"Thật sao?" Bạch Thiên Thiên cười rạng rỡ, "Nhưng em cảm thấy Thiên Tình mặc bộ váy kia cũng rất đẹp! Chờ sau khi các anh tung nó ra thị trường, thì bô đầu tiên phải dành cho em trước đấy."
"Ừ. Đợi Mike làm xong bản tổng hợp, khi đó anh sẽ tự tay đưa đến cho em."
Bạch Thiên Thiên cười rộ lên, thân mật khoác tay Thi Nam Sênh, "Vẫn là A Sênh tốt với em nhất."
.... .... ....
Thiên Tình vừa đi xuống đã nhìn thấy cảnh tượng này, đáy lòng thoáng nặng nề, cô không lên tiếng, coi như không thấy bọn họ, cúi đầu định đi lối khác.
Chân may Thi Nam Sênh nhíu lại. Ô hay, cô ta còn dám phớt lờ mình mà đi!
"Ôi, Thiên Tình, chúng tôi ở đây!" Bạch Thiên Thiên đột nhiên cất giọng gọi cô tới.
Tất cả mọi người ở phía sau sân khấu đều nghe thấy tiếng gọi của cô ta, những người mẫu ở đó người thì nhìn cô với ánh mắt hâm mộ, cũng có người nhìn với anh mắt ghen tỵ.
Mọi người đều đang thầm suy đoán, một nhân viên quèn trong công ty sao lại có thể quen biết với ngôi sao như Bạch Thiên Thiên được.
Bạch Thiên Thiên quen biết với rất nhiều đạo diễn cùng nhà sản xuất, chỉ cần được cô ấy tiến cử, muốn đi lên cũng không khó.
Thiên Tình không thể giả vờ không nghe thấy được, đành nhắm mắt đi tới chỗ bọn họ.
"Anh Thi, cô Bạch." Cô lễ phép mà vẫn giữ khoảng cách chào hỏi hai người bọn họ.
Mike đứng bên cạnh không nói gì chỉ giơ ngón tay cái lên. Sự căng thằng trong lòng cô lúc này mới được buông xuống.
Nét mặt giãn ra, cô cười hỏi Bạch Thiên Thiên: "Cô Bạch, tìm tôi có việc sao?"
Thi Nam Sênh thầm nghiến răng. Rốt cuộc cô ta bị làm sao thế?
Thời gian gần đây lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng với anh, vậy mà lại nhiệt tình với Mike như vậy? Còn tươi cười với cậu ta nữa.
"Thiên Tình, màn trình diễn vừa rồi của cô thật sự quá tuyệt vời." Bạch Thiên Thiên cười nói với Thiên Tình.
"Cám ơn." Thiên Tình cảm thấy ánh mắt của Thi Nam Sênh đang nhìn không rời mình.
Lúc này mới nhớ ra mình chỉ mặc mỗi chiếc váy mỏng, hơi mất tự nhiên cúi đầu, "Nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi thay quần áo."
"Đợi đã, Thiên Tình, không cần thay đâu." Bạch Thiên Thiên vội vàng kéo cô lại.
Thiên Tình nghi hoặc nhìn cô, không biết cô ta có ý gì.
Cô ta quay đầu sang hỏi ý kiến Mike, "Mike, đợi sau khi tôi trình diễn xong, tôi cùng Thiên Tình đi một vòng trên sân khấu, anh thấy thế nào? Dù sao cũng đều là sản phẩm chính, tôi nghĩ, nếu chúng tôi cùng nhau đi lên sân khấu nhất định sẽ đem lại hiệu quả cao hơn."
Thiên Tình không hiểu nhìn Bạch Thiên Thiên.
Mike vỗ tay một cái, "Thực ra tôi cung đang có ý đó. Nhưng chỉ sợ cô không có thời gian nên không dám nói ra."
"Không sao, tôi có thời gian. Hôm nay, vì buổi trình diễn này, tôi đã dời hết lịch hẹn lại rồi." Bạch Thiên Thiên nháy mắt hỏi Thi Nam Sênh, "A Sênh, anh cảm thấy ý kiến này thế nào?"
Thi Nam Sênh liếc nhìn Thiên Tình, rồi mới mím môi nói: "Chỉ cần em có thời gian, anh không có ý kiến."
"Vậy quyết định thế nhé." Bạch Thiên Thiên cười quay mặt lại nhìn Thiên Tình, "Thiên Tình, cô chờ tôi một chút, tôi rất muốn được đi lên sân khấu với cô."
"Vậy tôi chờ cô." Thiên Tình khẽ mỉm cười đáp.
Bạch Thiên Thiên tiến sát lại gần Thi Nam Sênh, thì thầm bên tai anh chuyện gì đó.
Nhìn cảnh tượng này, Thiên Tình không nói thêm gì nữa, chỉ đi vòng sang một bên, không hề để ý rằng tầm mắt Thi Nam Sênh từ đầu đến cuỗi vẫn luôn nhìn cô.
.....
"Được rồi, Thiên Thiên, đến lượt em lên rồi!" Thi Nam Sênh rất tự nhiên rút cánh tay mình đang bị Thiên Thiên ôm lấy ra, nhắc nhở cô.
Bạch Thiên Thiên thản nhiên cười, tiếp tục thì thầm vào tai anh, "Hy vọng em có thể làm được tốt hơn Thiên Tình. Tốt nhất là sẽ khiến anh nhìn thấy rồi sẽ yêu em lần nữa."
Thi Nam Sênh không nói gì chỉ bình thản nhìn cô.
Bạch Thiên Thiên đi tới chỗ cáp treo để được đưa lên sân khấu.
Sau khi Thi Nam Sênh thấy mọi chuyện đều thuận lợi, liền xoay người tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Lại thấy cô đang bị một người đàn ông bám theo. Mà đối phương cũng là người anh quen biết.
Đôi mắt sắc lẻm thoáng chùng xuống, anh bước nhanh đi tới chỗ cô.
.... .... ....
"Xin chào, cô Cảnh." Người đang bám theo Thiên Tình chính là Lăng Phong, người đại diện của Bạch Thiên Thiên.
Thiên Tình vẫn chưa kịp khoác thêm áo lên người, xoay người lại nghi hoặc nhìn người nọ chào hỏi: "Chào anh. Có chuyện gì sao?"
"Cô có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô một chút."
Nói chuyện một chút?
"Nhưng dường như tôi không quen anh." Thiên Tình thẳng thắn từ chối.
"Đúng vậy, trước đây không quen, nhưng bắt đầu từ bây giờ sẽ quen." Lăng Phong cười lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙, "Gửi cô, tôi là người đại diện của Thiên Thiên."
Thiên Tình nhận lấy tấm danh thϊế͙p͙ rồi đọc. Quả nhiên là người đại diện của tổng công ty làng giải trí Wesley.
Vừa nãy lúc Bạch Thiên Thiên đi vào, cô cũng nhìn thấy anh ta. Nhưng lúc đó cô không hề để ý đến.
Cô khẽ mỉm cười, "Không biết tôi với anh có thể nói chuyện gì đây?"
"Nói chuyện của cô." Lăng Phong vội vàng ngồi xuống cạnh cô, "Cô Cảnh, màn trình diễn vừa rồi của cô, tôi đã xem qua. Tôi nhận thấy cô rất có thiên phú biểu diễn trên sân khấu. Cho dù chỉ là người tạm thế vai, không phải là người mẫu chuyên nghiệp nhưng không hề thua kém những người mẫu chuyện nghiệp kia. Tôi nghĩ, chỉ cần cô được bồi dưỡng thêm, cô nhất định sẽ trở thành một ngôi sao sáng. Tương lai nhất định sẽ trở thành một siêu sao như Thiên Thiên bây giờ vậy."
Thiên Tình nghe vậy lờ mờ đoán ra được ý của anh ta, "Ý của anh là muốn...."
"Đúng, đúng là như thế! Ngày mai, công ty Wesley chúng tôi có một buổi hoạt động quay thử, nhằm tìm kiếm bồi dưỡng những người mới, hy vọng cô có thể đến tham gia. Cô hãy tin tưởng tôi, cô nhất định sẽ tỏa sáng! Đến lúc đó...."
“Tôi không đồng ý!" Lăng Phong còn chưa nói xong, một giọng nói đầy nam tính cũng không kém phần ngang tàng bất ngờ vang lên.
Hai người đều nhìn về phía giọng nói ấy, thì thấy Thi Nam Sênh đã đứng đo tự bao giờ.
Hiển nhiên anh đang vô cùng bất mãn với lời đề nghị vừa rồi của Lăng Phong.
"Tại sao?" Lăng Phong xoay người lại nhìn Thi Nam Sênh.
"Làng giải trí phức tạp hỗn loạn thế nào, mặc dù tôi không nói trắng ra, nhưng trong lòng anh cũng tự biết điều đó."
Thi Nam Sênh đi đoạt lấy áo khoác trên tay Thiên Tình, dùng dằng không nương tay khoác lên vai cô.
Hành động nhỏ này trong vô hình đã nói lên được rất nhiều chuyện.
Thiên Tình cảm thấy thật may mắn vì nhân viên ở đây nhân lúc người mẫu trình diễn đã đi chỗ khác nghỉ ngơi rồi.
"Thi tổng, anh là chỗ quen biết của Thiên Thiên, vậy mà lại chen vào công việc riêng của tôi, anh thật không nể mặt thật đấy." Lăng Phong nhíu mày nói.
"Cô ấy không thích hợp vào làng giải trí." Thi Nam Sênh khăng khăng giữ ý kiến của mình, không thèm hỏi ý kiến của Thiên Tình.
Thiên Tình nhìn dáng vẻ ngang ngược của anh, nghĩ tới lời hứa rời đi của hai người, cũng nghĩ tới quan hệ lạnh lùng gần đây, trái tim hơi se thắt lại.
"Anh Lăng, thật ra tôi cũng có hứng thú với đề nghị này. Tôi có thể biết buổi diễn thử ngày mai diễn ra vào lúc nào không? Nếu rảnh, tôi nhất định sẽ đến tham gia đúng giờ."
Vẻ mặt Lăng Phong lập tức dãn ra, "Hay quá. Ba giờ chiều nha. Cô nhất định phải tới đó."
"Được...." Lời còn chưa ra khỏi miệng đã nghe Thi Nam Sênh lạnh lùng quát: "Cảnh Thiên Tình!"
Ba chữ, lạnh lẽo, tựa như rít từ kẽ răng anh ra vậy. Người đàn bà này muốn chống đối mình có đúng không?
Lăng Phong cũng bị khí thế này của anh áp chế.
Thiên Tình mím mím môi, một lát sau, như lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng kia, "Anh Thi, xin hỏi anh có gì không hài lòng sao?"
"Cô nghe không hiểu lời của tôi sao? Tôi nói.... Không được đ!" Anh nói ba chữ cuối cùng như rít lên.
Tựa như nếu cô không làm theo lời anh sẽ phải gánh hậu quả rất lớn
"Đây là chuyện của tôi, tôi nghĩ, tôi có quyền tự quyết định." Thiên Tình cố chấp nhìn anh.
Chân mày Thi Nam Sênh xoắn suýt lại.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Thiên Tình, "Ý của cô là tôi không có tư cách quản cô?"
“Tôi nghĩ đúng là cô ấy có ý như vậy." Lăng Phong mỉm cười nói.
Sắc mặt Thi Nam Sênh càng thêm khó coi, vẫn chỉ nhìn một mình Thiên Tình.
"Anh Thi, quan hệ của chúng ta chỉ là cấp trên với cấp dưới." Cô cố ý nhấn mạnh. Những lời này nói cho anh, cũng đồng thời là nhắc nhở chính mình.
Chỉ là quan hệ cấp trên với cấp dưới? Được lắm! Người đàn bà này quả nhiên đã phân rõ quan hệ, cũng biết rất rõ vị trí của mình.
Nhưng mà....Tại sao anh lại có cảm giác bức bối chết tiệt này vậy chứ?
Thi Nam Sênh hừ lạnh nhìn cô, "Cảnh Thiên Tình, cô nói không sai. Có điều, bây giờ tôi không còn là cấp trên của cô nữa, cô ngang nhiên nói chuyện rời đi trước mặt tôi, xem ra cô không muốn làm nữa. Nếu đã không muốn làm nữa thì lập tức cút ngay cho tôi!" Lời của anh lạnh lùng mà vô tình.
Ngón tay chỉ ra cửa, ánh mắt sắc bén như bức bách cô. Chóp mũi Thiên Tình cay cay, không muốn nán lại đây thêm phút nào nữa, dứt khoát đi thẳng ra ngoài.
"Cô đứng lại!" Thi Nam Sênh bỗng nhiên quát lên.
Thiên Tình quay đầu lại, hơi cáu nhìn anh, "Anh Thi, anh còn muốn thế nào nữa?"
Thi Nam Sênh cười nhạo một tiếng, nhìn Lăng Phong, "Lăng Phong, các anh thật sự muốn mời một người phụ nữ đang mang thai đi quay thử sao? Bạn xem đài muốn xem một phụ nữ mang thai trình diễn ca hát, hay là muốn cô ta đi trình diễn đồ bầu?"
"Đang mang thai?" Lăng Phong nghe mà hoảng hồn, ngỡ ngàng thiếu chút nữa cằm cũng rơi luôn xuống đất.
Tầm mắt đảo quanh người Thiên Tình một vòng, dáng vẻ không sao tin được.
"Cô thật sự đang mang thai?"
Thiên Tình biết Thi Nam Sênh cố ý, nhưng thật ra cô cũng không có hứng thú với ngành giải trí.
Bây giờ Lăng Phong hỏi, cô cũng thẳng thắn gật đầu, "Phải, tôi đang mang thai, xin lỗi!"
Lăng Phong nhún vai, "Vậy thì thật đáng tiếc. Nếu đã như vậy, vậy.... Hai người cứ nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước."
Đang mang thai? Trời ạ! Ngành giải trí vô cùng kiêng kỵ việc minh tinh đã kết hôn rồi còn sinh con.
Sau khi sinh con, dáng người thay đổi nẩy nở hơn, sao có thể đứng trước ống kính được nữa.
Tuy có thể khôi phục lại được dáng người, nhưng đó hẳn là một quá tình không hề đơn giản.
Tốn nhiều công sức như vậy chẳng thà đào tạo người mới còn hơn.
***
Sau khi Lăng Phong rời đi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Thiên Tình và Thi Nam Sênh.
Thiên Tình nhìn anh không nói gì, anh cũng đứng đó khinh khỉnh nhìn cô.
Thấy anh không nói gì, Thiên Tình xoay người rời đi.
Vừa rồi anh hô toáng lên bảo đuổi cô, cô vẫn còn để trong lòng.
Nhưng vừa mới quay người, cổ tay đã bị Thi Nam Sênh bắt được.
Còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã bị đóng sầm lại, tiếp theo cả người cô bị anh đè lên cánh cửa.
Anh cúi đầu, bình tĩnh nhìn cô.
Trong lòng Thiên Tình run lên, hơi ngước đầu nhìn anh.
"Anh Thi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Người khác sẽ vào đây bất cứ lúc nào đấy."
Thi Nam Sênh vẫn nhìn cô không hề chớp mắt. Tay giơ lên lần tìm khóa trái cửa lại.
Thần kinh Thiên Tình lập tức căng thẳng.
ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cánh môi, chợt nghe thấy anh nói: "Bây giờ cô lại nuôi mộng làm minh tinh nữa sao? Cảnh Thiên Tình, cô nên biết các công ty giải trí sẽ không bao giờ tuyển chọn phụ nữ có thai!"
"Vâng." Cô hít sâu một cái, đối diện với tầm mắt anh, "Nhờ anh Thi đây ban cho, bây giờ tôi cũng đứt cả đường lui."
Thi Nam Sênh hừ lạnh một tiếng, "Nếu như muốn làm minh tinh đến vậy, vậy thì bỏ đứa bé đi rồi muốn làm gì làm."
Đề nghị của anh khiến Thiên Tình cả người run lên, hai tay rũ xuống bên người run lên bần bật.
"Anh.... Anh nghĩ như vậy thật sao?" Thiên Tình cảm thấy hai hàm răng mình không ngừng va vào nhau, "Anh thật sự muốn tôi bỏ đứa bé đi sao?" Hốc mắt cô lập tức đỏ lên.
Chết tiệt! Mình nói muốn cô bỏ đứa bé này khi nào hả?
Vừa rồi anh nói không phải là ‘nếu như’ sao? Nếu cô vì muốn vào làm trong ngành giải trí mà bỏ đứa bé đi, lúc ấy anh mới cho cô đẹp mắt!
Thi Nam Sênh thầm nguyền rủa trong lòng, kế đó lại bị nước mắt của cô khiến cho phiền lòng.
"Cảnh Thiên Tình, cô khôn hồn mau nín ngay cho tôi!" Anh cáu kỉnh quát lên. Từ lúc nào nước mắt của cô lại ảnh hưởng đến tâm trạng của anh như vậy?
“Tôi sẽ không bỏ đứa bé. Dù cho anh có căm ghét nó thế nào tôi cũng sẽ không bỏ nó." Thiên Tình như con mèo bị chọc giận, sắc mặt cô tái nhợt, hai tay ôm bụng như thể bảo vệ cho sinh mạng bé nhỏ.
Dáng vẻ kia thật giống gà mẹ bảo vệ gà con.
"Nếu như anh không thích nó, không cần đợi đến lúc sinh, bây giờ tôi có thể đi ngay. Tôi đã từng nghĩ rằng dù anh có chán ghét tôi nhưng đứa bé vô tội, nó là máu mủ của anh… Hôm nay anh thật khiến tôi thất vọng...." Cô nghẹn ngào nói tiếp, "Sao anh có thể đối xử với con mình như thế?"
Thay vì để đứa bé sau này phải chịu uất ức, chi bằng cứ để nó đi theo mình chịu khổ còn hơn. Cho dù chỉ còn một chút hơi sức cuối cùng, mình cũng nhất định mang đứa bé theo.
"Đáng chết! Cô nói nhăng nói cuội lắm lời như thế, rốt cuộc tôi đã đối xử với đứa bé thế nào chứ?" Thi Nam Sênh cảm thấy vô cùng bực bội.
Cô nói như thể anh đã gây ra tội ác tày trời gì đó mà chính bản thân anh còn chẳng biết lý do.
"Mời anh buông tay, tôi muốn đi ra ngoài!"
Thiên Tình rất giận, cõi lòng cũng lạnh giá, không muốn nói nhiều với anh nữa. Cô giận dữ đẩy anh ra.
Bị đẩy mạnh anh lui về phía sau một bước, Thiên Tình liền đưa tay định mở khóa.
Nhưng cổ tay lại bị Thi Nam Sênh bắt lấy, kéo xoay người lại.
"Cảnh Thiên Tình, hôm nay cô không nói rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi nơi này! Rốt cuộc là ai nói tôi không thích đứa bé này?"
"Là anh, đương nhiên là anh! Cũng chỉ có anh mới tàn nhẫn như vậy!" Cô khóc nấc lên, như đứa trẻ bị ai ăn hϊế͙p͙.
Phụ nữ có thai cảm xúc vốn không ổn định, thêm nữa thời gian gần đây anh trở nên lạnh lùng với cô, khiến tâm trạng của cô vô cùng xấu.
Bây giờ giống như tìm được chỗ phát tiết, cô không để ý đến hình tượng nữa, khóc bù lu lên.
"Đừng làm loạn nữa, tôi nói mình không cần đứa bé này khi nào chứ, cũng không hề nói không thích nó!"
"Nhưng rõ ràng vừa nãy anh bảo tôi bỏ nó!" Hai mắt ngập nước của Thiên Tình trừng lên nhìn anh như để tố cáo.
Thi Nam Sênh đực mặt không biết phải giải thích nói làm sao, bất đắc dĩ nói, “Tôi đã nói hết đâu... Cô có thể bỏ đứa bé để đi dân thân vào con đường giải trí. Nhưng tôi xin bảo đảm, cô nhất định sẽ chết rất khó coi!"
"Anh...." Thiên Tình trừng mắt nhìn anh. Người này không bao giờ nói chuyện dễ nghe được sao?
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, cửa bỗng bị người bên ngoài gõ vang.
"Này, bên trong có ai không? Sao lại khóa cửa?" Thì ra những người mẫu kia đã quay lại.
Thiên Tình vội vàng đẩy Thi Nam Sênh ra, ái ngại nhìn anh.
Còn Thi Nam Sênh thì vẫn trơ trơ làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Sau đó giơ tay lên chỉ vào chiếc gương ở phía sau, "Em tự đi xem lại mặt mình đi! Khóc đến nỗi phấn trang điểm lem hết cả mặt rồi kia kìa, xấu xí khó coi quá!"
"Hả?" Thiên Tình hô nhỏ một tiếng, vội vàng chạy vội tới trước gương trang điểm.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình chỉ cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
Đúng là khó coi thật!