Khi Tôn Khả Thiên tỉnh lại, sắc trời đã ngả vàng. Cô đến bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh chiều tà xuyên qua những áng mây tầng tầng lớp lớp, giáng xuống mặt đất như pha lê nhảy múa. Cô khẽ chạm tay vào bụng, rồi hít một hơi sâu để đè nén những xúc cảm hỗn độn trong lòng mình.
Người ta nói, khi rơi vào đáy của sự tuyệt vọng, con người sẽ trở nên an tĩnh đến mức đáng sợ, không khóc, không cười, không mảy may đến cái chết, cũng dần độc ác và vô tình như một ác quỷ.
- Bé con à, mẹ dẫn con đến một nơi có thể chạm vào những tia nắng ấy nhé.
Tôn Khả Thiên đặt từng bước chân lên cầu thang, men theo lối thoát hiểm, cuối cùng cũng đến nơi cao nhất của tòa nhà. Thân hình mảnh khảnh ngồi xuống mép sân thượng, tại vị trí thanh lan can đã bị gãy mất. Hai chân cô buông thõng, chỉ cần nghiêng người về phía trước là có thể bay tự do vào không trung như những cánh chim đang sải cánh kia.
Ở nơi này, cô có thể trực tiếp chạm vào tia nắng chiều đang thả xuống từ bầu trời cao chót vót. Cô khẽ thở dài, rồi lại thì thầm với sinh linh bé bỏng chưa thành hình.
- Bé con của mẹ ơi. Những tia sáng hoàng hôn cuối cùng này, thật đẹp…
Không một bông tuyết nào trong sạch, nhưng tất cả ánh nắng đều thuần khiết. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất mà cô và bé con có thể thanh thản hít thở hương vị tinh khôi và ấm áp này.
Vì trời sắp vào đông nên hoàng hôn biến mất nhanh chóng, nhường chỗ cho bóng đêm đen thẫm bao trùm khắp nơi. Trước mắt cô, cả thành phố đã bắt đầu lên đèn. Ở phía xa, dàn đu quay vẫn sặc sỡ, lung linh như những ước mơ rực rỡ mà cô chẳng thể nào chạm tới.
Khoảnh khắc tia sáng hoàng hôn ấy vụt tắt, trong lòng Tôn Khả Thiên đã đưa ra quyết định cuối cùng. Cô thở dài, có chút tiếc nuối, không nỡ rời khỏi chốn này, nhưng vẫn phải đứng dậy để trở về phòng. Khi cô quay lưng lại thì phát hiện phía sau mình đang hiện diện vài người thân quen, còn có cả Giao Giao chật vật đi lên phía sau.
Nhân lúc Tôn Khả Thiên đang ngủ, Đồng Lệ Giao tìm đến Lăng Ngạn Nhiên để hỏi một số vấn đề. Trước đây, khi còn là sinh viên y khoa, bác sĩ Lăng từng là thầy hướng dẫn lâm sàng của cô, nên mối quan hệ giữa hai người khá thân thiết. Từ Lăng Ngạn Nhiên, Đồng Lệ Giao biết được chuyện Lôi Thần Phong giả vờ mất trí nhớ để nối lại tình cảm với Khả Thiên, sau đó bị phát hiện.
Đồng Lệ Giao hiểu rõ tính cách của Tôn Khả Thiên, sẽ không vì điều ấy mà trở nên kích động như vậy. Lúc cô quay trở lại phòng, Tôn Khả Thiên đã biến mất. Mọi người náo lọan đi tìm, sau khi check camera thì nhìn thấy Khả Thiên bước lên sân thượng.
Ngay cả những người lạc quan nhất cũng không thể nghĩ ra được lý do nào khác giải thích cho hành động ấy, ngoài việc cô muốn tự sá.t.
- Khả Thiên, mau qua đây với anh.
Lôi Thần Phong như mất hết hồn vía, sợ cô sẽ làm chuyện dại dột, vội vàng lên tiếng. Tầm mắt của cô khẽ lướt nhanh qua anh, rồi chăm chăm dán lên người cô bạn thân.
Cô bước đến gần Đồng Lệ Giao, khẽ lau đi vầng mồ hôi trên trán của cô ấy.
- Sao cậu lại vội vã như vậy? Lỡ đâu hai bé con bị hoảng loạn theo thì sao?
Đồng Lệ Giao giữ chặt lấy Tôn Khả Thiên, đến khi ý thức được cô đã an toàn mới dám buông lời, vừa trách móc, vừa lo lắng.
- Sao cậu lại lên trên này? Có biết nguy hiểm lắm không hả?
- Mình muốn cùng bé con đi ngắm hoàng hôn một chút. Ở trên này hoàng hôn thật đẹp, chỉ tiếc vừa vụt sáng đã biến mất. Chúng ta quay về thôi.
Tôn Khả Thiên nắm tay Đồng Lệ Giao, bước đi thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mặc kệ những người khác đang lo lắng cho mình ở sau lưng.
Đêm nay, Tôn Khả Thiên và Đồng Lệ Giao cùng nằm trên một chiếc giường, giống như lúc còn ở cô nhi viện. Cô khẽ chạm lên bụng Đồng Lệ Giao, cố nén nước mắt trong lòng nhưng không thể cầm lại được. Bé con của cô thật đáng thương biết mất khi phải hình thành trong bụng của một kẻ yếu đối, vô năng như cô.
Ngoài cánh cửa lạnh lẽo, Lôi Thần Phong cũng một đêm không ngủ. Chỉ cần nghĩ đến việc ở bên trong căn phòng ấy đang hiện diện người con gái mà anh yêu hơn sinh mệnh, lại có bé con của hai người, trái tim anh liền tan chảy.
Đáng tiếc thay, chút ấm áp vừa lóe lên lại bị băng tuyết bao trùm. Tình trạng sức khỏe của anh không mấy khả quan, dù phẫu thuật hay không thì đều phải đối diện với những rủi ro.
Cô và cả bé con sẽ ra sao khi anh trở nên mù lòa hoặc chết đi sau cuộc phẫu thật?
Đêm dài đến mấy cũng phải nhường chỗ cho bình minh. Lăng Ngạn Nhiên đến thăm Tôn Khả Thiên, vẫn thấy Lôi Thần Phong kiên trì ngồi bên ngoài phòng bệnh, giống như lúc anh rời đi tối qua.
- Đừng nói với anh là cả đêm em ngồi đây.
Lôi Thần Phong không nói gì, vẫn tựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo.
- Tên điên này, em thừa biết là tình trạng sức khỏe không tốt, nếu em cũng đày đọa bản thân mình thì ai làm chỗ dựa cho mẹ con cô ấy?
Lăng Ngạn Nhiên tức giận, không kiềm được mà buông lời trách móc. Cả Lôi Thần Phong và Tôn Khả Thiên đều cố chấp như nhau, thích tự ngược đãi bản thân, cứ ôm khư khư những khổ đau, tổn thương trong lòng; rõ ràng là yêu đối phương hơn cả sinh mệnh nhưng lại chẳng thể thẳng thắn với nhau một lần.
Lăng Ngạn Nhiên thở dài, mở cửa bước vào bên trong, còn Lôi Thần Phong thì không có can đảm ấy. Anh sợ rằng khi cô nhìn thấy anh sẽ kích động, rồi tự làm hại mình và bé con.
So với ngày hôm qua, Tôn Khả Thiên đã trầm lặng hơn nhiều. Sự an tĩnh như nước toát ra từ nơi cô khiến Lăng Ngạn nhiên nảy sinh cảm giác bất an mơ hồ, giống như một người đã bị mất đi toàn bộ thế giới quan của bản thân vậy.
- Khả Thiên, hôm nay em thấy trong người khỏe hơn chút nào chưa?
Tôn Khả Thiên không trả lời, vẫn nhìn chăm chú vào trai dịch truyền ở cuối giường. Từ hôm qua đến giờ, Tôn Khả Thiên chỉ nói chuyện với Đồng Lệ Giao, còn những người khác, kể cả Tôn Diệc Quân đều bị xem như kẻ xa lạ. Đồng Lệ Giao tranh thủ lúc Lăng Ngạn Nhiên đến thăm bệnh thì xuống dưới đường để mua vài món mà Tôn Khả Thiên vừa nói muốn ăn.
Khi Đồng Lệ Giao rời khỏi, Tôn Khả Thiên không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai nên giả vờ nhắm mắt, giống như đang ngủ. Lăng Ngạn Nhiên ngồi bên cạnh cô một lúc, sau đó đi ra ngoài. Thấy Lôi Thần Phong sắc mặt mệt mỏi, không có ý định nghỉ ngơi, Lăng Ngạn Nhiên lại trách mắng.
- Người cần nghỉ ngơi không chỉ có cô ấy mà còn cả em nữa. Vấn đề nào rồi cũng sẽ tìm ra phương án giải quyết, nhưng tình trạng bệnh của em thì khác. Anh không dám chắc sẽ nhặt được mạng của em trở về từ bàn phẫu thuật đâu. Bây giờ ngay lập tức vào phòng nằm nghỉ cho anh!
Theo như lời bác sĩ chuyên khoa nói, nếu tiếp tục để đầu óc căng thẳng thì tần suất xuất hiện cơn mất thị lực thoáng qua ngày càng nhiều, thời gian của triệu chứng cũng kéo dài hơn. Sau khi bị Lăng Ngạn Nhiên bắt ép, Lôi Thần Phong mới miễn cưỡng nghỉ ngơi.
Khi còn lại một mình trong phòng, Tôn Khả Thiên tự rút dây dịch truyền trên tay khiến máu tươi vương vãi trên sàn nhà, những giọt dinh dưỡng chảy ra từ dây truyền đọng lại thành vũng lớn. Cô ngậm một viên kẹo ngọt để xua tan vị đắng trong miệng, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Tôn Khả Thiên ngồi trước phòng thủ thuật của khoa sản, chờ đợi đến lượt. Cô biết mình rất có lỗi với bé con, nhưng bản thân không còn lựa chọn nào khác. Một đứa trẻ được sinh ra giữa hai người cận huyết sẽ chẳng thể lành lặn, càng không có cách nào đối diện với sự soi xét của 7 tỷ người trên thế giới.
Thay vì như vậy, để bé con sớm được lên thiên đường, rồi đến với một người mẹ hoàn hảo hơn chính là điều tốt nhất. Cô còn một chuyện nhất định phải làm, nên chỉ có thể nhẫn tâm để bé ra đi trong cô độc.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt cô vào phòng. Kẹo ngọt vừa tan hết, trong miệng lại ngập tràn vị đắng ngắt. Đó là chút ngọt ngào cuối cùng mà cô có thể cho bé con thưởng thức. Cô hít một hơi sâu, lấy hết can đảm để bước vào nơi lạnh lẽo ấy.
Đột nhiên cánh tay cô bị ai giữ chặt. Khi quay đầu lại, cô đã bị đôi mắt đỏ ngầu, ngấn lệ của anh làm cho đau đớn. Cô vội né tránh, không có cách nào nhìn vào mối quan hệ giữa hai người.
- Khả Thiên, em đang làm gì ở đây vậy hả?
Lôi Thần Phong thất thần khi nhìn thấy phiếu đăng ký thủ thuật bỏ thai nhi bị rơi ra từ tay cô. Anh lắc đầu, hy vọng mong manh rằng đó chỉ là hiểu lầm.
Cô im lặng, chẳng một lời giải thích, bình tĩnh nhặt tờ giấy lên. Ngay từ ban đầu đã là sai lầm thì cần gì thanh minh. Đau đớn này, tội lỗi này cứ để một mình cô gánh chịu. Sau quá nhiều lần né tránh và im lặng, bây giờ cô đã có đủ can đảm để nói ra những lời máu lạnh và cay nghiệt nhất trước sự ngỡ ngàng của anh.
- Bỏ đứa bé.
Lôi Thần Phong nhất thời không thích ứng kịp với câu trả lời của cô. Gương mặt anh hốc hác, mệt mỏi, nay lại vì cú sốc này mà tiều tụy hơn. Anh ôm chặt cô vào lòng, nghẹn ngào cất lên những điều đau thấu tâm can.
- Khả Thiên, nếu em căm hận anh thì cứ giết chết anh đi, xin em đừng từ bỏ đứa bé. Cục cưng là con của chúng ta mà.
Mọi cảm xúc trong cơ thể Tôn Khả Thiên đã tiêu tan. Bây giờ cô như một cái xác vô hồn, bị băng tuyết ngự trị mọi ngóc ngách trong cơ thể. Cô không phản kháng, cũng chẳng vẫy vùng, để mặc anh ôm chặt mình trong lồng ngực, rồi dùng thứ thanh âm lãnh khốc nhất mà nói lời tàn nhẫn.
- Lôi Thần Phong, anh buông tay để tôi vào phòng thủ thuật, hay muốn ôm một xác hai mạng?
Lôi Thần Phong hoàn toàn suy sụp. Anh không tưởng tượng nổi sẽ có một ngày cô nói ra những lời khiến trái tim anh đau đớn như vậy. Anh không muốn buông tay, tuyệt đối không!
- Lâm Hùng đã nói gì với em? Xin em hãy nói cho anh biết, chúng ta cùng nhau giải quyết có được không? Khả Thiên à, em đừng im lặng như vậy!