Buổi sáng Tôn Khả Thiên phải dậy sớm để chuẩn bị phần ăn trưa, như vậy có thể tiết kiệm chi phí hơn một chút.
- Khả Thiên sao cô dậy sớm vậy, muốn ăn gì cứ nói với tôi là được.
Tiếng động trong nhà bếp khiến Tiểu Dương tỉnh giấc, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ.
- Tôi có thể tự làm mà, với lại không muốn phiền mọi người.
So với ngày hôm qua thì thái độ của Tiểu Dương đã bớt câu lệ hơn. Dù sao một tiếng gọi “thiếu phu nhân” cũng quá nặng nề.
- Khả Thiên à, mới ngày đầu tiên đi làm mà ai dám bắt nạt cô vậy, lại còn bị thương nữa?
Tiểu Dương đột nhiên lớn giọng, hóa ra là vừa để ý đến vết thương trên cổ tay của cô. Thấy vậy cô vội đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng.
- Suỵt! Cô muốn bị kẻ nắng mưa thất thường, lòng dạ hẹp hòi kia đuổi việc à.
Tiểu Dương gật gật, hiểu rõ cô đang nhắc đến ai, bèn hạ tông giọng đi một chút.
- Cô mới phải cẩn thận đấy, dám nói xấu chủ tịch sau lưng. Nếu ở công ty bị bắt nạt thì cứ nói với tôi.
- Để cô méc với má Hoàng à.
Tôn Khả Thiên nửa thật nửa đùa, vẫn chuyên tâm vào động tác nấu ăn.
- Thật ồn ào.
Giọng nói vang lên khiến sống lưng cô lành lạnh, đôi đũa trên tay rơi xuống chạm vào mặt sàn làm thành tiếng leng keng, trong lòng có chút hoảng loạn.
"Anh ta nghe lén mình và Tiểu Dương nói chuyện?"
Lôi Thần Phong tỏ ra thích thú với biểu cảm bị bắt gian tại trận này, càng muốn bóc trần suy nghĩ hiện tại của cô.
- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi nghe công khai chứ không phải dạng lén lút sau lưng.
Một câu chắc nịch, khẳng định vừa rồi anh đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện. Thì ra cái cảm giác nói xấu một người mà người đó lại ở ngay sau lưng mình nó là như thế này đây.
Im lặng, thanh giả tự thanh, kèm theo những hành động vô cùng tự nhiên không chút lúng túng, dao vẫn thoăn thoắt băm trên gỗ càng khiến cô trông giống người vô tội.
Vốn dĩ sự cố này giống như sự cố y khoa trong lúc hành nghề mà thôi, không phải căng thẳng. Đó là những suy nghĩ mà cô tự an ủi mình.
- Trưa nay mang đến cho tôi một phần.
Anh chỉ quăng một câu ngắn ngủi rồi rời khỏi, khiến Tôn Khả Thiên không khỏi ngỡ ngàng, người lòng dạ hẹp hòi ấy lại bỏ qua dễ dàng như vậy sao.
Trong đầu cô bỗng nhen nhóm một kế hoạch, khóe môi khẽ nhếch, tay vẫn tiếp tục chơi đùa với mấy loại gia vị. Sau một hồi loay hoay thì món ăn cực phẩm, độc nhất vô nhị đã được hoàn thành.
Đồng hồ lúc này đã điểm 6h30, Tôn Khả Thiên hồ hởi lên phòng thay đồ để đi làm. Khi mở tủ ra mới biết trong đấy đã được chất đầy hàng hiệu, nhìn sơ đã biết giá trị lên đến mấy chục ngàn đô.
Đang lúc ngẩn ngơ không biết chuyện gì đang xảy ra thì má Hoàng đã cầm điện thoại bước vào, lại còn gọi video call cho ai đó.
- Đây đây, cháu dâu của lão phu nhân đây.
Lôi lão phu nhân và má Hoàng đang trò chuyện với nhau qua video, vừa nhìn thấy cô xuất hiện thì bà ấy liền cười rạng rỡ.
- Khả Thiên mau quay ra đây cho bà xem rõ chút nào. Hôm qua ta có nhờ bà Hoàng mua đồ cho cháu, thế sao vẫn chưa mặc. Cháu là cháu dâu của Lôi gia, sao có thể để kẻ khác coi thường.
Thì ra những bộ đồ này đều do Lôi lão phu nhân chuẩn bị, cảm giác được người khác quan tâm này khiến khóe mắt cô cay xè.
- Con cảm ơn bà nội.
Nghe được câu nói này Lôi lão phu nhân vốn đang vui vẻ lại càng hồ hởi hơn.
- Đúng đúng, phải gọi ta là bà nội giống thằng Phong gọi ấy. Rất tốt. Thôi cháu đi làm đi kẻo muộn.
Sau khi tắt máy, Lôi lão phu nhân vẫn chưa thoát khỏi cảm giác vui sướng, lại mở điện thoại ra nhìn những bức ảnh chụp lén hôm nào, một bức lúc Lôi Thần Phong ép cô uống thuốc bằng miệng, bức còn lại là khi anh nắm tay cô nằm ngủ gục bên cạnh giường. Mặc dù chất lượng hình ảnh không tốt lắm nhưng bà đã ngắm đến mòn màn hình điện thoại rồi.
Ngồi trên chiếc xe bus vắng tanh, lòng cô cứ trùng xuống theo những hạt mưa lất phất nhỏ ven đường. Một cơn mưa nhè nhẹ đầu ngày cũng chẳng khiến thành phố thôi tấp nập.
Một người đàn ông chạc ba mươi, toàn thân trên dưới phủ kín đồ đen tuyền, vẻ vô cùng huyền bí bước lên xe. Anh ta từ từ đi đến phía cô rồi ngồi ở băng ghế phía bên cạnh.
- Xin tiểu thư tha lỗi, tôi đã không làm tròn chức trách của mình, để cô gặp nguy hiểm.
Cô không quay đầu về phía anh ta mà vẫn nhìn về phía trước, miệng lẩm bẩm như đang độc thoại một mình.
- Tôi không có chuyện gì nên anh không cần phải tự trách, đừng báo chuyện này cho người ấy biết, xem như đó là bí mật giữa tôi và anh.
Người đàn ông cúi nhẹ đầu không nói gì, trong con ngươi đen thẫm không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Anh ta vốn lãnh đạm như vậy, ngay cả khi đứng trước họng súng lạnh lẽo thì khuôn mặt ấy cũng chẳng nao giờ thay đổi.
- Làm thế nào để có thể tự bảo vệ bản thân mình nhỉ?
Tôn Khả Thiên khẽ thở dài, hỏi một câu bâng cua.
- Tiểu thư an tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ người.
Cô trực cười, lưng tựa nhẹ vào ghế, hờ hững nhìn những giọt nước đọng lại trên mặt kính xe. Cô không chú ý lắm đến lời của anh ta, trong đầu chỉ văng vẳng câu nói của Lôi Thần Phong.
“Để có đủ tư cách đứng bên cạnh tôi, em phải có khả năng bảo vệ chính mình”
Thì ra cũng có lúc cô xem nặng lời nói của người đàn ông ma quỷ đó như vậy.
- Tiểu thư, máy tính và điện thoại của cô đã bị hack. Tạm thời cô đừng hành động, e sẽ bị bại lộ thân phận, cần điều gì cô cứ ra hiệu cho tôi.
Cô gật đầu, không tỏ ra quá bất ngờ. Đêm qua khi mở máy tính cô đã có cảm giác bất ổn. Chẳng khó đoán người động tay chân là ai, dù gì anh ta cũng biết cô muốn trả thù nhà họ Lâm, vậy để anh ta biết thêm vài thứ cũng chẳng có hại gì.
Cứ ngồi im giả ngu mới khiến anh ta buông lỏng cảnh giác. Sự bí hiểm sẽ khơi dậy bản tính muốn chinh phục của người đàn ông háo thắng như anh ta.
Thời gian cô ở cạnh Lôi Thần Phong càng lâu thì Lâm Nhã Kỳ càng đau lòng không phải sao. Cô ta yêu anh ta thế cơ mà.
Ngày làm việc thứ hai tại tầng 48 không mấy khác biệt so với ngày đầu, những ánh mắt dò xét và không mấy thân thiện vẫn gắn chặt lên người cô. Nhất là đám người Mã Lệ, bọn họ cố tình xì xào lớn tiếng để ai cũng nghe thấy.
- Có kẻ xuất thân từ cô nhi viện thế nhưng lại mặc đồ của Kzent. Các cô đoán xem đây là real hay fake.
- Chắc là hàng fake thôi, đã nghèo còn bày đặt sang chảnh.
Mã Lệ là kẻ khơi mào cho cuộc bàn tán, rất nhanh sau đó có thêm vài người hùa theo cô ta nhạo báng. Họ xem cô như một trò tiêu khiển, vì công việc quá căng thẳng nên chỉ cần có cơ hội thì họ sẵn sàng mang việc mỉa mai người khác làm thú vui.
Tôn Khả Thiên bước về phía bọn họ, chẳng hề có nửa điểm sợ hãi.
- Làm tại bộ phận thiết kế của tập đoàn hàng đầu châu Á như Lôi thị mà không có năng lực phân biệt hàng chính hãng của các thương hiệu thời trang nổi tiếng thế giới thì quả là rất tệ.
Lời của cô vừa dứt thì vài kẻ đã tối sầm mặt. Trước đây họ vẫn luôn tự cao, cho rằng làm việc ở nơi cao cấp thì đẳng cấp phải hơn hẳn người khác. Nay lại bị một thực tập sinh nhỏ bé công khai chê bai, ngạc nhiên chưa.
Mã Lệ tức giận, chỉ thẳng vào mặt cô quát lớn.
- Cứ cho là hàng thật đi, một đứa nghèo kiết xác như cô sao có thể mua được món đồ mấy ngàn đô như vậy. Hay là có đại gia bao dưỡng rồi.
Đại gia bao dưỡng? Trường hợp của cô có tính là bao dưỡng không nhỉ? Nếu có thì chắc là thuộc loại cấp cao rồi.
- Tôi không biết mối quan hệ đó gọi là gì, chỉ biết chúng tôi đã đăng ký kết hôn, đang ở chung nhà và xuất hiện bên cạnh anh ấy với tư cách là vợ.
- Hư. Người đó chắc là một lão già ham gái đẹp, hoặc là một kẻ bị điên nên mới lấy loại thấp kém như cô.
Tôn Khả Thiên cười nhạt. Nếu có một ngày Mã Lệ biết được người cô ta đang chửi là vị chủ tịch cao cao tại thượng ở tầng 50 kia thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc cô ta sẽ ân hận lắm đây.
- Lần này thì cô nói đúng một nửa rồi. Tuy không phải một lão dê già nhưng chồng tôi đích thực là một kẻ điên.
Nói xong Tôn Khả Thiên rời đi trong tư thế hiên ngang ngẩng cao đầu, nhưng vừa mới quay lưng thì toàn thân đã đập vào thứ gì đó, khi ngẩng đầu lên mới biết kẻ cần ân hận không chỉ có Mã Lệ mà còn có cả chính mình.
Còn đâu tư thế ngẩng cao đầu, bây giờ cô chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống, trong lòng thầm oán than, hôm nay là ngày gì mà lại xui xẻo như vậy, hai lần nói xấu thì đều bị bắt quả tang.
Quá xui xẻo!
- Công ty không trả tiền cho các cô ngồi tám chuyện. Trưởng phòng Vương quản lý các cô như vậy à?
Mã Lệ và đám người nhanh chóng tản ra trước khi chủ tịch và tổng giám đốc nổi giận, chỉ có Tôn Khả Thiên là xui xẻo nhất bị kẹt ngay vị trí không lối thoát. Hai bên là bàn làm việc, phía trước bị chặn bởi Lôi Thần Phong và Duật Trác Minh, còn lối đi phía sau lại dẫn thẳng đến nơi làm việc của Lâm Nhã Kỳ.
- Chị… à không cô Tôn Khả Thiên. Cô là thực tập sinh nên phải chăm chỉ hơn mọi người biết chưa. Cô mau đi làm việc đi.
Duật Trác Minh âm thầm bước ra phía sau lưng Lôi Thần Phong, để lại một khoảng trống nhỏ cho cô thoát thân.
Nhận thấy cơ hội tẩu thoát ngay trước mắt Tôn Khả Thiên nhanh chóng tận dụng. Vì quá vội nên không chú ý đến chiếc ghế làm việc chặn ngay lối đi. Kết quả là âm thanh va trạm giữa chân trái và cái ghế vang lên kèm theo tiếng kêu đau điếng.
Không phải xui xẻo mà là quá xui xẻo rồi!
Sau đó, không có sau đó nữa.
Bọn họ ở trong phòng Lâm Nhã Kỳ rất lâu, khi trở ra thì trưởng phòng Vương đã ban phát cho cô ánh mắt hình viên đạn.
Tôn Khả Thiên rùng mình, cố tình nhìn ra cửa sổ để né tránh nhưng lại bị chỉ đích danh.
- Tôn Khả Thiên, cô mau vào đây.
Cô âm thầm kêu khổ, mới buổi sáng đã có những cuộc gặp nghiệt duyên. Ông trời muốn tăng độ khó cho game à.
- Không biết trưởng phòng Vương gọi tôi có chuyện gì.
Mặc dù Lâm Nhã Kỳ đang ngồi trên ghế nhưng cô lại vờ như không thấy, chỉ hỏi trưởng phòng Vương.
Bất chợt Lâm Nhã Kỳ ném một đống giấy vào mặt cô, vô cùng dứt khoát và không một động tác thừa.
- Nghe nói tiểu thư Lâm gia học thức đầy mình mà lại hành xử như kẻ thất học ấy nhỉ.
Đối với loại người này cô không thể nhún nhường, nếu không sẽ bị đè đầu cưỡi cổ.
- Loại ti tiện toàn nói lời dơ bẩn. Cô mà còn dám làm xấu mặt phòng thiết kế nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.
Thật nực cười, cái phòng thiết kế này mà cũng có bộ mặt đẹp đẽ à. Mà thôi, tốn lời với bọn họ chỉ làm cô thêm mệt mỏi.
- Thế hai người gọi tôi vào đây có chuyện gì?
- Đương nhiên là để khiển trách cô dám vô lễ với tiền bối trước mặt chủ tịch khiến tôi bị nhắc nhở. Nể tình lần đầu vi phạm nên tôi bỏ qua. Cô mau nhặt những mẫu thiết kế trên đất lên đi, đó là thiết kế chuẩn bị cho bộ sưu tập Thu Đông sắp tới của công ty.
Tôn Khả Thiên không phản kháng, lặng lẽ cúi nhặt từng bản thiết kế, sau đó đặt lại trước mặt Lâm Nhã Kỳ.
- Người không biết tôn trọng những bản thiết kế thì không có tư cách được gọi là nhà thiết kế chân chính.
Lại một lần nữa cô rời đi với tư thế ngẩng cao đầu, nhưng lần này không bị bất kỳ ai cản trở. Chính vì Lâm Nhã Kỳ để cô rời đi dễ dàng như vậy nên trong lòng bất chợt nảy sinh nghi ngờ. Nhưng không sao cả, dù cô ta có bày ra trò gì thì cô cũng sẽ đáp lễ không thiếu một xu.
Rất nhanh sau đó cuộc họp khẩn cấp của phòng thiết kế do Lâm Nhã Kỳ chủ trì được diễn ra. Nội dung chính là về buổi ra mắt bộ sưu tập Thu Đông sắp tới. Nếu chỉ là một buổi ra mắt thông thường thì không có gì để nói, nhưng lần này lại khác.
- Như mọi người đã biết sắp tới chúng ta sẽ ra mắt bộ sưu tập cực kỳ quan trọng, quyết định cơ hội hợp tác giữa Lôi thị và tập đoàn Milan Fashion ở Ý. Vì vậy mọi người phải tập trung cao độ tuyệt đối không để xảy ra sơ suất gì. Lần này sẽ do tôi, trưởng phòng Vương và nhà thiết kế Linh San trực tiếp giám sát. Tất cả mẫu thiết kế trong bộ sưu tập sẽ được gửi vào mail cho những người được tôi kỳ vọng và tin tưởng nhất. Những người còn lại sẽ tham gia vào công tác hậu cần.
Tôn Khả Thiên nghiêm túc lắng nghe, ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế như đang phân vân điều gì đó. Những bản thiết kế của bộ sưu tập này cô vừa được nhìn qua, tuy nhiên nếu chỉ dừng ở mức độ đó mà đòi hợp tác với Milan thì khả năng cạnh tranh của Lôi thị gần như bằng không.
Mảng thời trang của Lôi thị phát triển như bây giờ không phải do chính tiềm lực của đội ngũ thiết kế mà vì ký hợp đồng với các thương hiệu nổi tiếng khác.
Khi hợp tác với những hãng thời trang quốc tế thì Lôi thị sẽ bỏ vốn còn hãng thời trang sẽ bỏ chất xám cho Lôi thị, đây là mối quan hệ có qua có lại, đôi bên cùng có lợi.
Nhưng Milan Fashion thì khác, đây là tập đoàn mạnh về mọi mặt. Nếu Lôi thị muốn dùng phương thức cũ e rằng sẽ gặp bất lợi.
- Còn cô thực tập sinh Tôn Khả Thiên. Bắt đầu từ chiều nay cô sẽ theo nhà thiết kế Linh San xuống hỗ trợ tại phòng chế tác.
Tôn Khả Thiên đang mải mê suy nghĩ thì bị gọi đích danh, cũng chỉ ậm ừ đồng ý, mà Mã Lệ và đám người kia lại trao cho cô nụ cười quỷ quyệt.
Sau khi tan họp, mọi người lại quay lại với vị trí làm việc của mình, vừa hay cô cũng được nghe một vài mẩu chuyện thú vị về nhà thiết kế Linh San mà mình sắp phải đương đầu.
Chị ta đã làm việc tại Lôi thị gần 20 năm, mặc dù chỉ là trưởng phòng chế tác nhưng sức ảnh hưởng đến bộ phận thiết kế vô cùng lớn, đến trưởng phòng Vương còn phải nể mặt mấy phần.
Tuy nhiên tính tình chị ta rất quái dị, số nhà thiết kế bị đề nghị đuổi việc đã lên tới hàng trăm người.
Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao Lâm Nhã Kỳ sắp xếp cho cô đi theo Linh San. Nếu cô bị Linh San đề nghị đuổi việc thì đúng là một kết cục ê trề, mà cô ta lại hoàn toàn vô can.
Một sự tính toán hoàn hảo.