Editor: Trà sữa trà xanh
"Ai u, lão so đo với bọn họ làm cái gì. Nhưng, người ta cũng là có điều kiện, mọi chuyện cứ cho qua, không cần truy cứu trách nhiệm cùa Lạc Mật Mật nữa, hơn nữa chuyện này cũng không cần cho Lạc Mật Mật biết."
Tô lão giáo sư từ từ gật đầu một cái.
Ngồi ở bên hồ trong học viện Lạc Mật Mật đợi một buổi chiều, lại không có nhận được bất kỳ một cuộc điện thoại về “Râu ria”, làm cho cô buồn bực muốn chết.
"Không có nha, mình không có xóa bỏ chứng cứ, rất nhanh bọn họ có thể biết là mình nha, tại sao bây giờ chưa có thư từ gì đây? Chẳng lẽ. . . . . ."
Lạc Mật Mật sững sờ, trăm mối vẫn không có cách giải.
Chẳng lẽ trường học biết thân phận mình không dám truy cứu mình? Lạc Thiểu Trạch lại ra tay nữa sao?
Thật ra thì, Lạc Mật Mật không xóa đi chứng cứ, mục đích là muốn làm lớn chuyện này, như vậy, sau này ở trường học mình cũng không sợ cái gì nữa rồi, nếu mà lão giáo sư kia biết chắc chắn sẽ làm lớn chuyện. Nhưng quan trọng nhất là, nếu làm lớn chuyện, sẽ tạo cơ hội cho cô gặp Lạc Thiểu Trạch?
Dù sao lần này Lạc Mật Mật là quyết tâm, cô không thể nào chủ động đi tìm Lạc Thiểu Trạch rồi, nhưng mà hai người cũng không nên lạnh nhạt với nhau như vậy? Cho nên, chủ động sáng tạo cơ hội là rất quan trọng!
Lạc Mật Mật đứng thẳng lên, bước đi vô định, bất tri bất giác liền đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng. Lúc này, tình cờ gặp Tô lão giáo sư.
Giương mắt nhìn, Lạc Mật Mật không nhịn được cười ra tiếng. "Hoa Bình" kiệt tác của mình được trưng bày như thế này, trắng trợn tỏ rõ kiệt tác của "Tiểu mật điên khùng".
Nhìn thấy "Nguyên hung", Tô lão giáo sư còn giận dễ sợ, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật, nhưng một lát liền rời đi, ngay cả câu trách mắng cũng không có.
"Ai, rất lâu không có có đối thủ rồi, làm Độc Cô Cầu Bại thật không dễ chịu nha." Lạc Mật Mật cố ý làm vẻ mặt khoa trương, chuyển mắt phát hiện hiệu trưởng đang quan sát mình trong khe cửa.
Hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, họa nhất định là xông, nhưng là tại sao không truy cứu rồi, cô lại muốn đi hỏi rõ ràng.
Lạc Mật Mật ngẩng đầu ưỡn ngực, đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Hiệu trưởng tốt." Lạc Mật Mật cúi người chào hỏi.
Hiệu trưởng ngẩng đầu lên, thấy Lạc Mật Mật thế nhưng hiện ra ở trước mặt mình, thật sợ hết hồn. Đã sớm nghe nói Lạc gia đại tiểu thư không dễ chọc, nhưng là không nghĩ tới chính cô gây họa còn có trên đầu ngọn sóng xuất hiện, làm cho người ta không hiểu được. Chẳng lẽ là tới nhận lỗi hay sao?
"Áo, Xin chào, em là?" Hiệu trưởng cố ý bày ra một dáng vẻ gia trưởng, lúc lắc dáng vẻ.
Lạc Mật Mật ngẩng đầu lên, sáng rỡ cười một tiếng, "Hiệu trưởng, em là Lạc Mật Mật, em tới hỏi chuyện về bộ râu của Tô lão giáo sư."
"Em chính là Lạc Mật Mật, em nghĩ biết cái gì à?"
"Bộ râu của Tô lão giáo sư là em làm, tại sao không có truy cứu em đây?"
Hiệu trưởng trong lòng sung sướng, không nghĩ tới đứa nhỏ này trực tiếp như vậy, "Ý của em là tới nhận lỗi sao?"
"Không có, chỉ là chuyện không có theo quy tắc bình thường, em có chút không thoải mái."
Nghe lời này, hiệu trưởng ngược lại cả kinh, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Lúc nãy nghĩ Lạc Mật Mật tới nhận lỗi, không nghĩ tới là đến chất vấn mình. Cứ như vậy, khiến hiệu trưởng có chút ứng phó không kịp.
"Này. . . . . . Chuyện này không có nghiêm trọng như thế chứ?" Ánh mắt hiệu trưởng bắt đầu tránh né.
"Không có sao?"
"Có. . . . . . Sao?"