Editor: Trà sữa trà xanh
Sắc trời rất nhanh liền tối, một ngày nữa kết thúc, làm mọi người đã mệt nhọc một ngày đúng giờ tan ca.
Lần này Lạc Thiểu Trạch rất đúng giờ trở về nhà. Anh biết hai người phụ nữ này ở cùng một chỗ giống như là đem thuốc nổ tập trung vào cùng nhau, tùy thời sẽ nổ tung, hơn nữa còn là phát nổ cùng lúc.
Thay giày, Lạc Thiểu Trạch quay đầu nhìn trong phòng khách, nhưng căn phòng xám xịt không có ai, yên tĩnh vô cùng.
Hai người kia đi đâu rồi? Đều không ở nhà, còn là. . . . . .
Lạc Thiểu Trạch lại không dám đoán, nhìn căn hộ yên tĩnh, nhất thời không cảm thấy khẩn trương. Tình cảnh như thế ít nhất nói rõ hai người không có khai chiến, bằng không làm sao sẽ không thấy dấu vết đồ đạc hi sinh. Ai, hiện tại Lạc Thiểu Trạch chỉ có thể cảm thán mệnh mình thật khổ, một ngày thật vất vả bận rộn về nhà lại không có người quan tâm, bụng cũng chịu đói theo.
Lạc Thiểu Trạch đi tới bên cạnh tủ lạnh, cầm ít đồ chuẩn bị ăn lót dạ, sau đó đi quan sát phòng của từng người, đều thấy hôm nay đúng là hòa bình .
Nhưng, vừa mới mở cửa tủ lạnh, sau lưng liền truyền đến giọng nói hỗn tạp.
"Thiểu Trạch, anh về rồi, thật tốt, anh có biết hôm nay em rất nhớ anh nha?"
Hả? Tình huống thế nào?
Lạc Thiểu Trạch cầm chai sữa tươi từ từ xoay người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ cao gầy khêu gợi, khiến anh có chút không thích ứng.
Là Bùi Nhã Phi. Mặc áo khoác ngủ màu hồng, tóc dài xõa ở phía sau phiêu động, bờ môi khêu gợi, cộng thêm ánh mắt mê người, cả người tựa vào bên cạnh bàn, nhất thời khiến Lạc Thiểu Trạch thiếu chút nữa phun máu mũi.
"Em làm sao vậy? Sao lại mặc như vậy? Buồn ngủ sao?"
Lạc Thiểu Trạch làm bộ như vô sự mở chai sữa tươi, trực tiếp ngữa cổ uống một hớp, quay lưng đi.
Là đàn ông nếu thấy một màn thoải mái như vậy cũng sẽ hiểu đây là ám hiệu gì, đều hành động theo nội tâm không bị lý trí điều phối nữa.
Bùi Nhã Phi căn bản không quan tâm lời nói của Lạc Thiểu Trạch, giơ khóe miệng lên lộ ra nụ cười mê người, thân thể mềm mại đung đưa khêu gợi qua lại, từ từ đến gần đưa lưng về phía của Lạc Thiểu Trạch, tay vỗ vào bả vai Lạc Thiểu Trạch.
Cái vỗ này, khiến toàn bộ sữa tươi mà Lạc Thiểu Trạch mới vừa uông phun hết ra ngoài. Hành động này khiến Lạc Thiểu Trạch là mất mặt, nhưng mà đối với Bùi Nhã Phi mà nói là biểu hiện rất tốt.
Bởi vì, ít nhất chứng tỏ người đàn ông trước mắt này bắt đầu khẩn trương, ít nhiều gì nổi lên phản ứng.
Vì vậy, Bùi Nhã Phi quyết định thừa dịp truy kích
"Thiểu Trạch, anh có mệt hay không? Nếu không. . . . . ."
"Em về phòng thay đồ đi, Mật Mật nhìn thấy thì không tốt, phụ nữ nên học được tự trọng."
Lời nói lạnh lùng nhất thời làm cho lòng của Bùi Nhã Phi nguội lạnh, thật không ngờ cô cho rằng sắp thành công thì lại phản nghịch. Một hớp sữa tươi này lại làm thanh tỉnh Lạc Thiểu Trạch.
Loại thời điểm này xuất hiện loại chuyện như vậy, Lạc Thiểu Trạch có thể không hiểu Bùi Nhã Phi đang nghĩ gì sao? Gặp qua đủ loại người, loại nữ sắc hấp dẫn Lạc Thiểu Trạch không biết đã trải qua bao nhiêu.
Phải biết, mấy năm này Lạc Thiểu Trạch đã thấy các loại phụ nữ đếm không xuể, không thể thiếu người phụ nữ thay đổi này. Đối với anh mà nói là không hiếm.
Bùi Nhã Phi rất là cáu thẹn, ban ngày mới vừa bị Lạc Mật Mật chọc tức, buổi tối lại bị Lạc Thiểu Trạch nhục nhã, điều này làm cô rất uất ức khó chịu.
Nhưng, coi như mình khổ sở, vậy thì có thể làm gì? Chẳng lẽ Lạc Thiểu Trạch có thể an ủi mình sao? Bùi Nhã Phi chuẩn bị rời đi, trở lại phòng của mình.
"Ai nha! . . . . . ."
Bùi Nhã Phi mới vừa đứng thẳng lên, cong miệng lên dậm chân hai cái xoay người chuẩn bị rời đi, lại không cẩn thận đã dẫm lên sữa tươi trân đất, cả người lảo đảo úp sấp trên mặt đất, đứng dậy không nổi.