Lâm Nhã Kỳ cố tình đợi nhân viên bưng rượu đến gần, sau đó làm như vô tình xô phải người đó khiến ly rượu vang đổ lên người Tôn Khả Thiên, cũng may cô kịp thời bắt lấy ly rượu nếu không tiếng đồ rơi vỡ sẽ khiến mọi người chú ý đến.
- Xin lỗi Lôi phu nhân, là tôi vô ý đã làm đổ rượu lên người cô, tôi xin lỗi.
Nhân viên phục vụ sợ hãi nhìn Tôn Khả Thiên, mồ hôi nổi một vầng trên trán. Tay chân luống cuống tìm khăn giấy.
- Không sao, anh tiếp tục đi làm việc của mình đi, tôi sẽ tự lau.
Cô không trách cứ anh ta, vốn dĩ anh ta cũng chỉ là người bị hại. Bị rượu vang bắn lên khắp người, Tôn Khả Thiên đành vào nhà vệ sinh, Lâm Nhã Kỳ cũng đi vào ngay sau đó.
Không gian hiện diện hai người phụ nữ, đủ để cho ai đó bộc lộ hết tâm tư, Lâm Nhã Kỳ sớm đã lật mặt. Cô ta hất mạnh cánh tay Tôn Khả Thiên ra xa, thanh âm vang lên nồng nặc mùi đe dọa.
- Tôi cảnh cáo cô, anh Thần Phong là của tôi. Một đứa trong cô nhi viện nghèo hèn thì lấy gì để so sánh với tôi chứ. Nói cho cô biết, anh Thần Phong cưới cô chỉ là do anh ấy có chút hiểu lầm với tôi thôi.
Tôn Khả Thiên cúi gằm mặt không hề phản kháng lại, mặc cho Lâm Nhã Kỳ nói những lời nhục mạ và đe dọa.
Đột nhiên truyền đến cảm giác mát lạnh phía trên cổ, lúc này cô mới nhận ra Lâm Nhã Kỳ đã hất một ly nước lạnh vào người cô.
- Đây chỉ là cảnh cáo lần đầu thôi!
Vẫn dáng bộ sợ hãi, Tôn Khả Thiên yếu ớt cất giọng.
- Lâm…Lâm tiểu thư, sao cô lại làm như vậy? cô không sợ tôi nói với Thần Phong sao?
Lâm Nhã Kỳ hừ lạnh một tiếng, hả hê nhìn cô chật vật trong bộ dạng bị tạt nước.
- Hư! Thần Phong là để cô gọi hay sao, cô hoàn toàn không có tư cách gọi anh Thần Phong như vậy. Tôn Khả Thiên, cô thử nói xem anh ấy sẽ tin ai nếu như tôi nói cô vì không muốn tôi đến gần anh ấy mà tự hắt nước trên người mình, sau đó đổ oan cho tôi đã hại cô.
Lâm Nhã Kỳ dương dương tự đắc, ánh mắt chứa đựng đầy sự khiêu khích cùng thỏa mãn. Không khí lúc này trầm lặng đến lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng thở đơn thuần của bản thân.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Giọng nói âm trầm vang lên phá tan bầu không khí im lặng, thay vào đó là cảm giác căng như dây đàn, chỉ cần động một chút sẽ đứt thành từng đoạn. Lâm Nhã Kỳ rất nhanh thay đổi sắc mặt thành một kẻ bị hại đáng thương, nước mắt từng giọt rơi xuống cùng với giọng nói ủy khuất, yếu ớt khiến đàn ông mủi lòng.
- Anh Thần Phong, không có gì đâu, em không muốn truy cứu chuyện này.
Lôi Thần Phong vẻ mặt trầm lạnh quét ánh mắt sắc bén về phía hai người trước mặt, dường như đang xem một trò hề.
- Là có chuyện gì?
Trong khi Lâm Nhã Kỳ còn đang cười thầm trong lòng, phen này phần thắng chắc chắn trong tay và chờ đợi bộ dạng thê thảm của Tôn Khả Thiên khi bị Lôi Thần Phong trừng phạt thì Tôn Khả Thiên lại chẳng hề bối rối. Suy cho cùng Lâm Nhã Kỳ muốn dồn cô vào đường cùng thì cũng tốt thôi, cô sẽ chiều cô ta một phen.
- Là vì tôi không muốn Lâm tiểu thư đến gần anh nên đã tự hắt nước trên người, sau đó sẽ đổ oan cho cô ấy đã hại tôi, anh tin không?
Lôi Thần Phong không đáp lời, đứng nghiêm như tượng, âm thầm quan sát lại cục diện trước mặt, sau lại cởi chiếc áo véc ngoài khoác lên cho Tôn Khả Thiên.
- Mặc vào đi, coi chừng bị cảm lạnh, để anh đưa em về.
Hai người rời đi, để lại Lâm Nhã Kỳ ôm một cục tức trong lòng, thề sống chết sẽ bắt Tôn Khả Thiên trả lại cho bằng được.
Lôi Thần Phong trực tiếp lái xe đưa cô trở về. So với không khí ngột ngạt trong xe này thì thà rằng để cô tự bắt taxi về thì tốt hơn. Khẽ liếc mắt nhìn sang người bên cạnh Tôn Khả Thiên không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh, cả người anh ta toát ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác giông như đang ngồi cạnh một tảng hàn băng.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Thanh âm đột ngột vang lên khiến Tôn Khả Thiên giật nảy mình, cô còn tưởng rằng anh ta sẽ cứ như vậy cho đến khi về tới biệt thự.
- Không phải tôi đã nói rồi sao, là vì tôi không muốn Lâm tiểu thư đến gần anh nên đã tự hắt nước trên người, sau đó sẽ đổ oan cho cô ấy đã hại tôi.
Xe đang lao với tốc độ nhanh đột ngột dừng lại, cô biết rằng anh ta đang tức giận, có lẽ là do cô đã tính kế hại người anh ta yêu chẳng hạn.
- Đừng tự cho mình thông minh!
Xem ra anh ta đã nhìn thấu mọi việc, cách tốt nhất khi nói chuyện với người thông minh đó chính là thẳng thắn. Vì vậy Tôn Khả Thiên kể hết một mạch mọi chuyện, trưng ra bộ mặt vô cùng ủy khuất.
- Lâm Nhã Kỳ hất nước vào người tôi sau đó đe dọa nếu như tôi nói ra thì cô ây sẽ nói với anh rằng tôi cố tình tự hất nước lên người mình sau đó đổ oan cho cô ta.
Sắc mặt Lôi Thần Phong vẫn không có gì thay đổi nhưng bên trong lại không ngừng suy nghĩ về mọi chuyện. Trong tình huống đó mà Tôn Khả Thiên vẫn có thể nghĩ ra cách xử lý như vậy, xem ra anh đã quá coi thường cô rồi. Ban đầu anh quyết định chọn Tôn Khả Thiên cũng bởi vì một phần xem cô quá ngu ngốc, nhưng hiện tại anh phải chú ý hơn.
Lôi Thần Phong tuyệt đối không cho phép Tôn Khả Thiên có thể vẫy vùng trong lòng bàn tay anh, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới không bao giờ phản bội, toàn tâm toàn ý làm quân cờ trong tay và chỉ những kẻ như vậy mới không cần quá bận tâm đề phòng.
“Tôn Khả Thiên, cô tuyệt đối chỉ có thể là kẻ ngu ngốc!!!”
- Xuống xe!
Thanh âm lãnh đạm lạnh lẽo vang lên, nghe có vẻ không có chút gì là đùa cợt. Tôn Khả Thiên không bất ngờ, người đàn ông này đủ lãnh khốc vô tình. Đây là đoạn đường hẻo lánh, toàn bộ hai bên đều là công trường đang xây dựng dở dang, anh muốn cô xuống xe một mình khác nào đẩy cô vào hố lửa. Nhưng anh ta không hề biết rằng, được bước xuống xe chính là ân huệ.
Khi Tôn Khả Thiên vừa bước xuống xe thì chiếc Lamborghini đã đi rồi mất hút trong màn đêm lạnh, để lại cô gái đang khoác trên mình chiếc áo cưới trắng tinh.
Cô lê từng bước trong đêm tối, cái bóng nhỏ liêu xiêu cô độc in hằn trên mặt đường. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen thẫm kia, cũng có một ngôi sao đơn độc đang sáng trên bầu trời ấy, cô đơn và nhỏ bé khiến người ta phải xót thương nghẹn ngào.
Trong thanh vắng bỗng nhiên có tiếng mô tô rú lên từng hồi, dần dần những chiếc xe ấy tiến lại gần phía cô rồi quay thành một hình tròn.
- Ha ha, cô dâu xinh đẹp đi đâu một mình thế này, có phải đã bị chú rể bỏ rơi rồi không? Hay là đi cùng bọn anh, chắc chắn bọn anh sẽ đền bù cho cô em một đêm tân hôn đáng nhớ?
Tôn Khả Thiên âm thầm kêu không ổn, thậm chí đôi tay đã run lên vì sợ hãi. Những ánh mắt ɖâʍ đãng nhìn một lượt khắp người cô sau đó gắn chặt vào ngực, không ngừng ɭϊếʍƈ môi thèm thuồng. Đâu đó trong ký ức hiện về những hình ảnh mơ hồ, trong đêm tối một cô gái bé nhỏ bị lũ đàn ông bao vây, chúng nhìn cô và cười ghê tởm. Cô gái cầu xin tha mạng đến khi lạc giọng nhưng chẳng kẻ nào trong số ấy mảy may giao động. Nước mắt cứ rơi, rơi mãi rồi tan vào bóng đêm…
Tôn Khả Thiên chưa kịp trả lời tên cầm đầu đã nhảy xuống xe lao về phía cô, đôi bàn tay bẩn thỉu ấy càm rỡ vuốt ve trên khuôn mặt trắng nõn nà. Hắn đẩy cô ngã xuống mặt đường, thân hình cao lớn đè chặt lấy cô. Trong tiếng cổ vũ của những kẻ xung quanh, hăn ta lồng lộn như một con thú hoang xổng chuồng.
- Không!!!!
Tôn Khả Thiên tỉnh dậy nhìn mọi thứ xung quanh, trí óc không ngừng hiện lên những việc vừa xảy ra. Cô phát hiện mình đang ngồi tựa vào góc tường, vai trần được khoác một chiếc áo khoác ấm áp, Gió nhẹ thổi qua mang theo mùi máu tanh nồng, có lẽ ai đó vừ đổ máu trong đêm tối
Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, ngôi sao khi nãy đã không còn sáng trên bầu trời đêm nữa, ngôi sao ấy đã chết từ bao giờ…
Bất chợt nở một nụ cười thê lương, rồi buông một câu nho nhỏ tan vào khoảng tối.
- Cảm ơn.
Không gian yên tĩnh không một lời đáp trả thế nhưng cô tin sẽ có ai đó đang đứng ở phía xa đã nghe thấy câu nói này và biết rằng cô vẫn bình an.
Cuối cùng cô đã đi về tới biệt thự, định bấm chuông cửa nhưng rồi lại thôi. Ấn làm gì cơ chứ, có lẽ sẽ chẳng có ai ra ngoài mở cửa đâu. Xem ra kết cục đêm nay của cô chẳng thể nào tốt hơn, nếu đã như vậy cần gì phải cầu cạnh, cứ giả như một kẻ ngốc khiến anh ta vui lòng có phải sẽ tốt hơn không.
Cô ngồi bó gối tựa lưng vào cánh cửa sắt lạnh lẽo, ôm chặt tầng váy cưới đã bị đất bụi vấy bẩn vào trong lòng, rồi đôi mi lặng trĩu dần khép lại… đã mệt mỏi quá rồi…
- Dậy mau! Còn không xem mình là ai mà dám ngồi ngủ trước Lôi gia, cô muốn đem danh dự Lôi gia hủy sạch mới cam lòng sao?
Tôn Khả Thiên bị cơn lạnh buốt ập đến đột ngột làm thức giấc, nguyên lai có kẻ nhân lúc cô đang ngủ hất một chậu nước lạnh vào khiến toàn thân cô ướt rét. Cô cảm nhận được xung quanh mình có rất nhiều người, họ đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Thậm chí có kẻ còn nhổ một bãi nước bọt ngay trước mặt cô.
Có thể mọi chuyện đang diễn ra đều do Lôi Thần Phong sắp đặt, anh ta đang đứng ở đâu đó quan sát, những người giúp việc này là công cụ để anh ta đạt được mục đích. Được rồi, nếu anh ta muốn xem sự ngu ngốc của cô thì cô sẽ cho anh ta thấy cô ngu ngốc đến mức nào.
Trong hoàn cảnh này, một kẻ ngu ngốc sẽ phản ứng ra sao?
Tôn Khả Thiên trừng lớn hai mắt nhìn kẻ đứng đầu, không ai khác chính là má Trương. Trên tay bà ta vẫn còn cầm xô nước chưa kịp đặt xuống, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm về phía cô. Tôn Khả Thiên bám vào cánh cổng sắt gượng mình đứng dậy. Thân hình nhỏ bé đứng thẳng lên đối diện với má Trương, trong mắt cô cũng không còn là ánh mắt yếu đuối, thay vào đó là sự cứng rắn.
“Bốp” âm thanh thanh thúy vang lên khiến tất cả mọi người hiện diện đều ngỡ ngàng. Vừa rồi chính bàn tay cô đã tát một cái vào mặt má Trương, điều mà xưa nay chưa ai từng dám.
- Đừng quên tôi là người mà chính Lôi Thần Phong mang về, dù thế nào cũng hơn các người một bậc. Dựa vào đâu mà khinh thường tôi!
Má Trương đứng im bất động tựa như chưa thích nghi kịp với những điều vừa xảy ra đã tiếp tục nhận một cái tát thứ hai. Không thể tin nổi một người xưa nay đứng dưới một người trên vạn người lại bị một kẻ ti tiện tầm thường như vậy tát một lúc hai cái.
Cái loại như vậy còn dám ra oai vênh váo sao. “Đáng chết! Không thể tha thứ!!!” Trong con mắt trợn hung tợn của má Trương dần hiện lên những tia độc ác. Giây phút này có lẽ chỉ có thể xé rách người đối diện mới có thể thỏa cơn tức giận ấy.
Má Trương quăng mạnh xô nước về phía Tôn Khả Thiên, hung hăng sắn cao tay áo dồn cô ép sát vào cánh cửa sắt lạnh lẽo. Một nắm đấm xiết chặt dáng vào bụng với lực đạo không hề nhẹ, tựa như cơn gió mạnh thổi bay chiếc lá héo úa trên cành. Thân thể Tôn Khả Thiên vốn đã yếu ớt lại một đêm hứng sương gió lạnh lẽo nên khó có thể chịu đựng được cú đánh mạnh như thế.
Trước mắt là một màu đen tối. Tôn Khả Thiên biết ít nhất bản thân cũng có thể tạm thời ngủ yên một chút. Cứ ngủ đi rồi ngày mai sẽ tốt hơn thôi, đó là những gì cô tự ru mình trong cơn mộng mị.
Cô tỉnh lại trong căn phòng lạnh lẽo, không được coi là quen thuộc nhưng ít ra đây là nơi duy nhất có thể để cô sống thực với con người mình. Không giả tạo, không dối trá, không có những bon chen lừa lọc.
Mở cửa bước ra khỏi phòng, không khí trong căn nhà hình như chẳng có gì thay đổi. Mọi người vẫn chăm chú làm việc như thường ngày, thậm chí khi nhìn thấy cô họ cũng chỉ liếc nhìn khinh thường giống như trước đây đã từng. Cô tìm kiếm trong túi đồ của mình có vài ky mì, liền mang xuống bếp để chế biến nhằm giải quyết cái bụng đói của mình trước đã.
Cũng không ngờ lần này gặp lại má Trương suýt nữa thì nhận không ra.Mặt thì sưng vù như bánh bao chiều, hai má còn hằn rõ dấu bàn tay. Khi thấy bà ta xuất hiện còn không quên chọc cho bà ta tức đến tận óc.
- Má Trương này, nể tình bà là người cao tuổi nên tôi mới chẩn bệnh cho bà đó. Hơi thở không đều, có đôi lúc hít thở rất sâu và thở ra nhanh mạnh chắc bà sắp rơi vào cơn suy hô hấp rồi. Với lại mới bị tát với lực nhẹ như vậy mà bị in rõ dấu tay, bà nên đi thử chức năng đông máu đi nhé. Nếu không chết bất đắc kỳ tử là có thật?
Tôn Khả Thiên hờ hững vừa thổi thổi ly mì vừa vu vơ nói. Kiến thức mấy năm học y để làm gì. Đó chính là khiến bà ta tức nghẹn chết ngay bây giờ. Nếu là hôm qua thì cô sẽ cắn răng chịu đựng nhưng giờ khác rồi, cô đã lựa chọn con đường biến má Trương thành kẻ thù trực diện của mình thì không thể nào nhún nhường được nữa.
Chỉ vài câu nói đã khiến má Trương phát điên. Trong ý nghĩ bà ta thực muốn xông vào đánh cho Tôn Khả Thiên một trận, dùng móng tay sắc nhọn cào nát khuôn mặt đáng ghét ấy ra sau đó băm vằm cô thành trăm mảnh. Thế nhưng cố kìm nén cơn tức giận sau đó lặng lẽ bỏ đi chỗ khác. Trước khi đi còn không quên để lại cho cô ánh mắt hiểm độc.