Sau khi Lâm Nhạn Tuyết rời đi, không gian lại rơi vào sự im lặng khó chịu. Nếu là trước đây, bọn họ sẽ không ngần ngại mà quàng vai, bá cổ, rồi cười nói vui vẻ với cô. Nhưng bây giờ cô đã ở một vị trí không ai với được, sự cách biệt về thân phận này khiến họ e dè.
Tôn Khả Thiên mỉm cười, cúi đầu chào Linh San. Dù cô là Jenny Ton hay Tôn Khả Thiên, chị Linh San vẫn luôn là bậc tiền bối mà cô vô cùng kính trọng.
Linh San không nói gì, vẫn duy trì sự nghiêm nghị và khó tính như ngày thường. Những người hóng chuyện ở bên ngoài thì nín thở chờ đợi, không biết Tôn Khả Thiên sẽ dùng thân phận nào để nói chuyện với cố nhân, là nhân viên cũ của phòng chế tác, hay nhà thiết kế hàng đầu châu Âu?
- Lâu ngày không gặp, em trở thành kẻ bị ghét bỏ rồi à?
Tôn Khả Thiên nửa thật nửa đùa. Thấy chân mày Linh San đã dãn ra một chút, cô mới dễ chịu hơn.
- Chị chỉ ghét con bé ngu ngốc tên Tôn Khả Thiên thôi.
Linh San vừa nói, vừa dơ ngón tay cái lên, giống như những lần trước đây dành lời khen cho cô vậy. Sự tán thưởng này dành cho màn comeback chấn động, khiến những kẻ sâu mọt không thể ngóc đầu.
Đã nhiều lần Linh San nghi ngờ Tôn Khả Thiên có mối quan hệ với Jenny Ton, không ngờ cả hai lại là một người. Điều có có gì quan trọng sao? Không! Linh San chỉ quan tâm đến năng lực và phẩm chất của nhà thiết kế, những chuyện khác không có nghĩa lý gì.
Cô lại cười, khẽ gật đầu. Thì ra sau ba năm, cô và chị Linh San vẫn có thể nói chuyện tâm đầu ý hợp như vậy. Chỉ hai câu đơn giản, nhưng đủ để bày tỏ suy nghĩ trong lòng đối phương.
Hôm nay Tôn Khả Thiên chỉ muốn đến để chào hỏi đôi ba câu, vì cô còn chuyện quan trọng hơn cần làm. Khi Tôn Khả Thiên rời khỏi phòng, ngay lập tức bắt gặp những ánh nhìn chăm chú gắn lên người mình. Bọn họ không dám mở lời, rõ ràng đang e ngại thân phận của cô, sợ mở miệng sẽ bị quy kết là thấy người sang, bắt quàng làm họ.
Cô nhìn Hải Đường, đến Vy Sam, Minh Nguyệt, và tất cả những gương mặt thân quen ở đây, rồi cất giọng vu vơ.
- Tối nay, vẫn nhà hàng cũ, không gặp không về.
Một câu nói đơn giản, nhưng đủ để dẹp hết nhưng lo ngại và dè dặt trong lòng họ. Mặc dù cô không có thời gian để nói chuyện nhiều hơn, nhưng khi quay lưng đi, đã thấy đám đông cười đùa vui vẻ, bàn tán về buổi gặp tối nay. Hình như họ đã hiểu được tâm ý của cô qua câu nói rồi.
Trước thang máy lầu 48, Lâm Nhạn Tuyết ngồi trên xe lăn đợi sẵn, giống như đoán được Tôn Khả Thiên sẽ đến đó. So với lúc rời khỏi phòng làm việc của Linh San, bây giờ trông cô ta có vẻ trấn tĩnh hơn.
- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.
Tôn Khả Thiên dừng bước, chỉ thấy cô ta mở cửa thang bộ thoát hiểm, rồi tự đẩy xe lăn của mình vào đó. Có chuyện riêng tư gì cần nói ở một nơi như vậy, nếu đó không phải là một âm mưu?
Tôn Khả Thiên cười lạnh, muốn xem cô em gái này lại bày ra trò gì. Cô nói Thập Nhất không cần đi theo, một mình bước vào thang thoát hiểm chung với Lâm Nhạn Tuyết.
Cô ta quay ngược xe lăn về phía cầu thang, ở vị thế này, chỉ cần một chút sơ sẩy thì cả người và xe đều sẽ bị ngã xuống dưới.
Tôn Khả Thiên bước đến trước mặt Lâm Nhạn Tuyết, con ngươi co lại, như thể đang rọi thẳng vào khoảng đen tối nhất của đối phương.
- Cô muốn nói gì với tôi?
Lâm Nhạn Tuyết bật cười, không ngại phơi bày ra nội tâm đã bắt đầu méo mó của mình.
- Tôn Khả Thiên, vì sao ông trời lại ưu ái cô đến vậy, mọi thứ tốt đẹp nhất đều dành cho cô, ngay cả người đàn ông tôi yêu cũng vì cô mà không ngại hy sinh tính mạng? Cô có gì hơn tôi chứ?
Ưu ái? Từ này thật chướng tai. Nếu như cô ta biết những thứ mà cô đã được ông trời “ban tặng”, liệu còn dám nói những lời này hay không? Hơi thở của Tôn Khả Thiên càng thêm lạnh lẽo, cất giọng lạnh băng.
- Chuyện này thì tôi không rõ, cô nên đi hỏi ông trời.
Vẻ bình tĩnh của Lâm Nhạn Tuyết sớm tiêu tan. Cô ta xem lời nói của Tôn Khả Thiên như một sự mỉa mai, chê cười. Cảm giác căm hận lại một lần nữa trào dâng trong đáy mắt, khiến cô ta hoàn toàn đánh mất lý trí.
- Ba năm trước, tôi không thể đẩy cô xuống địa ngục, vậy thì hôm nay chúng ta sẽ cùng đồng quy vu tận!
Lâm Nhạn Tuyết cười điên cuồng, tóm chặt lấy Tôn Khả Thiên, sau đó đẩy cả bản thân và xe lăn xuống cầu thang. Cuộc chơi này cô ta đã thua, nhưng sẽ không để Tôn Khả Thiên được hạnh phúc. Thanh âm va đập, xen lẫn với tiếng hét kinh hoàng vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng. Thập Nhất ngay lập tức đạp cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng hỗn loạn. Chiếc xe lăn chổng chơ dưới sàn. Một tay Tôn Khả Thiên đang giữ lấy Lâm Nhạn Tuyết, tay còn lại vịn chặt vào thanh chắn cầu thang. Cô ta ra sức vùng vẫy, nhưng không thể thắng được sự đeo bám, níu kéo của Tôn Khả Thiên.
- Thập Nhất, mau giữ chặt cô ta cho tôi!
Tôn Khả Thiên quát lớn, rõ ràng đang tức giận. Khi Lâm Nhạn Tuyết đã bị Thập Nhất khống chế, cô mới đứng thẳng dậy, phủi nhẹ hai bàn tay của mình, vừa thở hổn hển, vừa buông lời đe dọa.
- Cô chưa từng nghe qua câu nói, “không được lặp lại thủ đoạn với cùng một người” à? Nếu cô muốn chết, tôi sẽ tiễn cô một đoạn. Thập Nhất, vác cô ta lên sân thượng!
Ngữ khí lạnh băng, cùng ánh mắt đằm đằm sát khí, khiến Lâm Nhạn Tuyết vừa điên cuồng, vừa sợ hãi. Sân thượng của tòa nhà Lôi thị lồng lộng gió, khiến mái tóc của Tôn Khả Thiên khẽ rối. Những lọn tóc đen bị thổi tung, càng làm thân hình nhỏ bé của cô trở nên bí hiểm.
- Tôn Khả Thiên, cô mang tôi lên đây làm gì?
Lâm Nhạn Tuyết bị gió mạnh tạt vào mặt, lại không thể thoát ly khỏi bàn tay cứng rắn của Thập Nhất. Cô ta vừa giãy giụa, vừa gào thét, như một con mồi đang thoi thóp trong bẫy của thợ săn.
- Không phải cô muốn chết hay sao, bây giờ tôi sẽ ném cô từ trên đây xuống dưới đất.Hơn 50 tầng, chắc chắn không chết hụt.
Tôn Khả Thiên lạnh lùng cất giọng, trong lời nói không có nửa điểm đùa giỡn. Thuận theo ám hiệu của cô, Thập Nhất mang Lâm Nhạn Tuyết đến sát lan can. Ở vị trí đó, hoàn toàn có thể nhìn thẳng xuống mặt đất.
Khuôn mặt Lâm Nhạn Tuyết sớm đã không còn một giọt máu, hàm răng khua vào nhau như kẻ đang bị chôn vùi giữa trời đông. Tôn Khả Thiên bước đến gần cô ta, hài lòng chạm vào gương mặt tái mét ấy.
- Cô… cô điên rồi. Nếu giết tôi, cô sẽ ngồi tù…
Lâm Nhạn Tuyết run lẩy bẩy, khó khăn lắm mới thốt lên vài từ ngắt quãng. Điều này vừa hay đúng với ý đồ của Tôn Khả Thiên. Cô cười, dưới vạt nắng càng thêm rực rỡ.
- Ngồi tù? Cô chắc không?
Tôn Khả Thiên đột nhiên quay lưng lại với Lâm Nhạn Tuyết, mang mọi sự chú ý của mình đặt vào một rạng mây chiều. Cô áp chế nội tâm đang hỗn loạn, khẽ thở dài một tiếng.
- Tôi sẽ đếm từ 1 đến 10. Nếu cô chạy được khỏi chỗ này, tôi sẽ tha cho cô.
Lâm Nhạn Tuyết bị Thập Nhất đẩy ngã sõng soài ra đất, chật vật vô cùng. Mấy năm nay, cô ta luôn ngồi xe lăn, sợ rằng đã không còn biết cảm giảm được bước trên mặt đất như thế nào. Nhưng Tôn Khả Thiên không cho cô ta có thời gian suy nghĩ, bắt đầu mở miệng đếm.
- Một! Hai! Ba! Bốn!...
Tôn Khả Thiên nhắm mắt, hít vào người vài ngụm khí lạnh, hai bàn tay bấu chặt vào da thịt. Cô vẫn quay lưng về phía Lâm Nhạn Tuyết, để cô ta không nhìn thấy thứ cảm xúc phức tạp trên người mình. Thanh âm đếm số vẫn vang lên đều đặn, càng khiến Lâm Nhạn Tuyết hoảng loạn.
- Tôn Khả Thiên, cô điên rồi…
- Năm! Sáu! Bảy!Tám!...
Khi những con số dần tiến về 10, Thập Nhất chuẩn bị sẵn tư thế để bắt Lâm Nhạn Tuyết lại. Dường như cô ta đã nghĩ thông, bản năng sinh tồn trỗi dậy trong thời khắc sinh tử. Từ đôi chân chỉ biết dựa vào xe lăn, bây giờ đã lê từng bước trên mặt đất, sau đó là chạy loạn như con mồi đang bỏ trốn.
Chân của cô ta vốn không có vấn đề gì, nhưng vì muốn níu giữ Lôi Thần Phong bằng sự áy náy, nên trong 3 năm qua đã nhẫn nhục, để người khác xem mình như một kẻ tàn phế. Cuối cùng, hai bàn tay của Tôn Khả Thiên mới buông lỏng.
Lúc giữ Lâm Nhạn Tuyết ở cầu thang, cô đã nhận ra điểm bất thường, nếu một người có đôi chân bị phế, chắc chắn khi rời khỏi xe lăn, sẽ không thể dùng chân của mình để chống trả. Truyện Tiên Hiệp
Quả đúng vậy, vì mục đích của mình, cô ta sẵn sàng làm kẻ tàn phế 3 năm.
Duật Trác Minh nhận được tin báo về việc Lâm Nhạn Tuyết và Tôn Khả Thiên đụng độ nhau, liền đến phòng thiết kế để tìm kiếm, không ngờ giữa đường lại nhìn thấy Lâm Nhạn Tuyết hớt hải bỏ chạy, một thân nhễ nhại mồ hôi.
- Nhạn… Nhạn Tuyết, chân của em?
Gặp được Duật Trác Minh, Lâm Nhạn Tuyết như kẻ chết đuối vớ được cọc, không còn quan tâm đến việc giả tàn phế.
- Tôn Khả Thiên, cô ta điên rồi. Cô ta muốn giết em!
Duật Trác Minh không thể không thốt lên, “Như một trò đùa!” Anh không hiểu chuyện quái quỷ gì đang điễn ra, một mình Tôn Khả Thiên đã đủ ly kỳ rồi, nay lại có thêm Lâm Nhạn Tuyết.
Lúc này, Tôn Khả Thiên và Thập Nhất cũng xuất hiện. Trái ngược với vẻ chật vật của Lâm Nhạn Tuyết, Tôn Khả Thiên lại khoan thai vô cùng.
Lâm Nhạn Tuyết núp sau lưng Duật Trác Minh, hòng trốn tránh ánh mắt ma quỷ của Tôn Khả Thiên. Miệng cô ta không ngừng lẩm bẩm "Đừng giết tôi", như bị ám thị bởi sự đe dọa vừa rồi.
- Vừa hay gặp anh và trưởng phòng Lâm ở đây, tôi muốn nói chuyện này. Sắp tới, tôi muốn trưởng phòng Lâm phải đến tập đoàn Milan Fashion, trụ ở ở Ý để rèn luyện thêm về chuyên môn. Sau 1 năm, nếu năng lực cải thiện, cô ấy có thể quay trở về Lôi thị làm việc tiếp.
Đây là cách duy nhất để mang Lâm Nhạn Tuyết rời khỏi Lâm gia. Nếu để cô ta ở đó lâu thêm, tâm hồn sớm sẽ bị vấy bẩn hoàn toàn.
- Tôi không đi! Cô muốn chia rẽ tôi và anh Thần Phong hay sao? Đừng có mơ!
Lâm Nhạn Tuyết nổi điên, ngay lập tức phản kháng. Nếu rời khỏi nơi này, cô ta sẽ mất hết tất cả.
- Cô không có lựa chọn. Duật Trác Minh, em hy vọng ngày mai sẽ nhận được thông báo chính thức từ văn phòng chủ tịch.
Tôn Khả Thiên vô cùng cứng rắn, không có chút thỏa hiệp nào. Cô không cần Lâm Nhạn Tuyết hiểu những chuyện mình đang làm, chỉ cần cô ta sống yên ổn một đời.