Lạc Thiểu Trạch đứng tại chỗ không nhúc nhích. Làm ra vẻ chọn tốt đường đi không đi lại còn muốn cao hơn, trong hồ lô của Bùi Nhã Phi rõ ràng bán thuốc thôi.
Hai tay bắt lên cổ của Lạc Thiểu Trạch giữ chặt, Bùi Nhã Phi cong cái miệng hồng nhỏ nhắn, yêu kiều nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Lạc Thiểu Trạch.
"Phải biết ông trời đối với chúng ta không công bằng, tại sao muốn chúng ta tách ra, nếu không chúng ta bây giờ đã kết hôn, đã sớm hạnh phúc ở cùng một chỗ..."
"Chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại." Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng cắt đứt lời nói Bùi Nhã Phi, từ từ đặt bên giường, muốn đứng dậy rời đi, nhưng cánh tay trên cổ giống như dây thừng bền chặt chặt chẽ quấn lên cổ.
Lạc Thiểu Trạch cứ như vậy khom lưng, mắt vừa đúng nhìn về đỉnh hai viên mượt mà kia của Bùi Nhã Phi muốn trốn cũng trốn không được.
Điều này làm cho Lạc Thiểu Trạch lúng túng. Anh giơ tay bắt được cánh tay của Bùi Nhã Phi, muốn cho cô buông ra, nhưng làm thế nào cũng không lấy ra được, "Cô cũng mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải trở về chuẩn bị nghỉ ngơi."
"Gấp cái gì? Lúc này mới mấy giờ, thời gian ăn tối còn chưa tới đâu. Hơn nữa, anh vừa mới về nhà, không bằng để em giúp anh gột rửa đi sự mệt mỏi trên người nhé?" Bùi Nhã Phi nghiêng đầu, khóe miệng quyến rũ giơ lên.
Lạc Thiểu Trạch không để ý tới, dùng sức lấy cánh tay Bùi Nhã Phi ra nhưng thủy chung lấy không ra, cuối cùng anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm, nhếch khóe mắt nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, giơ tay lên ý bảo cô buông ra.
Thấy ánh mắt chán ghét của Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi đành phải buông lỏng tay ra. Nhưng, như vậy làm sao có thể hù được cô ta? Bùi Nhã Phi cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
"Ai da, anh xem chân của em..." Bùi Nhã Phi bĩu môi, cúi đầu vén làn váy của mình lên, cho đến bắp đùi, mắt nâng lên chú ý đến biểu tình của Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch mới đầu rất kinh ngạc nhìn chằm chằm cặp bắp đùi vừa trắng vừa mềm kia, nhưng rất nhanh chuyển tầm mắt, nhìn về bên cạnh.
Bùi Nhã Phi ngược lại bắt được khoảnh khắc chớp nhoáng này, vội vàng nhân lúc còn nóng đánh lửa, tay phải nhanh chóng đưa về phía trung tâm giường, hai ngón gắp lên quần chip chữ T màu đỏ, đặt trước mặt đung đưa...
"Thiểu Trạch, chỉ cần anh nguyện ý, em lúc nào cũng có thể thay nó. Tối nay em chính là của anh..."
~~~~~~~~ tổng giám đốc cực sủng cục cưng bé nhỏ ~~~~~~ nhớ cất giấu cùng nhắn lại ~~~~~~~
Lạc Mật Mật mở ánh mắt hỗn loạn, nhìn không gian trước mắt đen kịt, không hỏi hoài nghi đây là gần tối hay rạng sáng. Cô vội vàng nắm lên điện thoại bên gối, nhờ lượng ánh sáng phát ra mới biết hiện tại là ban đêm.
"Ai, lại ngủ cả một buổi chiều sao? Đều tại mấy ngày nay quá mệt mỏi, đi điều tra chân tướng, liên tục mấy ngày ngủ không ngon giấc rồi. Ai nha, lúc này là lúc nào rồi, sao Thiểu Trạch vẫn chưa về nhỉ? Chẳng lẽ lại ở công ty làm thêm không muốn về nhà sao?
Lạc Mật Mật từ từ ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại di động chân không chậm rãi ra khỏi phòng đi vào phòng khách.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng, không thấy bóng dáng Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật có điểm không bình tĩnh, "Thật là, lại không biết đi lêu lổng chỗ nào, người phụ nữ này thật đúng là! Thế này thật tốt, đợi tôi làm xong cơm túng, đúng lúc gọi Thiểu Trạch trở về ăn cơm, chúng tôi còn có thể hưởng thụ thế giới của hai người!"
Nói xong, Lạc Mật Mật cầm điện thoại gọi ra ngoài, bên tai lại vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
Theo âm thanh đi tới, Lạc Mật Mật thấy điện thoại của Lạc Thiểu Trạch ở trên tủ lạnh, còn trên mặt đất có dấu vết màu trắng của sữa tươi.
"Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ Thiểu Trạch trở lại, tại sao điện thoại di động lại ở chỗ này? Chủ nhân điện thoại đi đâu vậy?" Một tay Lạc Mật Mật siết điện thoại, mắt mờ mịt quan sát mọi nơi, chợt phát hiện đèn phòng cho khách còn sáng, nhất thời trái tim khẩn trương.