Trên giường trống không. Lạc Mật Mật đi đâu vậy?
Tề Nguyên Kiệt kỳ quái đứng tại chỗ, giơ tay lên gãi đầu, xoay người, thét lên, đột nhiên một cây gậy từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh vào ót.
Cảm thấy trời đầy sao, trước mặt bỗng tối sầm, Tề Nguyên Kiệt ngã quỵ xuống.
Lạc Mật Mật giơ gậy dừng tại chỗ, đối mặt với Tề Nguyên Kiệt vừa mới té xỉu trên đất, hài lòng mỉm cười, "Dùng gậy này đánh người, tôi chưa từng có thất bại. Nhưng đây chỉ là chiêu thức thời tiểu học thôi, hôm nay coi như anh may mắn, lại cho anh "hưởng thụ" một lần nữa."
Nói xong, Lạc Mật Mật ném cây gậy sang một bên, dùng toàn bộ sức lực của chín trâu hai hổ kéo lê Tề Nguyên Kiệt tới bên giường, đặt trên giường, phía sau còn gối đầu tạo thành dáng vẻ như đang ngủ say.
Sau đó, Lạc Mật Mật cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo mỏng ren, ngồi ở bên người Tề Nguyên Kiệt, bày ra các loại tư thế thân mật.
Giơ cao điện thoại di động, rắc rắc, chụp mấy tấm hình.
"Ha ha, scandal của Lâm Phong và Phan Sương Sương tái diễn, Lạc Thiểu Trạch anh không phải tạo scandal sao, tốt, tôi cũng vậy, để cho anh nếm thử tư vị như vậy một chút, so với anh tôi làm tuyệt đối càng thêm kinh bạo, gửi đi." Nói xong, Lạc Mật Mật nhẹ nhàng gửi hình cho Lạc Thiểu Trạch.
[email protected]/q"d
Gửi xong, Lạc Mật Mật đứng dậy mặc quần áo tử tế, dùng toàn bộ sức lực đặt Tề Nguyên Kiệt lên trên ghế đã chuẩn bị trước đó, rồi hung hăng trói lại.
"Hôm nay tôi liền phá hủy hình tượng tự cho là đẹp trai của anh, để cho anh về sau cũng không
[email protected]/q"d dám mê hoặc thiếu nữ nữa, cũng không thể khi dễ Văn Y, dĩ nhiên mấu chốt là vì lần trước anh dám bỏ thuốc tôi, ha ha, lần này tôi cho anh biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn!"
Lạc Mật Mật cầm dao cạo đầu sáng loáng lên, đè Tề Nguyên Kiệt, cạo loạn lên tóc hắn, cho đến khi đem bãi cỏ đó biến thành không ra hình dáng nữa, đường vân trắng đen xen lẫn mới thôi, giống như bệnh nhân tâm thần.
Tin tưởng nếu Tề Nguyên Kiệt đột nhiên tỉnh lại thấy mái tóc của mình biến thành như vậy, đoán chừng không điên cũng phải ngu.
"Ai nha, thiệt là, thì ra diện mạo của anh xấu như vậy, sách sách sách, tới đây tôi trang điểm cho anh."
Lạc Mật Mật lấy hộp trang điểm ra, dùng chì kẻ mặt vẽ lên mặt của Tề Nguyên Kiệt bốn chữ to "Tôi là lưu manh."
Thấy bộ dạng này, Lạc Mật Mật cười ngất ngưởng, thuận tay lấy điện thoại di động định chụp hai tấm, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
"Cái tên bại hoại này, không biết khi dễ bao nhiêu người con gái, một miệng ác bá này không biết liếm láp qua bao nhiêu làn da trắng noãn, hừ, sớm nên chà sạch răng một chút, hôm nay bản cô nương sẽ để cho anh chà đủ!"
Lạc Mật Mật xoay người vọt vào phòng vệ sinh, cầm hai lọ kem đánh răng ra, giơ tay lên xoa lên mặt Tề Nguyên Kiệt, hai hàng kem đánh răng màu trắng nhất thời phủ kín miệng của Tề Nguyên Kiệt.
Dáng vẻ của Tề Nguyên Kiệt lúc này thật nhếch nhác, tất cả đều bị Lạc Mật Mật ghi chép trong điện thoại di động.
Nhưng trong hành lang, Lạc Thiểu Trạch vội vàng giống như một kẻ điên.
"Cô cho chúng tôi tra một chút, Tề Nguyên Kiệt ở phòng nào!" Tô Trạch gõ vào bàn lễ tân, lo lắng đàm phán.
"Xin lỗi ngài, chúng tôi không được phép tiết lộ tin tức của khách hàng cho nên mong các ngài thông cảm."
"Cô không biết chúng tôi là người nào sao? Nhanh tra ra cho chúng tôi, nếu không tôi sẽ để cho ông chủ đuổi việc cô, cô tin hay không?" Tô Trạch thấy Lạc Thiểu Trạch khẩn cấp nhéo vào eo, vội vàng uy hiếp nhân viên lễ tân.