*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.2h sáng
Lạc Uyển đang ngồi một mình đã uống khoảng 5-6 chai rượu. Uống để say nhưng đầu óc cô lại vẫn tỉnh táo. Từ đó giờ lần này cô khóc nhiều quá, hai mắt thâm muốn dính vào nhau, tóc tai bù xù trông thê thảm đến đáng thương
" Reng... reng... " Lạc Uyển dùng chút sức lực cuối cùng gọi điện
" Alo " Đầu dây bên kia có vẻ hơi bực bội
" Tử Nhiễm, bạn yêu. Ức... Cậu đang ở đâu vậy? " Cô cầm ly rượu quay qua quay lại
" Cậu... say sao? "
" Mình không say nhưng mình ức
... thực sự cần cậu lúc này. Mau đến đi... mình... mệt... " Giọng nói vừa nấc vừa nghẹn như muốn khóc
" Anh trai tớ đâu? " Mạc Tử Nhiễm bắt đầu thấy lo
" Tên đáng ghét đó... Tớ bỏ hắn rồi... Hì... " Cô nhìn vào khoảng không mà cười chua xót, nước mắt cũng tự lăn xuống hoà vào ly rượu đắng
" Cậu đang ở đâu? "
" Mình... Tút...tút...tút... " Lạc Uyển gục xuống bàn
" Alo... Lạc Uyển "
Mạc Tử Nhiễm nhanh nhanh tìm định vị của Lạc Uyển, vừa đến đã thấy cô ngủ gục trên bàn nhưng khuôn mặt cô sao thế này. Lạc Uyển đanh đá xinh đẹp hằng ngày bây giờ đã sưng hết hai mắt. Người thì càng lúc càng lạnh, chẳng biết đã khóc bao lâu mà đến váy cũng ướt
Nhìn là biết không thể đưa về nhà nên Mạc Tử Nhiễm đã đưa Lạc Uyển đến nhà Diệp Hoa. Sau khi căn dặn vài thứ thì Tử Nhiễm lái xe về nhà. Vừa vào nhà đã thấy Lôi Thu làm anh ngứa mắt. Bên cạnh còn là bé gái lạ mặt. Ngó quanh lại không thấy Mạc Đình Phong đâu cả
" Sao cô lại ở đây? "
" Linh Chi, chào chú đi con " Lôi Thu nói với đứa bé
" Con chào chú "
" Mẹ, cô bé này là ai? Mà sao mẹ lại để người đàn bà này vào nhà? Anh trai con đâu? "
" Tử Nhiễm, đây là cháu gái con. Còn anh con đang ở trên phòng "
" Gì mà cháu gái... " Mạc Tử Nhiễm như hiểu ra gì đó liền trợn mắt " Thì ra vì vậy mà Uyển lại uống say "
" Cô ta gọi cho em sao? Tưởng tốt đẹp lắm ai ngờ lại muốn quyến rũ cả hai anh em " Lôi Thu giả bộ bất ngờ, nói khích
" Chuyện này...? Tử Nhiễm "
" Mẹ, đừng có tin cô ta. Lôi Thu tôi cho cô biết, Lạc Uyển là bạn tôi. Nếu vì cô và đứa con không chắc có phải của anh tôi, làm cô ấy thành ra thế kia thì cô liệu đấy "
Lúc này có tiếng chân từ trên tầng đi xuống. Mạc Đình Phong sau 1 đêm trông như cái xác không hồn, vui mừng nhìn Mạc Tử Nhiễm, nắm lấy hai vai
" Tử Nhiễm, Lạc Uyển của anh. Cô ấy gọi cho em đúng không? Cô ấy không chịu nghe máy "
" Anh " Mạc Tử Nhiễm nghiêm mặt " 2 năm nay, đây là lần đầu tiên em thấy Lạc Uyển say như vậy. Em nghĩ sẽ còn lâu cô ấy mới nghe máy của anh "
Mạc Đình Phong như hiểu được, bảo Tử Nhiễm lên phòng nói chuyện. Còn Lôi Thu, một cái anh cũng không thèm liếc. Mạc phu nhân sắp xếp chỗ ở, căn dặn người giúp việc vài thứ rồi đi nghỉ. Lôi Thu căn bản không quan tâm Linh Chi mà chỉ ngồi tính kế. Quay lại được Mạc gia không có nghĩa cô ta an toàn
- --------
" Anh hai. Chuyện đứa bé... là thật sao? " Mạc Tử Nhiễm ngồi vắt chân trên sofa
" Anh thật sự không biết nữa " Mạc Đình Phong vò đầu
" Em nhớ hồi đó hai người đâu thân mật đến mức... "
" Từ lúc quen nhau anh không bao giờ vượt quá giới hạn cả, chỉ là... "
" Là gì? "
" Lần sinh nhật trước đây anh uống say quá nên không nhớ gì, chỉ thấy sáng hôm sau ngủ dậy cô ta đã nằm cạnh rồi "
" Cô ta bỏ đi 3 năm, đứa bé nhìn vẫn còn nhỏ như vậy chắc chắn là có thai từ trước đó. Nếu đã biết mình có con thì tại sao cô ta lại bỏ đi "
" Bây giờ anh thực sự không quan tâm cô ta "
" Em thắc mắc. Tại sao một lần có thể có thai, trong khi anh với Lạc Uyển... cũng gần 1 năm rồi " Mạc Tử Nhiễm chìm trong suy nghĩ
" Tử Nhiễm. Mấy ngày này em hãy chăm sóc Lạc Uyển. Anh biết dù có đến thì cô ấy cũng không nghe anh giải thích. Anh sẽ thử xét nghiệm ADN. Thực chẳng muốn đó là con anh "
" Em biết rồi, anh yên tâm "
- ---- Cắt cắt cắt -----
Có 1 sự pr nhẹ nhàng cho
fic mớiCòn chap nữa nhưng mà thôi, chưa đăng vội. Mọi người thử suy đoán diễn biến tiếp theo đi. Death không ngược nặng đâu ( Vì có biết ngược đâu ~~)Vậy nha! <3- --------_------+-----+-------
Hết chương 16
Đọc vui vẻ