Tôn Khả Thiên vốn không muốn cùng anh bàn điều kiện. Con người anh quá mưu cô, mà cô thì chẳng rành về những thứ ấy. Nhưng khi nghe đến thời gian hợp đồng được giảm xuống còn một năm, tâm tư của cô lại bị dao động.
Lôi Thần Phong không để cho cô có thời gian chần chừ, lấy ra một bản hợp đồng đã được soạn thảo sẵn, sau đó đặt trên bàn.
Rõ ràng phát giác ra mối nguy hiểm, nhưng cô lại bị níu kéo bởi con số một năm ấy. Tuy nhiên, lý trí của cô vẫn còn đủ tỉnh táo, liên tục nhắc nhở bản thân phải từ chối và rời khỏi đây ngay lập tức.
- Tôi không có hứng thú bàn điều kiện với anh!
Dứt lời, Tôn Khả Thiên liền đứng dậy rời đi. Lôi Thần Phong căn bản chỉ đang chơi đùa với con mồi. Anh lựa chọn thời khắc cô chuẩn bị đặt chân ra khỏi cửa mà đưa tối hậu thư.
- Nếu cô Tôn dám bước chân ra khỏi đây, vĩnh viễn không còn cơ hội đàm phán nữa.
Tôn Khả Thiên chết lặng, mọi quyết tâm rời khỏi căn phòng đã vỡ vụn. Lôi Thần Phong nắm rõ cô như lòng bàn tay, nhắm vào đúng điểm yếu nhất mà đánh vào.
Cô quay lại, nhận lấy bản hợp đồng từ anh, sau đó đọc kỹ một lượt. Thoạt nhìn qua thì nó rất bình thường, nhưng cô nghĩ mọi chuyện chẳng hề đơn giản như vậy, cần xem xét kỹ lưỡng hơn.
- Tôi muốn mang về để nghiên cứu kỹ rồi mới đưa ra quyết định.
Lôi Thần Phong bật cười. Anh cười vì cô ngây thơ, hay mỉa mai sự ngu dốt của cô đây?
- Như tôi đã nói, nếu cô Tôn bước chân ra khỏi cửa, bản hợp đồng ngay lập tức bị vô hiệu hóa. Tuy nhiên, cô vẫn có thể ngồi ở đây và suy ngẫm từng chi tiết một, tôi không ngại chờ đợi cô.
Tôn Khả Thiên ngồi xuống sofar, cẩn thận xem xét từng điều khoản trong hợp đồng. So với hợp đồng cũ, bản mới chỉ thay đổi một số chi tiết. Cụ thể, cô sẽ không đơn thuần là nhà thiết kế đại diện cho Milan Fashion hợp tác với Lôi thị, mà trong thời gian này, cô còn phải đảm nhận vị trí giám đốc sáng tạo của tập đoàn.
Vì trách nhiệm ràng buộc nhiều hơn, nên thời gian sẽ rút ngắn từ 5 năm xuống 1 năm. Điều ấy có nghĩa cô có thể trở về với bé con sớm hơn. Mới một tháng mà cô đã nhớ bé con đến phát điên rồi.
Mặt khác, với số lượng công việc khổng lồ hiện tại chẳng khác gì cô đang đảm nhận thêm chức vụ giám đốc sáng tạo cả. Mặc dù vậy, cô vẫn nghi ngờ còn điều gì mờ ám trong bản hợp đồng này. Cô đã đọc đi, đọc lại cả chục lần những điều khoản quy định trong đó nhưng vẫn không phát hiện bất thường.
- Tôi muốn bổ sung thêm một điều khoản, rằng tôi có thể ủy quyền cho trợ lý của mình đảm nhiệm những hoạt động nằm trong dự án hợp tác giữa hai tập đoàn.
Lôi Thần Phong im lặng một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
- Được. Tuy nhiên, những hoạt động thuộc trách nhiệm của giám đốc sáng tạo, cô Tôn bắt buộc phải tự mình ra mặt.
Vừa nói, bàn tay anh vừa gõ thoăn thoắt lên bàn phím, trong chốc lát đã có một bản hợp đồng mới.
Tôn Khả Thiên sợ Lôi Thần Phong giở trò với bản in cuối cùng nên cẩn thận đọc kỹ một lần trước khi đặt bút ký. Chẳng cần quan tâm có chuyện gì sẽ xảy ra sau này, chỉ cần biết sau một năm cô sẽ được tự do và quay về với bé con, như vậy đã quá đủ để cô đánh đổi tất cả.
- Cô Tôn có biết giám đốc sáng tạo là một vị trí vô cùng đặc biệt ở Lôi thị không?
Tôn Khả Thiên cố tình ngó lơ câu hỏi của anh. Điều đó quan trọng lắm sao? Có thể cô đã nghe qua ở đâu đó nhưng quên mất, hoặc là mối quan tâm duy nhất bây giờ của cô chỉ có bé con mà thôi.
Sau khi Tôn Khả Thiên rời khỏi nơi làm việc của Lôi Thần Phong, văn phòng chủ tịch ngay lập tức đưa ra thông báo về việc cô chính thức ngồi vào chiếc ghế giám đốc sáng tạo.
Động thái này khiến mọi người có thêm chủ đề nóng hổi để bàn tán. Bọn họ không hiểu giữa chủ tịch và vợ hợp pháp của mình đang chơi trò đuổi bắt gì, mà nay khởi kiện, mai đã làm hòa. Có người còn nói tình yêu của hai người thật kỳ quặc.
Sau màn căng não với Lôi Thần Phong, Tôn Khả Thiên thực sự mệt mỏi. Vừa về đến phòng cô liền tựa lưng vào ghế, thϊế͙p͙ đi lúc nào không biết. Đến khi tỉnh dậy, cô bất ngờ thấy tên ác ma đang ngồi đối diện, nhìn chăm chú vào mình. Cô giật nảy người, vội vã đứng lên, chẳng may đầu gối đập mạnh vào chân bàn.
- Cô nhìn thấy quỷ à?
Tôn Khả Thiên vừa xoa đầu gối, vừa nhăn nhó, miệng thì lẩm bẩm, “Nhìn thấy anh còn hơn thấy quỷ nữa”, sau đó thì hậm hực.
- Đây là phòng của tôi, vì sao anh vào mà không gõ cửa?
Lôi Thần Phong vẫn giữ sắc mặt trầm lặng, trong đáy mắt phủ đầy cảm xúc hỗn độn. Đâu phải tự dưng anh xuất hiện tại đây, chỉ vì khi nãy anh nhìn thấy có người gõ cửa mấy lần mà cô không đáp lời. Anh âm thầm check camera thì thấy cô ngồi tựa vào lưng ghế, không rõ đang ngủ hay đã xảy ra vấn đề gì nên mới gọi bảo vệ mở cửa.
Có ai ngờ cô vì mệt quá mà ngủ mê man, động tĩnh lớn như vậy mà chẳng hề hay biết. Cô đúng là người phụ nữ ngu ngốc, chỉ có bản lĩnh ương bướng, ngoan cố và chạy trốn!
- Chuẩn bị đi, 10 phút nữa theo tôi đến một nơi. Còn nữa, không có sự đồng ý của tôi, cô không được phép bị thương, nghe rõ chưa?
Dứt lời, Lôi Thần Phong liền đi thẳng. Tôn Khả Thiên vừa thổi vào đầu gối để bớt đau, vừa lẩm bẩm cho bõ tức. Đó là câu nói của những tên cuồng chiếm hữu, trong y học thì nó cũng là một dạng bệnh tâm thần. Nói trắng ra thì anh là một gã tâm thần!
Lôi Thần Phong trực tiếp lái xe chở cô đến nơi nào đó mà cô hoàn toàn mù tịt, đường đi cũng vô cùng lạ lẫm.
- Anh đưa tôi đi đâu?
Tôn Khả Thiên nóng ruột, buột miệng hỏi một câu, nhưng Lôi Thần Phong không trả lời, chỉ im lặng lái xe. Trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh, cô rất tin vào linh cảm của mình. Bây giờ, cô thấy bất an.
- Tôi hơi mệt. Tôi muốn quay về.
Lôi Thần Phong không mảy may đến lời cô nói, vẫn đi đúng lộ trình đã được lập sẵn. Đến khi xe dừng lại, cô dường như đã đoán được phần nào ý định của anh.
Sắc mặt Tôn Khả Thiên bỗng chốc trắng bệch, cô cố gắng tìm nơi bấu víu, cố thủ trong xe. Cô không thể vào trong đó!
Lôi Thần Phong mở cửa xe, thấy cô vẫn ngồi yên, thậm chí còn bám chặt lấy dây an toàn đang cài trên người. Cô nhìn anh, run rẩy nói ra những lời khẩn cầu.
- Lôi Thần Phong, đừng đưa tôi vào đó, cầu xin anh đấy.
Cánh tay cứng rắn của Lôi Thần Phong không vì sự cầu xin của cô mà nhân nhượng. Anh trực tiếp tháo dây an toàn, dứt khoát vác thân hình mỏng manh của cô trên vai, mặc kệ cô vùng vẫy, thậm chí là la hét.
Đến khi Lôi Thần Phong đặt Tôn Khả Thiên xuống trước hai phần mộ, cô vẫn còn kích động, chạy trốn theo bản năng. Anh nhanh tay giữ chặt cô lại, ép cô phải đứng nghiêm chỉnh trước bia đá. Đây là khu lăng mộ Lôi gia, mộ phần trước mặt cô chính là của ba mẹ anh.
Cô muốn quay mặt đi chỗ khác nhưng cằm nhỏ bị anh giữ chặt, bắt cô phải nhìn thẳng vào di ảnh. Anh chỉ muốn dẫn cô đến thắp hương cho ba mẹ, không ngờ cô lại phản ứng dữ dội như vậy. Anh không cho phép cô né tránh, cả cuộc đời này cũng đừng mong chạy được.
Tôn Khả Thiên hoảng loạn, nước mắt rơi xuống. Trước mặt cô, một người là ba ruột, một người là vợ của ông ấy. Trong khi cô là đứa con bất hiếu, không những nảy sinh quan hệ với anh trai cùng cha khác mẹ, mà còn lén lút giữ lại đứa con của hai người. Thử hỏi cô lấy đâu ra mặt mũi để xuất hiện ở đây?
- Cô khóc cái gì? Chỉ là thắp một nén hương thôi sao phải bày ra bộ dạng như vậy? Hay là cô cảm thấy có lỗi vì đã nhẫn tâm bỏ đi máu mủ của Lôi gia nên không dám đối diện với ba mẹ?
Từng lời nói lạnh lẽo của anh như đang sát muối vào vết thương rỉ máu trong tim cô.
- Cầu xin anh đừng nói nữa.
Cô không thể chịu đựng được việc anh đứng trước mộ phần của ba mà nói ra chuyện cô đã mang thai đứa con của hai người. Điều đó đối với cô còn kinh khủng hơn việc bị anh hành hạ hay giết chết.
Sự chống đối, cầu xin của Tôn Khả Thiên khiến Lôi Thần Phong nghĩ rằng cô đang điên cuồng phủ nhận mối quan hệ với anh. Nếu cô không muốn nghe, anh sẽ càng nói nhiều hơn.
- Cô ấy chính là vợ của con, con dâu của ba mẹ, cháu dâu của Lôi gia.
- Anh im đi! Không phải như vậy! Tôi và anh không có quan hệ gì hết.
Cô càng phủ nhận, anh càng tức giận. Đây là lần đầu tiên anh dẫn theo một cô gái đến ra mắt ba mẹ đã mất. Anh chỉ mong họ sẽ an tâm khi biết anh đã tìm thấy nửa kia của đời mình. Anh không muốn cô tỏ thái độ xa lánh và chống đối như vậy.
Lôi Thần Phong giữ chặt lấy gáy của Tôn Khả Thiên, áp lên môi cô một nụ hôn cuồng bạo để áp chế những lời phủ nhận đang thốt ra từ cái miệng nhỏ ấy.
Tôn Khả Thiên vô cùng bài xích nụ hôn này, liền cắn mạnh vào môi Lôi Thần Phong, khiến nơi ấy bật máu. Khi môi mình vừa được buông ra, cô liên tục dùng tay để chùi hết dư vị còn sót lại trên miệng.
- Lôi Thần Phong, anh điên rồi! Sao anh có thể làm chuyện này trước mặt người đã mất chứ? Anh mau cút ra!
Đáy mắt Lôi Thần Phong đỏ ngầu. Từng hơi thở lạnh lẽo của anh phả lên da thịt, khiến toàn thân cô rét run. Anh ghé sát vào tai của cô, buông ra lời đe dọa.
- Nếu không phải đang ở trước mặt ba mẹ, tôi sẽ không ngại đè cô ra ngay tại chỗ này đâu. Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn thắp một nén hương đi.
Tôn Khả Thiên bị anh uy hϊế͙p͙, liền tuân theo như con rối. Sau khi Lôi Thần Phong cắm nhang vào lư hương, Tôn Khả Thiên cũng làm theo. Từ đầu đến cuối cô đều né tránh, không dám nhìn thẳng vào gương mặt người ba đã mất của mình, càng không có dũng khí đối diện với mẹ anh. Gia đình của họ rất hạnh phúc, bà ấy sẽ đau đớn ra sao nếu biết chồng mình có con riêng, mặc dù đó là một cái bẫy của Lâm Hùng.
Sau khi thắp hương xong, Lôi Thần Phong lấy ra chiếc vòng tay gia truyền chỉ tặng cho con dâu của Lôi gia. Mặc dù trước đây bà nội đã chính tay đeo nó cho cô, nhưng khi Lâm Nhạn Tuyết trở về với thân phận Vũ Vũ, lúc rời khỏi biệt thự, cô đã âm thầm cất nó vào ngăn tủ trong phòng anh.
Bây giờ, chiếc vòng ấy lại xuất hiện. Tôn Khả Thiên không muốn nhận, cố gắng rút tay về. Nhưng ánh mắt giống như ma quỷ ấy lại dán chặt vào cô, âm thầm ban phát sự cảnh cáo. Anh gắt gao giữ chặt lấy bàn tay run rẩy, từ từ đeo chiếc vòng vào tay cô trước sự chứng kiến của ba mẹ.
Đến khi chiếc vòng đã ngay ngắn trên tay Tôn Khả Thiên, Lôi Thần Phong mới mỉm cười hài lòng, rồi buông cô ra. Nhân cơ hội này, Tôn Khả Thiên liền bỏ chạy, mà Lôi Thần Phong lại không vội đuổi theo. Anh nhẹ nhàng chạm lên di ảnh của hai người, sau đó cất lời.
- Ba, mẹ. Cô gái ấy ngốc nghếch lắm, chẳng bao giờ chịu để tâm đến tình cảm của con cả. Nhưng con trai của ba mẹ còn ngu ngốc hơn, mặc dù có rất nhiều chuyện đã xảy ra, con cũng chẳng thể nào hận cô ấy. Mong ba mẹ đừng giận Khả Thiên vì đã bỏ đi cốt nhục Lôi gia, bao nhiêu lỗi lầm cứ tính lên đầu của con đi.