Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 9: Cậu làm nghề ‘bán xuân’ à

Edit: TiêuKhang
Mặc dù Thiên Tình không ngẩng đầu lên nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình rất lâu không rời đi.
Trái tim như chệch đi vài nhịp.
Để sữa tươi xuống xong tính xoay người đi, Bạch Miểu Miểu lại gọi cô: "Cảnh Thiên Tình?"


Thiên Tình liếc mắt nhìn cô ta, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
"Ông cha chiếm dụng tham ô công khoản của cậu đã trả hết nợ rồi, bây giờ vẫn còn đi giao sữa tươi?"
Thiên Tình mím môi, "Ừ."
Thi Nam Sênh híp híp mắt nhìn Thiên Tình, "Sao vậy, có quen?"


"Dạ. Bạn học cùng lớp với em." Bạch Miểu Miểu nhấp một hớp sữa tươi, dùng xong hất cằm với Thiên Tình, "Mấy hôm trước cậu đã lợi hại trả hết mấy chục vạn cho ba mình. Không biết là, khoản tiền đó ở đâu mà cậu có?"


Nói đến đây, cô ta hơi ngập ngừng một chút, sau đó nhìn thẳng Thiên Tình, "Cảnh Thiên Tình, chẵng lẽ hôm đó tôi đoán đúng rồi hả? Cậu thật sự đang làm cái nghề ‘bán xuân’ thật à?"
Hai tay đang rũ thẳng của Thiên Tình run run lên.


Bị Bạch Miểu Miểu lần nữa ép hỏi, cô lúng túng quay mặt sang nhìn xem vẻ mặt Thi Nam Sênh, nhưng anh chỉ cúi đầu từ tốn chăm chút với bữa sáng trong dĩa của mình, giống như vấn đề mà Bạch Miểu Miểu vừa nói hoàn toàn không liên quan.


Phải, nó vốn chẳng có quan hệ gì với anh cả. Đây chẳng qua chỉ là bản thân cô tự làm tự chịu mà thôi!
Vì vậy, cần gì hy vọng anh tới thay mình giải vây?


"Đây là chuyện riêng của tôi, không nhọc lòng cô Bạch đây quan tâm." Thiên Tình lạnh nhạt trả lời, nhưng vẫn chột dạ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt soi mói của Bạch Miểu Miểu, chỉ nói: “Tôi đi trước."
Không chờ bọn họ nói thêm gì nữa, Thiên Tình đã xoay người đi.


Nhưng lời nói sau lưng lại làm bước chân cô không tự chủ khựng lại.
"Anh à, hai chúng ta xem mắt thật là kỳ quái. Mấy ngày nữa chị em về rồi, đến lúc đó anh và chị ấy xem mắt mới có vẻ thích hợp hơn." Là giọng của Bạch Miểu Miểu.
Từ đầu đến cuối vẫn không nghe Thi Nam Sênh nói gì....


Thiên Tình cắn nhẹ môi, lê bước đi về phía trước.
Bạch Thiên Thiên sắp về rồi sao? Hẳn là anh ấy sẽ rất vui? Đến chừng ấy, bà Thi nhất định cũng sẽ vui vẻ giúp họ an bài mai mối.
Bởi vì, địa vị của Bạch Thiên Thiên ở trong lòng anh, ai cũng đều biết rõ.


Than nhẹ ra tiếng, Thiên Tình giơ tay mệt mỏi sờ lên chạm phải nốt ruồi nơi khóe mắt.
Nơi ngực như đang đau đớn âm ỉ....
Duyên phận giữa cô và Thi Nam Sênh, chẳng mấy chốc nữa sẽ tan biến rất nhanh!


Vừa ngồi lên xe đạp, thì nghe được ở đằng sau vang lên giọng nói rất trầm và đầy từ tính, "Thế nào? Sách của em, không cần nữa sao?"
Thiên Tình quay đầu lại, thấy Thi Nam Sênh vòng tay ôm ngực đứng phía sau mình, vẻ mặt bình thản không cảm xúc.


Thiên Tình hơi mím môi, "Để hôm nào có cơ hội rồi tới lấy cũng được."
Cơ hội?
Anh nhếch môi, "Tối nay, chính là cơ hội."
"Tối nay?" Thiên Tình lắc đầu theo phản xạ, "Thật xin lỗi, Thi tiên sinh. Tối nay tôi phải thay ca giúp đồng nghiệp, xuống ca cũng ba giờ sáng rồi."


Cô gái này rốt cuộc có hiểu rõ thân phận và trách nhiệm của mình không đây? Còn dám cự tuyệt mình!
Thi Nam Sênh nhíu mày, nhìn cô cương quyết nói: "Đổi ca!"
"Nhưng tôi đã nhận lời đồng nghiệp rồi...." Thiên Tình hơi khó xử lúng túng giải thích.


Thấy vậy anh càng tỏ ra không vui, "Cảnh Thiên Tình, chẵng lẽ em cho rằng năm mươi vạn dễ kiếm vậy sao, tất cả đều tùy thuộc vào em thôi?"
Cô cúi đầu xuống.
Biết rõ ở trước mặt anh mình vốn không có quyền nói chữ ‘không’. Vì vậy chỉ đành gật đầu, “Tôi sẽ nói lại với đồng nghiệp."


Dường như cuối cùng đã hài lòng với câu trả lời của cô, sắc mặt Thi Nam Sênh cũng hòa hoãn được đôi chút. Tiến lên một bước, tự mình lấy một chai sữa tươi cầm lên vặn nắp uống một hớp rồi hỏi: "Buổi tối em đi làm ở đâu?"
"Ở quán bar ‘Miss’." Cô nhỏ nhẹ đáp lại.


"Quán bar?" Anh nheo mắt nhìn cô, "Mấy cô gái ở quán bar em đều làm nghề này hay sao?"
Trong giọng nói không hề có ý khinh khi, nhưng vẫn làm Thiên Tình đau nhói. Cô cắn môi lắc đầu, "Không có. Chỉ có tôi làm như vậy."


Có thể cảm nhận được ánh mắt phức tạp lẫn tìm tòi nghiên cứu của Thi Nam Sênh, Thiên Tình bối rối nhìn nhìn đồng hồ, "Ngại quá, Thi tiên sinh. Tôi còn bận đi giao sữa, không thể tiếp chuyện cùng anh được nữa. Tạm biệt!"


Thấy bộ dạng như muốn bỏ của chạy lấy người của cô, Thi Nam Sênh cũng không làm khó cô, chỉ hờ hững ‘Ừ’ một tiếng, nói: "Trên người không mang tiền, tối nay sẽ trả tiền em chai sữa này sau."
"Không sao, chỉ một chai sữa thôi mà, tôi mời anh cũng được." Bây giờ cô chỉ muốn đi cho thật nhanh.


"Mối quan hệ của chúng ta, vẫn nên dùng tiền bạc tính toán sòng phẳng rõ ràng sẽ tốt hơn!" Thi Nam Sênh không nhận phần tình cảm này của cô.
Thiên Tình sững sờ mất một lúc. Sau đó, trong lòng chỉ còn nỗi buồn bã lạnh lẽo.


Ngụ ý của anh muốn nói, quan hệ giữa bọn họ chẳng qua chỉ là giao dịch bằng tiền, người như vậy dù chút tình cảm nho nhỏ anh cũng không mong muốn dính dáng với cô.
Cười khổ, cô gật đầu, "Được! Vậy tôi đi đây, tạm biệt!"


"Đợi đã...! Sau này, sữa bên biệt thự kia của tôi, đều do em đến giao!" Thi Nam Sênh lên tiếng thông báo.
"Dạ? Nhưng khu vực bên đó không phải do tôi phụ trách." Cách trường học quá xa, nếu cô đi giao bên đó xong rồi quay lại đi học nhất định sẽ bị muộn mất!


"Bắt đầu từ hôm nay, do em phụ trách!" Anh chẳng cần quan tâm đến lời giải thích của cô, "Từ nay về sau, hy vọng mỗi buổi sáng đều được uống sữa tươi nóng hổi!"
Muốn ngất quá! Quả nhiên là một kẻ bá đạo!
Thiên Tình thở dài, xem ra thời gian ngủ của cô sau này, lại phải ít đi vài tiếng nữa rồi!


Gật đầu, leo lên cưỡi xe đạp rời đi.
Nghe được câu hỏi ngạc nhiên của Bạch Miểu Miểu vang lên sau lưng: "Anh Nam Sênh, anh biết Thiên Tình sao? Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
"Không quen! Chỉ mua bình sữa thôi."


Lời anh dội thẳng vào tai Thiên Tình. Mới còn đang ủ rũ nhưng chỉ trong chớp mắt đã hì hục đạp xe rời đi rất nhanh, dáng vẻ chật vật như bị ma đuổi.


Chạy được một đoan khá xa mới ngước mắt lên, tia nắng sớm buổi ban mai muôn đời vẫn trong sáng rực rỡ như vậy, nhưng nỗi lòng giờ phút này lại vô cùng ngột ngạt, giống như bị nhét đầy vải bông.
Nghĩ đến tối nay gặp mặt Thi Nam Sênh, sóng ngầm trong lòng liền dâng lên cuồn cuộn.


Nếu cả hai không phải vì giao dịch nên mới gặp mặt, được vậy thật tốt biết bao! Đáng tiếc rằng, điều này vốn không có khả năng xảy ra giữa họ!
***
Đêm đến.
Thiên Tình bàn giao công việc xong, cô chỉ có thể nhờ Tư Noãn làm thay cho công việc của đồng nghiệp.


Tư Noãn biết cô phải đến chỗ Thi Nam Sênh, trong lòng vừa thương xót cũng vừa hờn trách, cả buổi tối rầu rĩ sụ mặt, nhưng trước khi Thiên Tình đi, Tư Noãn vẫn đưa cô ra khỏi quán bar.
....
Thi Nam Sênh từ phòng làm việc đi ra giương mắt nhìn đồng hồ treo tường.


Giỏi lắm! Đã hơn mười giờ đêm rồi, vậy mà tiểu yêu tinh vẫn chưa đến! Chẳng lẽ ‘người tình’ bây giờ có giá đến vậy?
Thi Nam Sênh ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách nghịch cuốn tập trong tay.


Lật một trang giấy, bên trong là những dòng chữ ngay hàng thẳng lối rất gọn gàng sạch sẽ và đẹp…..Nó cũng giống hệt như bề ngoài của cô.
Có thể thấy được là một học sinh rất chăm chỉ và nghiêm túc. Vì để giúp cha trả nợ, cho nên mới làm công việc này? Rốt cuộc cô loại con gái như thế nào?


Đột nhiên Thi Nam Sênh nhận ra mình đã quan tâm hơi nhiều, liền vứt cuốn tập sang một bên, tựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Quản gia đi tới nhìn thấy, liền mở miệng: "Cậu chủ, nếu thấy mệt, hay là về phòng nghỉ đi."
"Ừm. Dì cứ đi nghỉ trước đi, tôi đợi người." Thi Nam Sênh vẫn không mở mắt.


Đợi người?
Quản gia có vẻ rất ngạc nhiên. Đã trễ thế này, cậu chủ còn đợi ai chứ?
Đang thắc mắc khó hiểu, chuông cửa đột nhiên vang lên. Quản gia đi lại nhìn qua màn ảnh nhỏ, quay đầu thì thấy cậu chủ đã mở mắt.
"Là cô Cảnh tới." Thì ra, cậu chủ đang đợi cô ấy?


Thi Nam Sênh vẫn giữ tư thế cũ, chỉ nói: "Đi mở cửa đi."
....
Thiên Tình về nhà tắm rửa, thay quần áo khác xong mới tới đây.
Ôm túi sách bối rối đứng ngoài cổng. Quản gia cười nhìn cô, "Ít khi buổi tối mà cậu chủ không đi ra ngoài, ở suốt trong nhà đợi cô Cảnh đến đó!"


Đối với sự thân thiện tươi cười của quản gia, Thiên Tình càng thêm ngượng ngùng. Chỉ hơi mím môi, lễ phép cười cúi người chào, "Muộn vậy còn quấy rầy ạ!"
"Mau vào đi."
Quản gia nghiêng người mời Thiên Tình vào trong.


Vừa bước vào phòng khách đã thấy anh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha lật quyển tập của cô, nghe tiếng động chỉ thoáng nhướng nhẹ mắt, sau đó lại im lặng không có nói gì.
Hiển nhiên anh cũng vừa mới tắm. Trên người đang mặc áo choàng tắm màu tro sậm, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái còn mang theo chút lười biếng.


Dưới ánh đèn, anh giống như loài Báo đang nhàn hạ nghỉ ngơi chốn rừng sâu, tự nhiên gây cho người ta có cảm giác yên tĩnh nhưng đầy nguy hiểm.