính là thứ vũ khí chết người, có thể khiến bất kỳ cô gái nào rung động. Đến cả MC gạo cội như Caroline cũng bị khớp. Dù cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng không tránh khỏi một giây bị trật nhịp ngoài mạch chương trình.
- Đã rất lâu rồi anh không nhận lời phỏng vấn cho các tạp chí thời trang, vậy lý do nào khiến anh đồng ý tham gia chương trình này?
- Lý do duy nhất chính là em gái tôi, nhà thiết kế Jenny Ton.
Nói đi cũng phải nói lại, cô gái tên Jenny này cực kỳ may mắn khi có một người anh vừa đẹp trai, tài giỏi, lại hết mực yêu thương mình. Họ cũng cho rằng nhờ người anh trai này nên Jenny mới có danh tiếng trong làng thời trang như vậy. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của những kẻ thiển cận mà thôi. Giới thời trang vốn luôn khắc nghiệt, nếu không thực sự có tài năng, thì dù có xuất thân lớn cỡ nào cũng không thể tồn tại lâu dài.
- Có nghĩa là nhà thiết kế Jenny Ton sắp quay trở lại?
Câu hỏi của MC cũng chính là nghi vấn lớn nhất của hàng triệu khán giả đang xem chương trình phát trực tuyến. Vincent không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái như khẳng định câu trả lời.
- Anh có thể tiết lộ nhiều hơn về sự quay trở lại lần này của cô Jenny không ạ?
- Tôi không thể tiết lộ gì thêm, mọi người hãy đón chờ đến ngày bộ sưu tập Thu Đông của Milan được ra mắt nhé.
Lại một thông tin mới nữa được tiết lộ. Theo như lời của người đàn ông này vừa nói, Jenny Ton chính là nhà thiết kế sẽ đảm nhận bộ sưu tập quan trọng sắp tới của Milan. Điều này không quá bất ngờ, vì trước đây cô ấy đã nhiều lần đảm nhận những dự án lớn tương tự, cũng chưa từng khiến các tín đồ thời trang thất vọng.
Kết thúc buổi ghi hình, người đàn ông ngồi trên chiếc Rolls Royce Phantom, đến thẳng trụ sở chính của Milan Fashion, tọa lạc ngay giữa kinh đô thời trang Milan của nước Ý. Tòa nhà nằm bên cạnh trung tâm Vittorio Emanuele, một trong những trung tâm mua sắm lớn nhất thế giới. Tập đoàn Milan đang nắm giữ hơn một phần ba chuỗi cửa hàng trong tòa nhà trung tâm này.
Tại tập đoàn Milan, có một nơi gọi là cấm địa, chỉ một số quan chức cấp cao được sự tín nhiệm của chủ tịch mới có quyền đặt chân vào. Nghe đồn đó chính là nơi làm việc của nhị tiểu thư tập đoàn Milan, Jenny Ton. Cho đến bây giờ, hầu hết nhân viên đang làm việc tại Milan cũng chưa từng gặp qua Jenny, thậm chí còn có người còn nghi ngờ liệu Jenny Ton có thực sự tồn tại hay không.
Cánh cửa mở ra, có vài người vì động tĩnh này mà quay đầu nhìn lại. Duy chỉ có một người vẫn đang chăm chú vào các mảnh vải trên tay của mình và không để ý đến sự hiện diện của người khác.
- Jenny, anh đã nói là không được làm việc quá 4 giờ chiều rồi mà.
Thanh âm đã cất lên, nhưng cô gái vẫn không có chút phản ứng. Dường như cô đang dồn toàn bộ sự tập trung của mình vào công việc.
- Jenny!
Đến lúc này cô gái mới giật mình, nhận ra sự hiện diện của một nhân vật quan trọng. Cô vội vã nhìn đồng hồ, sau đó thở dài một cái.
- Mới trễ có 10 phút…
- Đừng có ra vẻ làm nũng với anh. Nếu em còn tiếp tục vi phạm thỏa thuận thì ngày mai đừng hòng đến đây làm việc nữa.
Mặc dù không tình nguyện chút nào, nhưng cô vẫn phải miễn cưỡng đặt miếng vải xuống và xách túi, chuẩn bị ra về. Hơn ai hết cô hiểu rõ, nếu cô không nghe lời thì ngay cả cơ hội cầm kéo cũng chẳng còn.
Thấy cô buồn rầu, trong lòng anh ta cũng chẳng hề dễ chịu. Nhưng vốn dĩ sức khỏe của cô không tốt, nếu không ép đi vào khuôn khổ thì sợ một này sẽ mất mạng trên bàn làm việc mất.
- Ngoan đi về, Thập Nhất đang dưới sảnh chờ em.
Cô gái chẳng buồn nhìn lại, đi một mạch xuống tới sảnh chính. Ở phía góc đằng xa, có một chiếc xe Ferrari đã đậu sẵn ở đó. Vừa thấy bóng dáng cô xuất hiện thì chiếc xe ấy nhanh chóng tiến lại gần.
Người cầm lái là Thập Nhất, vốn dĩ là người đứng đầu trong số những sát thủ ngầm của đế chế Milan, đứng sau là Thập Nhị, Thập Tam, Thập Tứ. Đó là những thứ ít ỏi mà cô biết được. Vốn dĩ cô chẳng quá quan tâm đến những chuyện ấy, chỉ cần biết ở anh ta có một thứ gì đó khiến cô cực kỳ tin tưởng.
- Mời tiểu thư lên xe.
Thập Nhất mở cửa xe để cô ngồi vào. Nhưng cô vẫn đứng đó không chút nhúc nhích, khóe mắt hơi nhăn thể hiện sự không hài lòng. Lúc này, Thập Nhất mới nhớ ra điều gì đó, vội vàng đổi cách xưng hô.
- Jenny, lên xe đi.
Khóe môi cô vẽ một đường cong tuyệt mĩ, dưới ánh nắng chiều tà giống như một thiên sứ.
- Hôm nay tôi sẽ cầm lái, anh ngồi ghế phụ đi.
Anh ta dường như không có ý phản đối, trực tiếp mở cửa xe để cô ngồi vào tay lái, rồi tự động rời sang ghế phụ. Mũi giày đạp vào chân ga, xe bắt đầu di chuyển với tốc độ chóng mặt, thậm chí có lúc lên tới 300 km/h.
- Jenny, cô chạy chậm thôi.
Thập Nhất lên tiếng nhắc nhở. Anh ta không biết vì sao sau khi quay về, cô lại thích tự lái xe, thậm chí lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh. Trong thời gian không thiết kế thời trang, cô đã luyện cho mình một tay lái lụa, thậm chí đến Thập Nhất cũng phải kinh ngạc.
Cô khẽ cười khẩy, không để lời nhắc nhở đó vào trong mắt.
- Anh sợ chết? Tốc độ này đâu có có bằng lúc anh phóng moto đâu. Với lại tôi cao số lắm, chỉ ghé quỷ môn quan mà không có ai thu nhận, nên phải trở về mấy lần.
- Cô không nhớ lần trước bị bắn tốc độ à?
- Chẳng phải có anh ở đây là có kim bài miễn tử hay sao. Anh chỉ cần liếc mắt là mấy nhân viên cảnh sát đó đều coi chúng ta như người vô hình. Mà anh biết vì sao tôi mua con xe này không?
Thập Nhất không phản ứng, vẻ mặt vẫn bất biến như mọi khi, làm cô mất hứng.
- Nói chuyện với anh chán ghê ấy. Vì con xe này tốc độ nhanh hơn Lamborghini. Chỉ 2, giây có thể tăng tốc đến 100km/h rồi. Sau này, có ai đó lái Lamborghini đuổi theo tôi thì chắc chắn không có cửa đuổi kịp đâu.
Bình thường Thập Nhất sẽ là người lái xe, nhưng thỉnh thoảng, sau khi tan làm cô muốn tự mình lái. Thường thì cô sẽ lái xe ra hướng ngoại ô, sau đó vòng trở lại trung tâm thành phố, cứ như vậy rèn luyện tay lái trên đường cao tốc. Mấy nhân viên cảnh sát giao thông chắc cũng đã nhớ rõ biển số xe, nên cứ thấy chiếc xe này lao qua là họ nhắm nắt làm ngơ.
Ngày hôm nay cô phóng xe với tốc độ nhanh hơn một chút, bởi vì 6 giờ tối phải có mặt ở quảng trường trung tâm, nơi có màn hình led trình chiếu lớn nhất nước Ý, để xem cuộc thi dành cho các nhà thiết kế trẻ đang được chiếu trực tiếp trên đó.
Trong cuộc thi này, châu Á chỉ có một nhà thiết kế được mời tham gia đó là Lâm Nhạn Tuyết. Hôm nay chính là vòng thi cuối cùng quyết định ai là người thắng cuộc. Cũng may lúc hai người đến nơi thì quảng trường vẫn còn ít người, nên có thể lựa chọn được một vị trí đẹp.